Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 20




Editor: Tiểu Ly Ly.

Lương Mặc Nguyên lại đột nhiên tới một câu: "Ngày hôm qua hình chụp kia rất đẹp mắt."

Đông Á không đáp, suy nghĩ anh nói tấm hình nào, mới vừa có chút manh mối, Lương Mặc Nguyên nói: "Ngày hôm qua đơn vị liên hoan?"

Đông Á hoàn toàn hiểu rõ: "Ừ" một tiếng, suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Đồng nghiệp ở đơn vị tiễn tôi, ăn bữa cơm."

"Một bàn món ăn đều là các cô làm?"

Đông Á cười cười. Chú ý tới Lương Mặc Nguyên nhìn mình, nhưng rất nhanh đã dời đi. Đông Á nhìn anh không có mở hướng dẫn, hỏi: "Anh biết nơi đó?"

Lương Mặc Nguyên cười: "Sợ tôi đưa cô đi lạc đường?"

Đông Á thả lỏng nói: "Cũng không phải." Cuối cùng:  "Tôi tin tưởng

anh" Nói xong mình cũng cảm thấy kì lạ, những lời này còn không bằng không nói. Lương Mặc Nguyên không để ý lắm nhìn nàng một cái: "Cô tin tưởng tôi là được rồi." chống lại tầm mắt của cô, ánh mắt của anh dời đi trên vai của cô, bĩu bĩu môi: "Dây nịt an toàn."

"Xấu hổ." Đông Á vội vàng nịt dây an toàn. Chính cô  lái xe chưa bao giờ quên việc này, thành thói quen, hôm nay thế nhưng lại quên.

Đông Á đi dạy ở trấn nhỏ xa xôi, cong cong quẹo quẹo, đến nơi đã là chuyện của hơn một giờ sau. Ngày này trường học đang dạy, khiến Đông Á cảm thấy kỳ lạ, Lương Mặc Nguyên và hiệu trưởng hình như rất quen, nói chuyện với nhau thật vui. Hiệu trưởng tự mình dẫn bọn họ đi thăm trường học, còn sắp xếp cho Đông Á một kí túc xá, kí túc xá có phòng vệ sinh độc lập, Đông Á nhìn coi như hài lòng. Về Đông Á chăm sóc Abe, hiệu trưởng đều nói không thành vấn đề. 

Đông Á cảm giác là lạ, nói không ra rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào.

Tùy tiện đi dạo tâm sự một chút, thời gian đã trôi qua rồi. Lương Mặc Nguyên đã đặt trước một nhà hàng tốt, cũng mời hiệu trưởng đi ăn cơm. Đông Á hoàn toàn trợn tròn mắt.

Rất rõ ràng, Lương Mặc Nguyên có chuẩn bị mà đến.

Chỉ là Đông Á không biết, ngay từ lúc nghe nói cô sẽ đến trường này dạy, Lương Mặc Nguyên liền tự mình đến qua một chuyến, đã sớm một chút chào hỏi cán bộ lãnh đạo bên này, cũng bày tỏ trong thời gian Đông Á tới dạy một năm này nguyện ý đầu tư trường học vô điều kiện. Trong khi cô còn ngây ngốc không biết chuyện gì, người đàn ông này sớm vì cô trải tốt một con đường lớn.

Anh không vội mà cô lập tức cho đi thì đáp lại, thợ săn giỏi không phải nhanh chóng mà đánh ra, mà là yên lặng theo dõi biến hóa. Đúng theo như lời cô, tính cách của cô bị động lại chưa chậm chạp, như vậy anh liền dùng loại ấm nước sôi hút lên từng chút từng chút làm cho cô bị ảnh hưởng, xâm chiếm cô.

Bữa cơm này vô cùng vui vẻ, bước cờ này của Lương Mặc Nguyên vô cùng cao siêu, vừa đi lên liền lấy được quyền chủ động. Những lãnh đạo kia mặc dù không nói ra, trong lòng từng người một rõ như kiếng, cô Đông mới tới này sau lưng có một tòa núi lớn dựa vào như vậy, người này khi dễ không được. Mặt khác cũng tuyên bố Đông Á thuộc quyền sỡ hữu của anh ta, người đàn ông khác không hề cò cơ hội. 

