Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 1




Một ngày cuối tuần, tiếng chuông báo hiệu hết tiết thứ nhất đúng giờ reo vang tại trường tiểu học Đinh Thành, Đông Á giảng xong đề mục cuối cùng rồi khép sách vở lại, đứng thẳng người lên, vai và lưng cô từ đầu đến cuối đều thẳng tắp, thêm cái cổ thiên nga trời sinh, nên thoạt nhìn cô có vẻ cao hơn thực tế rất nhiều, dáng vẻ tao nhã thanh lịch, mặc dù bây giờ cô chỉ mặc một cái áo t-shirt, chân đi giày thể thao cũng không giấu được vẻ đoan trang trời sinh của cô.

Đông Á nhìn quanh mấy cái đầu nhỏ nhắn bên dưới, một tiếng nói "hết giờ học" rõ ràng ngắn gọn vang lên trong phòng học yên tĩnh, sau đó lớp trưởng hô to "cả lớp đứng dậy" cũng vô cùng trong trẻo, hơn 30 học sinh ở dưới đồng loạt đứng lên nghiêm chỉnh cúi đầu chào Đông Á, giọng nói đớt đát đồng loạt vang lên mang theo sự non nớt tự nhiên của trẻ nhỏ: "Hẹn gặp lại cô!"

Đông Á xoay người đáp lại: "Hẹn gặp lại các em!" Sau khi dứt lời, cô liền bổ sung thêm một câu: "Đừng ham chơi mà quên uống nước rồi đi toilet nha!" Bên dưới miễn cưỡng phụ họa theo. "Dạ biết, thưa cô!"

Đông Á khẽ thở dài một hơi, xoa xoa đôi mắt hơi mệt mỏi của mình, bọn trẻ lớp một quả thật khá là hao tổn tâm trí, bất cứ chuyện gì cũng phải nhắc nhở chỉ điểm, đã có kinh nghiệm sau một học kỳ cọ sát và thích ứng, học kỳ này bọn trẻ đã lớn hơn và biết chuyện nhiều hơn, không cần cô phải nói đi nói lại nhiều lần, hơn nữa cô còn cố tình bồi dưỡng vài học sinh có năng lực, bình thường giúp cô chạy việc và gánh vác một ít công tác, quả thật đã bớt lo hơn học kì trước rất nhiều.

Năm nay Đông Á 26 tuổi, ba mẹ đều làm ở cơ quan, cô còn có một đứa em gái tên là Đông Khương, ở cái thành phố nhỏ ba bốn tuyến này, gia cảnh cũng có thể gọi là giàu có, cô sống trong hoàn cảnh như vậy, từ tiểu học đến đại học cho đến khi đi làm, cho tới bây giờ, cô đều là đứa con gái ngoan trong mắt bố mẹ, là một giáo viên xuất sắc trong mắt học sinh, cuộc sống cứ trôi qua bình lặng êm ả hơn hai mươi mấy năm.

Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm, cô vốn muốn ở lại tỉnh thành, là mẹ Triệu Mai sống chết muốn cô trở về, lý do rất đơn giản, con gái con đứa ở bên ngoài đi lại có một mình không an toàn, từ nhỏ cô đã sống không quá xa ba mẹ, ngay cả học đại học cũng chọn trường gần nhà, cũng tiện về nhà hơn. Không lay chuyển được mẹ, cô đành lựa chọn trở về, khi đó, thi biên chế vẫn chưa thêm vào khâu phỏng vấn, một sinh viên mới tốt nghiệp như Đông Á chỉ ôn tập hơn một tháng ngắn ngủi, không tốn nhiều công sức để thi đầu vào, cô được phân công đến đơn vị công tác hiện tại, trường tiểu học Đinh Thành, từ đó kế thừa y bát của ba mẹ, trở thành người "Ăn cơm nhà nước" trong miệng người thân.

Năm nay là năm thứ hai cô công tác.

"Cô giáo Đông." Lớp trưởng Lạc Y đi tới, nhẹ giọng hỏi: "Có cần em cầm giúp sách bài tập lên văn phòng không ạ?"

