Guilty Fate (Thiên Mệnh Tội Lỗi

Chương 13: Ngôi mộ đom đóm




"Hãy dâng cả tôi cho bọn chúng... Cả hai chúng tôi sẽ gánh lấy tội lỗi này..."

Âm thanh Sadara không to, nhưng lúc này lại vang vọng khắp thung lũng, rành mạch đập vào tai từng người trong làng.

Gánh lấy tội lỗi...

Ren mở to mắt bàng hoàng, khuôn mặt xinh xắn hơi lấm lem trở nên trắng nhợt, chợt cứng nhắc kéo lấy cánh tay nó, run rẩy kêu lên:

"Không... Anh ngốc này.... Anh đang nói gì vậy?? Trưởng làng... Cháu đồng ý trở thành vật tế... Xin... Xin mọi người hãy tha cho Sadara..."

Âm thanh cuối cùng của con bé đột ngột tắt, bởi vì Sadara đã kéo nó vào lòng mà ôm chặt lấy, bàn tay ấm áp luồn qua mái tóc màu đỏ, âu yếm vuốt ve mái đầu phảng phất mùi thơm hoa oải hương. Cơ thể chưa trưởng thành của Ren rung lên nhè nhẹ, nó nghe thấy âm thanh của anh trai dịu dàng gần sát bên tai.

"Không sao đâu Ren... Không sao cả... Em muốn gặp cha mẹ mà đúng không...? Anh sẽ đi cùng em..."

Con bé thấy cổ họng đắng ngắt, nó vùi đầu vào ngực Sadara, bật khóc nức nở. Sadara ghì chặt lấy cơ thể gầy yếu của Ren, đôi mắt mệt mỏi nhìn khắp dân làng xung quanh. Bi thương trong mắt nó khiến không một ai đối diện dám trực tiếp nhìn thẳng vào, kể cả Carsian. Bầu trời đỏ rực cao vút với những vân lửa khổng lồ cũng không thể xua đi sự lạnh lẽo đang dần phủ xuống thung lũng. gió miên man thổi ngang mặt đất, như tiếng thở dài chầm chậm kéo tới tận cuối những rặng núi.

Một chiếc lá thông đỏ rực rơi trên mu bàn tay lão trưởng làng già yếu, rồi trước ánh mắt đùng đục của lão, chiếc lá bỗng nứt toác ra, vỡ vụn thành từng mảnh màu đỏ, như bụi trần lặng lẽ cuốn đi. Lão trầm mặc nhìn hai đứa trẻ đang ôm lấy nhau thật lâu, rồi chợt nhìn sang Carsian, cất tiếng:

"Carsian... Ngươi có đau lòng... Khi cha mẹ ngươi đều mất đi không...? "

"Tôi..."

Carsian run rẩy, khuôn mặt không kìm được mà hiên lên một nét thông khổ, hắn không thể trả lời, vì dường như câu hỏi của lão khiến hắn cũng không biết những cảm xúc đang cồn cào trong lồng ngực lúc này là gì nữa. Lão trưởng làng với đuôi mắt nhăn nheo, đôi nhãn cầu đùng đục lại có một ma lực kì lạ, tựa như thấu tường tất cả.

"Và lúc này... Khi hai người thân nữa của ngươi sắp phải ra đi... Ngươi lại cảm thấy thế nào?"

Giọng lão trầm tĩnh mà đầy sự đau thương, giống như đang đi ngược lại về bao nhiêu năm tháng trước, khi từng bước chứng kiến những đưa trẻ đó dần trưởng thành. Lão nhìn thấy con bé Ren luôn luôn hồn nhiên lúc nào cũng mân mê mấy lọn tóc đỏ, cười hiền lành với tất cả mọi người trong làng, lúc này lại biết bao sợ sệt nhìn khắp "gia đình " của nó. Phía bên kia, hai đứa nhóc đã từng một thời cực kì thân thiết lúc này đối mặt với nhau như hai kẻ thù, cố chấp bảo vệ thứ mà chúng quý trọng nhất. Có ai trong bọn chúng là sai?

"Tôi... Tôi không biết... Nhưng tôi... Muốn bảo vệ ngôi làng này... Dù cho với mọi người... Điều đó là sai.... Dù cho là như vậy...tôi phải mất đi người bạn của mình..."

