Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 9




Editor: Tiểu Ly Ly.

Trên thế giới những thứ tốt đẹp không nhiều lắm, buổi tối của mùa thu, gió thổi tới từ bên kia bờ sông, người vừa hai mươi cười lên muốn giết người*.

Người vừa hai mươi cười lên muốn giết người*: theo ý Ly hiểu là người 20 tuổi cười tươi xinh đẹp muốn hớp hồn người khác.

——《 Trời mưa gặp người 》

Ngày mồng một tháng năm về sau, trên bảng giờ giấc tăng giờ nghỉ trưa lên.

Tiểu học Đinh Thành từ khi mới thành lập tới nay, bọn học sinh đều lấy từ trong nhà một gối đầu nhỏ và chăn nằm ở trên bàn sách ngủ, một màn đặc sắc này vẫn kéo dài đến nay, cho nên khi các thầy cô giáo đảm nhiệm môn khác có thể chậm quá đi tới trong túc xá để nghỉ ngơi, làm chủ nhiệm lớp chỉ có thể ở trong phòng học với bọn học sinh.

Ngay cả như vậy, gần đây có hai giờ nghỉ ngơi là khoảng thời gian Đông Á vui vẻ nhất tron một ngày. Mỗi ngày vào thời gian nghĩ ngơi buổi trưa, cô sẽ đến cái ghế nằm ở cửa sau phòng học, nằm đọc sách hoặc là đóng cửa nghỉ ngơi, ngủ là không ngủ được, đứa bé  bảy tám tuổi chính là thời kỳ hiếu động nhất, lúc ngủ cũng không chịu ngoan ngoãn, âm thanh dời băng ghế, tiếng đẩy cái bàn, hoặc là tiếng két két của chuyển động thân thể uốn qua uốn lại, tựa như con chuột kêu chi chít cào cào lòng người.

Phần lớn thời gian cô đều có khả năng quên đi một chút âm thanh đó, đắm chìm trong sách, nhưng có lúc cũng không khỏi tâm phiền ý loạn* cái gì cũng không xem nổi, cũng giống như hiện tại.

Tâm phiền ý loạn*: phiền muộn trong lòng.

Trên đỉnh đầu quạt điện ken két ken két, thân thể như tuổi già chậm rãi tều tụy, Đông Á trợn tròn mắt nhìn trần nhà thật lâu sau, trong đầu tất cả đều là lời của thầy chủ nhiệm Tôn Uy.

Hôm nay giám đốc có chuyện tới trường học, nhà trường lãnh đạo như lâm vào đại địch, ngay từ hai ngày trước liền có rất nhiều tin nhắn. Phát tất cả các ban chủ nhiệm lớp, yêu cầu luôn sẵn sàng. Đông Á cũng chỉ cho là giống như công việc hằng ngày, làm đến nơi đến chốn là được, không có quá để trong lòng, cho đến khi Hiệu trưởng chủ nhiệm gọi một cú điện thoại thông báo cô đến phòng hành chính xử lý một chút.

Nói như vậy, hiệu trưởng chủ nhiệm gọi điện thoại tới tám phần không có chuyện tốt, Đông Á mười phần cẩn thận, chuẩn bị ôm tâm lý xấu nhất, bắt máy cú điện thoại kia.

Hiệu trưởng chủ nhiệm Vu máy móc nói khiến cho Đông Á trở nên luống cuống: "Đông Á, tiết sau cô có giờ lên lớp hay không? Nếu không có tiết, cô tới văn phòng làm việc của tôi một chuyến." 

Chủ nhiệm Vu tìm cô, làm sao mà không biết tiết sau có có giờ kên lớp hay không, phải biết toàn trường, tất cả các chương trình dạy học của toàn bộ giáo viên sẽ được sắp xếp, lưu trữ trong máy tính, hỏi có hay không chỉ là khách sáo mà thôi, tự nhiên Đông Á sẽ không hiểu lắm.