Lạc Y là lớp trưởng, không chỉ có thành tích nổi trội xuất sắc thông minh lanh lợi, mà còn lễ phép biết chuyện, rất chu đáo, Đông Á chỉ cần nhìn một cái là con bé đã hiểu ý, ngoại hình cũng xinh xắn linh hoạt, vừa nhìn đã biết đây là một đứa trẻ được dạy dỗ rất tốt, Đông Á rất thích đứa trẻ này.

Đông Á nhìn tay chân lèo khèo của Lạc y, rồi nhìn chồng bài tập thật dày trên bàn, cô khom người ôn hòa nói với Lạc Y: "Lạc Y, em tìm thêm hai bạn trai nữa đến giúp cô nha."

Lạc Y gật gật đầu nói: "Vâng, thưa cô." Sau đó liền đi xuống tìm nam sinh cầm bài tập.

Đông Á vừa mới cầm ly trà và laptop đi xuống bục giảng thì Tương Tinh Tinh chạy tới nói: "Cô ơi, em giúp cô lau bảng nha?" Đông Á quay đầu nhìn tấm bảng đen ở sau lưng, cô thật sơ ý, có chuyện này cũng quên, vẫn là bọn trẻ ngoan chu đáo, một dòng nước ấm áp bất ngờ chảy qua, cô đưa tay xoa đầu Tương Tinh Tinh dặn dò: "Cảm ơn em đã nhắc nhở cô, nhưng mà lát nữa lau bảng xong còn phải phủi sạch bảng nữa nhé." 

"Cô cứ yên tâm, Cô Đông." Tưởng Tinh Tinh vui vẻ reo lên một tiếng rồi vòng qua Đông Á, nhón chân lau bảng đen trên bục giảng.

Đông Á thở ra một hơi. Đám trẻ này có đôi khi nghịch ngợm khiến cô phát điên, có đôi khi lại ấm áp khiến hốc mắt của người ta nóng lên, thỉnh thoảng cô có cảm giác mình vừa là cô vừa là mẹ của bọn chúng, thậm chí có lúc bọn trẻ còn trở thành thầy của cô, thường xuyên làm cho cô tỉnh ngộ, thì ra cuộc sống còn có thể diễn giải như vậy.

Khổng phu tử từng nói: "Tam nhân hành tất hữu ngã sư yên" (Trong ba người đi cùng, nhất định sẽ có người đáng cho mình học tập), cô từ từ thông suốt câu này rồi.

Kéo cửa ra thì cảm nhận được một trận gió lạnh ùa đến, buổi sáng hôm nay cô coi dự báo thời tiết, nói hôm nay nhiều mây có 20 độ, nhưng bây giờ ở bên ngoài lại có mưa, một trận gió lạnh, cô cúi đầu nhìn nhìn cánh tay, vừa nảy ở trong phòng học không có lạnh như vậy, lúc này mới biết được nó lạnh đến cỡ nào, kế hoạch hôm nay hỏng rồi.

Cũng may văn phòng có mấy cái áo khoác dệt kim dự phòng, còn có thể chống đỡ một chút lạnh rét này.

Đông Á nghĩ rồi bước nhanh đến văn phòng.

Chồng sách bài tập đã được đặt ngay ngắn trên bàn, từ trong ngăn kéo cô lấy ra một cái túi to, rút ra một cái áo khoác mặc vào, bắt đầu sửa bài tập. Các giáo viên khác đều có tiết lên lớp, trong văn phòng lúc này chỉ có một mình cô, nên cô đóng cửa lại, ngăn cản tiếng gió bên ngoài.

Trong tiếng lá cây xào xạc ở bên ngoài, bất chợt truyền đến âm thanh chơi đùa của bọn trẻ, có mấy đứa trẻ được mời vào văn phòng sửa bài tập, giáo viên chủ nhiệm không có đây nên bọn trẻ rất gan dạ đứng ở đó xì xào bàn tán, Đông Á không ngẩng đầu lên mà chỉ chuyên tâm sửa một đống bài tập ở trên bàn.

