Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 26




Editor: Hạ Y Lan

"Người đưa con về là ai?"

Da đầu Đông Á tê dại một hồi.

"Một người bạn."

Triệu Mai lộ ánh mắt rất không tin tưởng, ngó ngó Abe, lại ngó ngó Đông Á: "Được, con còn có thể nói dối mẹ. Đi lên lầu, ba đang chờ con đó! Suy nghĩ xem phải nói thế nào đi!"

Cô đi theo Triệu Mai lên lầu, Đông Tổ Vân vẫn chưa ngủ, ông tắm rửa xong ngồi trên ghế sofa ăn cây dương mai. Đông Á tháo dây xích Abe ra, hôm nay quá trễ nên không tắm cho Abe được, chỉ có thể thả nó ngủ ngoài phòng khách.

Đối mặt với chất vấn của Triệu Mai, Đông Á không biết làm sao mới được. Đông Tổ Vân ngoắc gọi cô qua: "Á Á, con nói thật với mẹ con đi, có phải hôm nay con đi với Lương Mặc Nguyên?"

Đông Á gật đầu, thừa nhận: "Hôm nay chúng con ăn cơm ở nhà Mật Nhi."

Đông Tổ Vân cười, nhìn Triệu Mai: "Đồng chí Triệu Mai, em thấy anh nói không sai chứ, Á Á đúng là binh bất yếm trá."

*Binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa.

Triệu Mai càng quan tâm đến vấn đề tình cảm của Đông Á hơn, ngồi bên cạnh con gái: "Á Á, con ở bên Lương Mặc Nguyên, ba mẹ đều vô cùng ủng hộ." Đông Tổ Vân giơ tay: "Đồng chí Triệu Mai, em nói lời này không đúng rồi, không phải anh đã phân tích với em rồi sao." Ông liếc nhìn Đông Á: "Á Á, ba nói con nghe, ba đang nắm giữ kế hoạch dự án của thành phố Đinh Thành, ba cảm thấy cậu ta đến gần con không chừng là có mục đích, con thích cậu ta ba không phản đối, nhưng ba nhất định phải hẹn cậu ta ra ngoài nói chuyện mới được."

"Ai ui tôi nói cái ông này." Triệu Mai đánh Đông Tổ Vân một cái: "Có gì mà phải làm rối lên thế? Anh phải đợi chuyện của bọn chúng vững chắc rồi mới bàn chứ." Rõ ràng là Triệu Mai đã chỉ khuỷu tay ra ngoài rồi.

Đông Á đứng ngồi không yên, nếu như hôm nay người khác hiểu lầm, cô không có ý định giải thích, nhưng đụng phải ba mẹ của mình, cô cảm thấy phải nói rõ ràng với hai người.

"Ba mẹ, con và Lương tiên sinh chỉ là bạn bè thôi, không phải như mẹ nghĩ." Lời ra khỏi miệng, Đông Á nhìn thấy ánh mắt suy nghĩ sâu xa của ba, lại cảm thấy không được bình thường.

Quả nhiên, Đông Tổ Vân nói: "Cùng bạn bè khác phái đi ra ngoài, về nhà lúc nửa đêm, còn khiến Mật Nhi yểm trợ giúp hai đứa, Á Á, vấn đề tình cảm của con ba không tiện tham dự, nhưng con phải hiểu rõ một điều, con gái cần phải tự trọng tự ái. Các con đều là người trưởng thành, có thể cảm thấy chơi một chút không sao cả, nhưng mà ba là người làm cha, cho dù con không còn nhỏ, ba vẫn không nỡ để con gái của ba thua thiệt, cho nên ba thật sự  vô cùng lo lắng." Đông Tổ Vân nói xong mấy lời nghiêm túc thì không nói nữa, ông luôn cảm thấy Đông Á là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng trước chuyện tình cảm, mấy ai còn để ý lý trí.

Đông Á cúi thấp đầu, những lời ba nói cô rất cảm động, có lẽ cô nên suy nghĩ kỹ càng ranh giới giữa cô và Lương Mặc Nguyên.

Buổi tối nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, vô số lần cầm điện thoại lên muốn chủ động hỏi, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?

Không biết là ai đã từng nói, tình yêu sẽ khiến các cô gái chủ động.

Cô đã chủ động một lần, lần quen Đường Tuấn là do cô chủ động mở miệng trước, cô lại không dám có lần thứ hai. Nếu như Lương Mặc Nguyên không có ý đó, chẳng phải ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được? Thay vì như vậy, cô tình nguyện vĩnh viễn không thực hiện bước nữa.