"Được." Đông Á chỉ có thể đồng ý, dừng một chút, ngay sau đó lại hỏi, "Chủ nhiệm Vu, có thể hỏi một câu, ông tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Không phải là tôi tìm cô, là giám đốc đến tìm cô, cụ thể chuyện gì cô đến rồi lại nói." Chủ nhiệm Vu cố ý giữ bí mật khiến Đông Á càng thêm lo lắng.

Tòa nhà giảng dạy đối diện với văn phòng hành chính, một tòa nhà đều độc lập, phía trước là một suối phun. Đông Á vòng qua suối phun, hai bên trồng bồn hoa Hồ Điệp Lan, bước lên bậc thang trước tòa nhàg, lòng của cô từ trước đến giờ vẫn lo sợ bất an, mỗi bước đi lên một bậc, lòng lại chìm xuống một phần, ở lầu hai đến lầu ba nghĩ ngơi, cô đứng lại trước gương trên bàn, lấy tay vén vén tóc, lại chỉnh quần áo  hai cái, lúc này mới lại bước lên bậc thang thứ mười.

Lúc trước có người ở bên trong, cửa văn phòng đều mở lớn, mà hôm nay lại thái độ khác thường, cửa khép lại thật chặt, Đông Á càng tăng lên cảm giác khẩn trương, ở trước cửa đứng thẳng mấy giây, lông mi mỏng như lông vũ hơi vểnh lên, nhẹ nhàng lay động, cô hít thở sâu một hơi, lấy dũng khí đi một bước, giơ tay lên gõ cửa.

Nghe được bên trong có người lên tiếng, Đông Á dừng một chút, mở cửa đi vào.

Cô không lộ ra dấu vết nhìn một vòng xung quanh bên trong nhà: Dư Côn không có ở đây, chắc là vào lớp rồi, may mắn; Tôn Uy ngồi ở trước bàn làm việc của chủ nhiệm Vu gần cửa sổ, trên bàn chủ nhiệm Vu để một chậu cây xương rồng, che ở phía trước chồng tài liệu dày, mà chồng tài liệu này lại che nửa thân thể của Tôn Uy. Tuổi Tôn Uy gần năm mươi, ở tuổi này, ông ngồi vào vị trí này cũng khống có gì là lạ, vào tuổi này của hắn đương nhiên cũng không trốn thoát đại diện sống trong nhung lụa: Địa Trung Hải và bụng bia.

Tôn uy và cha của Đông Á bí mật có giao tình không ít, dù sao đều ở đây một người, lướt qua quan hệ từ trên xuống dưới, Đông Á còn phải gọi hắn một tiếng"Bác Tôn", điều này ở trong trường học cũng không phải là bí mật, ở tầng này, những người lãnh đạo cũng rất khách khí với Đông Á.

Chủ nhiệm Vu trước bản làm việc của Dư Côn, cúi đầu uống trà, thấy Đông Á đi vào, giương mắt nhìn sang, cằm quay sang bên cạnh ghế sa lon: "Đông Á,  cô ngồi một chút."

Đông Á kêu một tiếng"Bác Tôn " "Chủ nhiệm Vu ", nhẹ nhàng đóng cửa, đi tới sofa ngồi xuống, hai chân gập đầu gối, sống lưng thẳng tắp, tư thế ngồi khéo léo, hỏi: "Bác Tôn, bác tìm con có việc gì?"

Tôn Uy gật đầu với Đông Á một cái, mở một phần văn kiện trên bàn ra, nói: "Bác có một chi tên Thánh Ngạch, quy định là yêu cầu giáo viên có ba năm trong nghề về dạy ở nông thôn một năm, nhưng mà… " Ông khẽ liếc mắt nìn Đông Á một cái, phát hiện cô không nháy mắt nhìn ông, vừa lòng nói: "Bác muốn đề cử con đi, con biết chuyện này đối với mình về sau rất dễ thăng chức."