Sửa được một nửa thì cô dừng lại, điện thoại di động ở trên bàn reo lên, cô khẽ liếc mắt nhìn sang, động tác trên tay vẫn liên tục, lưu loát gạch bỏ từng câu từng chữ, là điện thoại của mẹ Triệu Mai.

"Dạ, mẹ!" Tay trái Đông Á cầm điện thoại áp lên lỗ tai, bút đỏ trong tay phải vẫn không ngừng nghỉ.

"Đông Á, ngày mai ba con phải đi Hạng Thành kiểm tra sức khỏe, đúng lúc mẹ lại có một bữa tiệc xã giao không đi được, con lái xe đưa ba đi nha."

Xe của ba Đông Tổ Vân đã đưa đến cửa hàng 4S để bảo dưỡng nên chỉ có thể đi xe Đông Á: "Ngày mai.." Thứ bảy sao... Làm sao có thể khéo như vậy chứ, cô từ từ để cây viết trên tay xuống, màu đỏ của bút dính lên đầu ngón tay cô, cô rút khăn giấy ra lau tay, Triệu Mai nghe giọng nói ngập ngừng của cô. "Sao vậy, không được à?"

Đông Á lắc đầu nói: "Được, ngày mai mấy giờ ạ?" Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ đến một chuyện khác, vừa nói chuyện cô vừa lấy ra một thiệp mời đỏ chói từ trong túi ra, để lên bàn nhìn chằm chằm một chút, cuối cùng cô cũng không có dũng khí mở nó ra.

Tất nhiên Triệu Mai không biết tình huống ở bên này, tiếp tục nói qua hành trình đã được sắp xếp vào ngày mai: "Buổi sáng ngày mai 9h30 đến bệnh viện tỉnh, thời gian có chút gấp gáp, tốt nhất con nên đi sớm...”.

Đông Á chỉ nghe qua loa, sau đó cũng không nghe lọt tai được chữ nào nữa, không phải cô không muốn nghe, chuyện này cũng không trách cô được, thật sự là cho dù cô có cố gắng tập trung như thế nào thì cũng không thể thể tập trung vào cuộc nói chuyện với Triệu Mai.

"Mẹ." Đông Á nhíu nhíu mày, mệt mỏi nói: "Ngày mai là ngày 26/4 ạ?"

Cô nhớ máng máng ngày này, cái ngày mà người kia kết hôn, thiệp mời đã nằm trong túi xách cô một tuần, nhưng cô vẫn không có dũng khí để mở nó ra.

Ở phía bên kia điện thoại, anh ta cười nhẹ nhàng rồi nói với cô: "Tiểu Á, em nhất định phải tới đó!"

Đường Tuấn, anh thật sự hi vọng em sẽ đến sao?

Đến bây giờ, Đông Á vẫn nhớ rõ, lúc học đại học năm ba có một đêm cô thức giấc rồi không ngủ được nữa, gọi cho Đường Tuấn đang sắp lên máy bay, giọng anh vẫn như cũ, anh kể anh sắp đến thành phố mới để sinh sống.

"Nếu có một ngày anh kết hôn, em có đến không?"

"Sẽ đến." Cô trầm mặc một lúc rồi nói ra câu trả lời trái với lương tâm của mình.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Suy nghĩ đang bay xa thì bị giọng nói thiếu kiên nhẫn củaTriệu Mai kéo về. "Con đó, làm cô giáo mà không nhớ ngày tháng lại đi hỏi mẹ, vậy mỗi ngày trôi qua như thế nào..."

"Được rồi mẹ, con phải lên lớp, có chuyện gì thì chờ con hết giờ làm về nhà rồi nói, tạm biệt."

Vừa tắt điện thoại của mẹ thì tiếng chuông vào lớp vang lên thì cô giáo Viên của lớp ba ôm một chồng bài tập trở về, khi đi ngang qua bàn Đông Á thì thấy tấm thiệp mời màu đỏ đặt trên đó, không khỏi dừng lại nhìn thoáng qua: "Thiệp mời đẹp thật, chẳng lẽ giáo viên trường chúng ta muốn kết hôn?"