Trong phòng ba mẹ, Đông Tổ Vân buồn bực một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy Lương Mặc Nguyên vượt mức tình cảm, ông thương lượng với Triệu Mai, ông nhất định tìm thời gian hỏi rõ Lương Mặc Nguyên suy nghĩ thế nào, nếu cậu ta không có ý với con gái ông, chỉ nhìn trúng quyền lợi trong tay ông thì sớm từ bỏ suy nghĩ này đi, Đông Tổ Vân ông sẽ không để cậu ta mò ra nửa phần lợi ích.

Chuyện này Triệu Mai lại thông suốt hơn Đông Tổ Vân: "Họ là một công ty lớn, có hạng mục gì không thể làm, cần gì phải nhìn trúng anh, em nói này lão Đông, sao anh lại như vậy, được rồi được rồi, ngày mai em còn trực nữa, không dài dòng với anh nữa, ngủ ngủ."

Mấy ngày tiếp theo vẫn như thường lệ. Chỉ là khiến cô ngoài ý muốn là Đường Tuấn mới liên lạc với cô không lâu lại gửi lời mời kết bạn với cô. Trong lòng Đông Á mâu thuẫn, rốt cuộc nên chấp nhận hay mặc kệ bỏ qua. Cô mơ hồ lo lắng: Hình như Đường Tuấn chuẩn bị về tìm cô.

Mấy bạn học đi qua nói chuyện linh tinh truyền vào tai Đông Á, tòa xử ly hôn đã xong, Đường gia trợ cấp không ít tiền. Đàn gái có một quân cờ tốt trong tay, lấy đứa bé trong bụng ra giá, kiếm sạch chỗ tốt, phí nuôi dưỡng mỗi tháng ít nhất cũng một vạn, e là cả đời này Đường Tuấn cũng không thoát nổi Lê Hàm rồi.

Trước kia trong lớp còn có người đồng tình với anh ta, không mấy người biết rõ chuyện, cũng có lời nói lạnh nhạt, còn không phải do Đường gia mới rơi vào tình trạng này. Chính Thang Mật cũng là một trong những thành viên trong đó. Cô nàng hận Đường Tuấn đến nghiến răng nghiến lợi, bất quá cũng chỉ đánh rắn giập đầu một chút thôi, hơn nữa không quên chỉ mấy chiêu cho Đông Á: "Á Á, nếu tên họ Đường kia có đến tìm cậu, cậu trực tiếp báo cảnh sát kiện hắn ta quấy rối tình dục."

Lương Mặc Nguyên đi công tác cả tuần lễ, hai người không tiếp tục liên lạc. Cuộc sống đã khôi phục lại như cũ.

Lại một tuần nữa trôi qua. Thứ sáu cuối tuần, Đông Á trở về nhà như thường lệ. Một người bạn cũ về thành phố mở một phòng dạy vũ đạo, nhờ cô giúp đỡ tuyên truyền, cũng tặng cô một khóa học miễn phí trong nửa tháng, nhàn rỗi không chuyện gì, Đông Á bèn lái xe qua cổ vũ.

Phòng dạy nhảy nằm bên cạnh trường học, ở một vị trí khá tốt, tiền thuê cũng tương đối cao hơn bình thường. Bốn cửa hàng lớn như vậy, phân lầu trên lầu dưới, dụng cụ phòng cháy chữa cháy, lối thoát hiểm, trang bị đầy đủ mọi thứ. Người thành phố thích cảm giác náo nhiệt, thêm với bây giờ cha mẹ đều có nhu cầu bồi dưỡng sự phát triển toàn diện cho con em, bạn cô kinh doanh rất tốt, mới vào phòng làm việc ngồi không lâu đã có vài cặp vợ chồng đến đăng ký ghi danh, bất ngờ là gặp được vài học sinh cô từng dạy, vừa nghe là bạn của cô giáo Đông mở, phụ huynh không nói hai lời liền trả tiền ghi danh.

Buổi trưa bạn cô mời ăn cơm, hỏi tình trạng gần đây của nhau. Tán gẫu một hồi, bạn cô trở về làm việc, cô lại muốn ra công viên đi dạo, vì vậy cô nói lời tạm biệt và lái xe đến quảng trường thành phố.