Đông Á nghe rõ ý tứ của Tôn Uy, ông định lo lót cửa sau cho cô.

Đây chính là một cơ hội tốt, chỉ dạy một năm, đổi một có một chức danh, rất có lời. Đông Á nghĩ tới. Nhưng là rất nhanh, Đông Á nghĩ đến cha mẹ ở nơi đó, nhất là mẹ Triệu Mai, bà sẽ đồng ý sao?

"Ý của con như thế nào?" Tôn Uy nói xong, hỏi ý kiến của cô.

Đông Á không có trả lời ngay, Tôn Uy có thể hiểu sự do dự của cô: "Lão Đông nơi đó bác hỏi qua rồi, ông ta rất ủng hộ, đây là một cơ hội tốt để rèn luyện, bác cảm thấy được con không ngại thử xem một chút." Nói xong, ông lấy phần tài liệu trên bàn kia, cầm lên giơ giơ lên, "Đây là giấy thông báo, con tự xem một chút."

Đông Á nhận lấy, nhìn mấy giây. Cô sắp xếp lấy A4, cầm ở trong tay, đứng lên: "Bác Tôn, có thể cho con hai ngày suy nghĩ không?"

Chủ nhiệm Vu nói đùa: "Bác Tôn của cô đang hại cô đó, cô cũng đừng nghe ôn ta, cô mà trở về cũng 27 rồi, còn lấy chồng được hay không."

Đông Á nở nụ cười: "Nếu như không chuyện khác con đi trước, chủ nhiệm Vu, bác Tôn, hai người cứ từ từ." Lấy được sự đồng ý của hai người, bước ra cửa.

Tiết cuối cùng của buổi sáng là đến phiên Đông Á đứng lớp, cả tiết dạy trong lòng đều có chút không yên.

Hết giờ dạy, tùy tiện lấy điện thoại ra, gọi cho Đông Tổ Vân.

Đông Tổ Vân luôn luôn là người ba tốt, sáng suốt, ông ủng hộ tất cả quyết định của con gái.

Đông Á nói lời thật lòng với ông: "Cha, con lựa chọn về nông thôn là bởi vì rất chán nản cuộc sống bây giờ, mỗi ngày đều giống như đoàn kết với mọi người, tựa như kim chỉ giờ mỗi ngày quay vòng quanh theo quỹ đạo, con muốn đột phá, muốn khiêu chiến, muốn tiếp xúc với những sự vật không giống nhau, muốn có điều mới để xen vào cuộc sống nhàm chán buồn tẻ này."

Đông Tổ Vân cười: "Xét đến cùng chỉ là cuộc sống lúc này quá ổn định, nhàn hạ rồi, con muốn tìm kích thích." Tuổi trẻ ông cũng đã qua, ông rất hiểu vấn đề mà Đông Á đang gặp phải.

Trong ấn tượng, con gái lớn rất ít khi than phiền, cũng cực kỳ, cực kỳ ít nói đến từ mấy, nhưng người như vậy, thường thường đè nén quá lâu và phải cần tìm đến tình trạng đột phá, điều này Đông Tổ Vân có thể hiểu được, bởi vì tính tình đứa bé giống ông.

Trong lòng Đông Á biết, thay vì nói cô muốn tìm kích thích, không bằng nói là muốn trốn tránh thực tế thôi. Mắt thấy xung quanh bạn cùng lứa tuổi, một người tiếp một người kết hôn sinh con, mà cô lại giống như hàng hóa khó bán, người xung quanh cũng sốt ruột cho cô, mà chính cô lại giống như việc không liên quan đến mình, cũng giống như không nôn nóng hấp tấp, cô cần phải rời khỏi hoàn cảnh như vậy một khoảng thời gian, chờ sau khi trở về có thể càng thêm ung dung ứng phó với tình trạng hiện nay.