Carsian thở hổn hển, phức tạp nhìn Sadara đang ngây ngốc, chậm rãi nói.

Cả hai đứa chợt im lặng cùng một lúc, tựa như vừa chấp nhận một điều gì đó. Chúng nhìn ra... Thứ mà đứa còn lại đang bảo vệ lấy... Bằng cả sinh mạng mình. Khi đó, không một đứa nào có thể lùi bước.

"Các ngươi... Có yêu ngôi làng này không?"

Bất chợt lão trưởng làng cất tiếng, không rõ là nói với bọn chúng hay với tất cả dân làng, hoặc có thể lão đang tự hỏi chính mình.

Sadara cảm thấy bất ngờ, nó nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt Carsian, nhưng nhanh chóng biến mất sau một cái gật đầu thật mạnh.

"Cháu yêu ngôi làng... Yêu tất cả mọi người nữa"

Ren nắm chặt tay Sadara, thanh âm rụt rè nhưng không một chút do dự vang lên. Sadara im lặng giữ lấy bàn tay run rẩy của em gái. Nó không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sáng như sao trời nhìn thẳng vào lão trưởng làng thay cho câu trả lời.

"Đúng vậy..."

Lão trưởng làng khẽ mấp máy khoé miệng nhăn nheo thành một nụ cười, giống như hoa tàn vẫn còn rực rỡ trong khe đá. Lão giơ tay lên tới lưng chừng, đưa một vòng xung quanh khắp dân làng, mấy lọn tóc bạc phấp phới trong ánh hoàng hôn đỏ thẫm.

"Các ngươi đều giống nhau... Tất cả chúng ta... Đều yêu quý tất cả những gì thuộc về thung lũng này..."

"Khi bằng tuổi các ngươi, ta vẫn luôn nghĩ rằng cả cuộc đời này sẽ không bao giờ rời xa nó...mọi thứ dưới vòm trời của ngôi làng. Khi đó, bên ngoài những rặng núi thật mơ hồ, khói lửa của chiến tranh, nguyền rủa của Thiên Mệnh khiến ta cảm thấy sợ hãi. Chỉ bên dưới khe núi, ta mới cảm nhận được một thế giới mới, dưới bầu trời đầy sao khác xa thực tại... Ta thấy thật hạnh phúc... Vì được ở cùng gia đình của mình"

"Gia đình đó... Là tất cả mọi người"

Giọng lão trưởng làng mênh mông, lại cuốn quanh thung lũng như một cơn gió, phút chốc kéo tới không gian một khoảng tĩnh lặng tuyệt đối. Sadara thấy trong mắt mọi người sự hoài niệm, ưu tư. Liếc mắt qua Carsian, nó thấy thằng nhóc đã không còn run rẩy nữa, đôi mắt đen của nó trở nên trong vắt, giống như đột ngột hiểu thấu một điều gì đó. Tất cả đều như vậy, kể cả Sadara. Nó thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, cảm giác máu trong cơ thể hơi sôi trào... Giống như... Đang ở gần cha mẹ vậy.

"Nhưng là như vậy... Cháu... Sẽ đi... Bởi vì cháu yêu mọi người lắm"

Sadara nhăn mày, nó cảm nhận được cảm xúc của Ren truyền tới từ lòng bàn tay. Trầm mặc quay lại, nó bắt gặp khuôn mặt đang gượng cười của Ren, giống như mỗi khi con bé phạm lỗi bị nó bắt gặp vậy. Không phải. Ren đang khóc, chỉ là con bé không để lộ ra nước mắt, mạnh mẽ mỉm cười lừa gạt nó. Sao lại như vậy? Đáng lẽ con bé phải oà khóc thật lớn mới đúng. Nụ cười của Ren... Khiến Sadara vô cùng đau lòng.

"Con em ngốc..."

Sadara nghiến răng, bất chợt ngẳng đầu gào lên:

"Khi bố mẹ không còn ở đây, chỉ. anh là người có quyền quyết định chuyện của em... Đừng nói như thể mình được phép làm như vậy"

"Viêm Huyền Vực đúng không... Hai chúng ta sẽ cùng đi... Anh sẽ dẫn em...đi qua thế giới này!"

"Cả tôi nữa... Tôi cũng muốn gặp được cha mẹ mình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.