Sau khi ăn xong, Lương Mặc Nguyên và Đông Á dắt chó tản bộ ở trên trấn. Tai xinh gái đẹp phối hợp cộng thêm một chú chó Samoyed giống thuần, đi trên đường phố ở trấn nhỏ, phong cách vô cùng tây, bác gái ngồi ở cửa tiệm không có việc gì làm nhìn bọn họ ngẩn người, hoài niệm mình đã từng có những năm tháng trẻ tuổi. 

Trước kia Đông Á không có nuôi qua chó, sợ nuôi không được, Lương Mặc Nguyên nói không sao, không thử nghiệm một chút thì làm sao biết không biết. Đông Á cảm thấy anh nói rất có lý. Cô mơ ước sau này mình chuyển ra từ trong nhà sẽ nuôi một con chó. Lương Mặc Nguyên nói vậy thì thật là tốt, bắt đầu từ Abe.

"Nó kiêng ăn sao?" Đông Á hỏi.

Lương Mặc Nguyên suy nghĩ một chút: "Buổi tối tôi đưa cho cô thực đơn."

"Còn có thực đơn." Xem ra là vô cùng nuông chiều.

Lương Mặc Nguyên mím môi cười một cái: "Bình thường không có thời gian thì cho nó ăn thức ăn cho chó là được rồi, chỉ là buổi tối phần ăn này nhất định phải ăn được, bằng không nó sẽ sủa cả một buổi tối."

"Không nhìn ra tính khí của Abe lớn như vậy." Đông Á sờ sờ đầu Abe, trải qua nửa ngày chung đụng, hiện tại Abe rất dính người chị dịu dàng này.

Phía trước là một tòa hình cầu vòm, qua cầu là Lão Nhai, phòng cũ cổ xưa, được hình thành tích lũy với một lịch sử mang đến cảm giác trầm trọng. Có người từ cầu đối diện mà đến, bây giờ đã rất khó thấy cái loại xe đạp kiểu cũ này, không biết có phải là nhãn hiệu Phượng Hoàng hay không. Khi còn bé, trong nhà bà ngoại cũng có một chiếc như vậy xe đạp, nhãn hiệu Phượng Hoàng. Cô và Đông Khương một trước một sau một người ngồi một bên, cậu đạp xe dẫn các cô hóng gió ở giữa núi rừng, những tháng ngày đó một đi không trở lại, lại vĩnh viễn dừng lại ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, gió cũng thổi không đi, mưa cũng xối không ra. 

Giống như giờ phút này, cô và Lương Mặc Nguyên hai người, dắt Abe, ở đầu đường đất khách, tản bộ.

Cô phát hiện, trấn nhỏ này, so với Đinh Thành, chậm rãi, từ từ. Cô thích loại dáng vẻ không nhanh không chậm này. Mà người ở trước mắt này, chợt sản sinh một loại ảo giác, hình như có thể như vậy, vĩnh viễn đi qua.

Thời niên thiếu thật may là chưa từng gặp. Đông Á nghĩ, nếu không cô nhất định sẽ không dừng chân lại, nhìn anh lâu dù chỉ là một cái liếc mắt.

Khi đó thích hùng hùng hổ hổ, kinh thiên động địa, sự rung động của tình cảm, thoải mái mới là điều quan trọng. Vậy mà hôm nay, tình cảm giống như dòng nước xiết tiến vào tuổi tác, còn chưa tới trung niên, nỗi lòng đã sớm tích lũy, nước chảy đến nơi dịu dàng, rốt cuộc kích động không đứng dậy.

Cô thường xuyên cảm thấy mình có lúc có nhiều điểm giống Lương Mặc Nguyên. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một chút, bình thản. Cô bình thản đến từ tính cách của chính tính tình đến những điều xung quanh, mà anh thì sao, có lẽ là trải qua rồi mới có. Sinh mạng mới bắt đầu càng lớn càng quanh co, nhất là rèn giũa tích cách của người ta, đàn ông và phụ nữ cũng giống như nhau.

Trước khi muốn đi, Abe cạ ống quần của Lương Mặc Nguyên không thôi. Lương Mặc Nguyên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó, nhỏ giọng dụ dỗ: "Ngoan, tao sẽ quay trở về xem mày." Anh nhặt lên dây thừng của chú chó giao cho Đông Á: "Giữ liên lạc."