Cô ngồi ở ghế đá dưới một gốc cây, thỉnh thoảng có vài bước chân vội vã đi qua, cũng có người lớn dẫn đứa trẻ bập bẹ tập đi, mặc dù thành phố Đinh Thành không lớn, nhưng mọi ngóc ngách đều sạch sẽ gọn gàng, cũng giống như ấn tượng mà người Đinh Thành để lại cho người ngoài, vĩnh viễn đều có nề nếp đâu ra đấy. Hai bên bờ sông, những cành liễu xanh nhảy múa trong gió, thỉnh thoảng có người đứng trên cầu vòm đá, phía trước cũng có khách du lịch đến chụp hình.

Cô phát hiện, dù mỗi ngày phải bận rộn trong thành phố nhỏ này, nhưng cô chưa từng ngắm kỹ hình dạng của nó.

*

Lương Mặc Nguyên vừa xuống máy bay liền trở về công ty, lên xe anh nhanh chóng mở Wechat, ngón tay anh nhấn biểu tượng quen thuộc, nhiều ngày không gặp, không biết cô như thế nào? Có nhớ anh không?

Gửi một tin: "Về rồi."

Nửa ngày bên kia cũng không có phản ứng.

Lương Mặc Nguyên về nhà ngủ một giấc. Đứng lên liếc nhìn điện thoại di động, ngoài thông tin về công việc, biểu tượng anh quan tâm nhất vẫn im lặng như cũ. Anh tắm rửa sạch sẽ, trùm khăn tắm vừa lau tóc vừa đi ra, thuận tay liền bấm số gọi cho Đông Á, không có ai nghe. Anh nhớ Thang Mật từng nói, trong thời gian làm việc nếu gọi hay nhắn tin cho cô thì không bao giờ kết nối được. Nhưng đó là khi cô còn dạy ở trường học cũ, việc dạy trên trấn thì không gấp gáp như vậy, theo lý thuyết thì sẽ nhấc máy chứ.

Lương Mặc Nguyên có chút lo lắng. Mặc quần áo tử tế, lấy chìa khóa và điện thoại ra ngoài.

Lúc đến nơi trời đã chạng vạng, khoảng năm sáu giờ, hoàng hôn đỏ rực đốt cháy cả nửa bầu trời. Lái đến gần trường học anh đã thấy điều không bình thường, có mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở cổng, rất nhiều người vây ở nơi đó, náo nhiệt lại huyên náo.

Lương Mặc Nguyên bỏ xe xông tới, giữ chặt một người lớn tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người nọ chỉ chỉ bên trong: "Có một học sinh chạy ra ngoài, trèo tường té gãy chân, phụ huynh đến trường làm vài giáo viên bị thương, còn nữa, xe ở bên kia đều bị đập bể hết kiếng."

Còn vài người khác lắc đầu thở dài, cảm thán thói đời bạc bẽo.

Lương Mặc Nguyên không đợi nghe xong đã chạy vào, bị cảnh sát ngăn lại hỏi anh là ai. Anh đáp: "Người yêu của tôi là giáo viên trường này, cho tôi vào đi."

Một đường chạy đến phòng làm việc của Đông Á, ở cửa có rất nhiều người vây quanh, hiện trường đã được kiểm soát, nhưng vẫn có thể thấy tình trạng khủng khiếp khi vụ việc xảy ra. Những người liên quan đã bị cảnh sát đưa đi, giáo viên bị thương cũng được chở đến bệnh viện, chỉ còn sót lại giấy tờ bút viết. Lương Mặc Nguyên nhìn khắp nơi, thấy Đông Á đứng ở góc trong cùng, rõ ràng đã bị dọa sợ, dáng vẻ ngơ ngác, thân thể không ngừng run.

Lương Mặc Nguyên đẩy đám người ra đi vào, ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào anh. Cảnh sát hỏi: "Vị tiên sinh này, anh tìm ai?"

Nhưng anh nào nghe được mấy lời này, trong mắt anh chỉ thấy được cô gái nhỏ đang đứng trong góc kia.

Ánh mắt mọi người mang theo kinh ngạc và nghi vấn, cảnh giác với vị khách không mời mà đột nhiên bước vào, lại thấy anh từ từ đi đến góc khuất kia, đứng trước mặt Đông Á, không nói một câu đã ôm lấy cô.

Cho đến lúc anh đến gần, Đông Á còn không biết đó là anh. Cái ôm và hơi thở quen thuộc, mặt cô dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng anh đầy áy náy nhỏ giọng bảo: "Xin lỗi, anh tới trễ."

Một khắc kia, chiếc máy bay như hạ cánh xuống mặt đất, con tàu trở về bến cảng; muông thú trở về hang.

Tựa như lá rụng về cội.

Tất cả đều kết thúc.

Đông Á cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.