Hai chữ ung dung, không khỏi làm cho cô nghĩ người mới quen biết không lâu trước kia. Cô hâm mộ người như vậy, vĩnh viễn đều có thể nhẹ nhàng, khi giơ tay nhấc chân đều là phong độ, anh sẽ không chịu ảnh hưởng quanh mình, có thể tự lảm chủ bước đi của chính mình.

Lương Mặc Nguyên, chính là người cho cô cảm giác như vậy.

Hôm nay, mặc dù thời gian lần trước gặp mặt đã cách nhau hơn nửa tháng, Đông Á vẫn sẽ thỉnh thoàng nhớ tới người này, nói chung là mọi người thích điều tốt đẹp, cô cũng không ngoại lệ.

Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến mà thôi, giống như nghĩ đến một thần tượng minh tinh, thậm chí xa xôi hơn, một cơn gió thổi qua, liền giải tán.

Dù sao cũng không phải là người nằm trong cuộc sống của cô.

Quạt trần vẫn còn chuyển động ken két ken két, Đông Á có chút Lmệt nhọc rồi, mắt từ từ nhắm lại, đang trong lúc cô mơ hồ nghĩ đến, cho dù thế nào cô cũng muốn thuyết phục mẹ, quyết định kia là điều quan trọng để cô đi hay không đi.

Rốt cuộc thì Triệu Mai không giống với Đông Tổ Vân, làm mẹ, vừa là lãnh đạo  trong đơn vị, tính tình làm việc chuyên quyền độc đoán, đối với hai đứa con gái cũng là như thế, vì vậy vừa nghe thấy Đông Á muốn đi dạy ở chi nhánh, kiên quyết không tán thành.

Tóm lại Đông Á khác với em gái Đông Khương, một người giống ba, một người giống mẹ; một mềm mại, một cứng rắn; một thùy mị như nước, một cứng đầu cố chấp. Mặc dù trong lòng Đông Á nôn nóng, nhưng cô hoàn toàn hiểu mẹ mình không đáp ứng là có lý do, đứng ở trên góc độ của mẹ mà nhìn vào vấn đề, lại đứng trên góc độ của mình phân tích lợi và hại, ngầm nghiên cứu thảo luận với Đông Tổ Vân một phen, phán đoán công bằng, tốn thời gian một tuần, cuối cùng lấy lí lẽ nói rõ, lấy tình để cảm động, hai cha con phải làm nhiều việc cùng một lúc mới thuyết phục được Triệu Mai. 

Đối với mẹ, người không biết có thể sẽ dùng phương thức lấy cứng chọi cứng, cuối cùng sẽ tạo kết quả hai bên cùng tổn hại, mà trong lúc này Đông Á càng không thích dùng phương thức trực tiếp này, nhún nhường mang theo cứng rắn, cô có nguyên tắc, nhưng cũng không phải không chịu thỏa hiệp, ở đây điều kiện kiên quyết không làm tổn hại quyền lợi hai bên, phán đoán và hy sinh vẫn có thể xem như đạt được lựa chọn công bằng.

Tháng sau sẽ dạy tại chi nhánh, nói cách khác khi nghỉ tiết Đoan Ngọ kết thúc, trước ngày quốc tế thiếu nhi, Đông Á phải làm xong thủ tục đi đến chỗ đó báo danh. Chỗ đó nói là thôn, thật ra thì chỉ là nơi thôn nhỉ hẻo lánh, điều kiện cơ bản có thiết bị đầy đủ hết, sẽ không chịu nhiều gian khổ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng để thuyết phục Triệu Mai.

Trong lòng Đông Á vừa mừng rỡ, vừa thấp thỏm vô cùng, mâu thuẫn lại kích động, trông mong tiết Đoan Ngọ nhanh đến. Nhưng khiến Đông Á không ngờ tới, ở cuối tháng năm bầu trời trong xanh cảnh sắc tươi đẹp, lại có thể ở Đinh Thành bất ngờ gặp mặt Lương Mặc Nguyên rất lâu không thấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha ha chờ lâu á…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.