Đông Á gật đầu một cái: "Đi đường cẩn thận."

Lương Mặc Nguyên hất cái cằm với cô, xoay người vào xe, từ trong cửa xe phất tay tạm biệt cô. Xe đã lái đi, Abe đuổi theo xe, uông uông uông kêu to, Đông Á dắt chó bị chạy theo, xe dừng lại trước mặt, Abe chạy lên, nằm ở trên cửa sổ xe, Lương Mặc Nguyên vỗ vỗ đầu của nó, Đông Á từ phía sau ôm lấy Abe, ánh mắt lại nhìn Lương Mặc Nguyên, mỉm cười: "Về đến nhà gọi điện thoại cho tôi."  

Lương Mặc Nguyên cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô. Nhìn bên ngoài, người phụ nữ và chó của anh, phụ nữ xinh đẹp mỉm cười thiên sứ và chó Samoyed, thời gian giống như dừng lại ở giờ phút này. Anh có chút không rời đi được, tuy nhiên lại không thể không rời đi.

"Đông Á." Người đàn ông khàn giọng giọng nói.

Đông Á sửng sốt. Đây là lần đầu tiên Lương Mặc Nguyên gọi cả tên cả họ cô.

Cô không hiểu nhìn anh, quên đáp lại. Cổ họng có chút chát, cảm xúc khó nói nên lời từng chút từng chút thấm vào.

Khóe miệng của Lương Mặc Nguyên nở nụ cười, rất nhạt rất nhạt, giống như gió vừa thổi sẽ biến mất, cũng đẹp mắt khác thường. Anh một tay vịn tay lái, thân thể nhích đến bên cô, nghiêm túc nhìn cô, là một người đàn ông đặc biệt dịu dàng thắm thiết.

"Tôi muốn hỏi cô một chuyện, không biết cô nghĩ như thế nào?"

Tim thùng thùng thùng nhảy không ngừng, máu cấp tốc, nhiệt độ thân thể chợt bay lên, Lương Mặc Nguyên nhìn chăm chú vào cô đang đỏ bừng mặt và lỗ tai, cái cổ trắng như tuyết cũng biến thành mềm mại, khóe mắt khẽ nheo lại, giống một lão hồ ly chờ đợi con mồi đã lâu. 

"Anh hỏi." Đông Á cố bình tĩnh. Thật ra thì bị Lương Mặc Nguyên trêu chọc là không được.

"Trong mắt em, hôn nhân nên có hình dạng gì?"

Trong ánh mắt nóng bỏng muốn thiêu đốt người kia. Anh rất nghiêm túc, cũng nhanh chóng muốn thăm dò đến đáp án của cô, giống như chuyện này vô cùng quan trọng, liên quan đến lựa chọn cả đời anh.

Trong đáy mắt Đông Á là toàn bộ kinh ngạc, cô không có che giấu loại kinh ngạc này. Chung quanh rất yên tĩnh, ngay cả Abe cũng không ầm ĩ, hình như giống với chủ nhân của nó, lẳng lặng chờ đáp án của cô. Cô có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của Lương Mặc Nguyên, cảm nhận được nhiệt độ từ trên người của anh, đưa tay là có thể chạm tới... Cảm giác chân thật.

Đông Á im lặng một giây hai giây, cô quả thật cẩn thận suy nghĩ.

"Trong mắt tôi hôn nhân là" Đông Á chậm rãi nói "Đại khái chính là hai người yêu nhau nắm tay nhau cả đời."

Ánh mắt Lương Mặc Nguyên chợt lóe, còn là như quá khứ, rõ ràng trong suốt đến như vậy, chỉ là đáy mắt nhuộm dần chút ấm áp, khẽ mỉm cười nhìn cô.

"Được." Anh gật đầu một cái, cái tay đỡ tay lái kia đưa tới vỗ vỗ đầu Abe, cũng là mỉm cười nhìn Đông Á "Hiện tại tôi có thể yên tâm rời đi."

Đông Á ôm Abe ra khỏi xe, nhìn đằng sau đuôi xe nghênh ngang rời đi, một lát không giải thích được câu nói sau cùng kia của Lương Mặc Nguyên là có ý gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.