"Không phải giáo viên trường chúng ta, là một người bạn của tôi." Trong lòng Đông Á có chút chột dạ, giống như bị ngời khác dò xét bí mật vậy, cũng may cô giáo Viên cũng không như cô tưởng, chờ cô ấy đi qua, Đông Á mới âm thầm thở ra một hơi, rồi lặng lẽ cầm tấm thiệp lên, góc thiệp cứng rắn đâm vào lòng bàn tay, cảm giác thô ráp khi ma sát, ngón tay vô thức mở trang thiệp ra, gương mặt Đường Tuấn cứ như vậy đập vào mắt cô, vẫn là hình dáng trước đây, anh tuấn như ánh mặt trời, khi cười giống như cả người đều phát sáng, chỉ là cánh tay của anh đang khoác tay của một người con gái khác, mặc một bộ áo cưới trắng tinh lộng lẫy, ở trong mắt Đông Á là một cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.

Không hiểu sao, hốc mắt Đông Á ẩm ướt.

Cô cố gắng mở to hai mắt rồi khịt khịt mũi.

Ngẩng đầu nhìn về phía bên kia cửa sổ, hai nam sinh nghịch ngợm đang bị cô giáo Viên dạy dỗ, cách đó không xa là mấy đứa trẻ, là học sinh trong lớp của giáo viên Trương làm sai, sự việc xảy ra gần trong gang tấc, giống như đang ở một thế giới khác xa lắm.

Gần tối, sau khi tiễn học sinh, Đông Á đến phòng thường trực lấy chuyển phát, thuận tiện thay các giáo viên khác trong văn phòng cầm về mấy thứ, vừa đến gần văn phòng đã nghe thấy tiếng cười ở bên trong truyền đến, Thầy Dư phòng giáo vụ cũng ở đây, ngồi trên bàn cạnh cửa sổ bắt chéo chân lên, Đông Á vừa vào thì sự chú ý của mọi người đều tập trung hết vào cô.

"Đông Á." Thầy Dư dùng ánh mắt đảo quanh người cô rồi nói. "Chủ nhật nhà trường có một hoạt động quan hệ hữu nghị, toàn bộ thanh niên độc thân đều phải tham gia, em có thể đến hay không?"

Đông Á phân chia chuyển phát theo thứ tự, cuối cùng trở về vị trí của mình nói: "Chủ nhật, em cũng không biết nữa..."

Còn chưa nói hết câu thì giáo viên Trương lập tức kích động nói: "Văn phòng chúng ta chỉ có một nữ thanh niên duy nhất còn độc thân, năm nay em nhất định phải thay văn phòng ta tranh giành mới được!"

Giáo viên Trương nói không sai, khối lớp một có năm lớp, đều là giáo viên trẻ, chỉ trong độ tuổi từ 27 đến 30, trong đó có hai thai phụ, còn lại một cô giáo Viên là cấp tổ trưởng, cũng là người lớn tuổi nhất tư lịch già dặn nhất, thai đầu là con gái, tháng sáu cuối năm chuẩn bị có thêm đứa thứ hai, Đông Á nhỏ nhất, mỗi lần đều sẽ vì việc độc thân này mà bị lôi ra nói.

Điều kiện của Đông Á cũng không phải là kém, thậm chí có thể nói là rất tốt, rất nhiều người cảm thấy quái lạ, trong trường học giáo viên nam độc thân có cảm tình với cô không ít, không phải thầy Dư này là một trong số đó sao, khi không có việc gì anh đều chạy tới văn phòng của bọn cô, cũng có không ít giáo viên âm thầm mai mối, Đông Á vẫn không lên tiếng, mỗi lần gặp thầy Dư vẫn cười cười như bình thường, vẫn đối xử với anh như đồng nghiệp khác. Có mấy người ngồi không yên ngầm đánh giá cô: "Đừng nhìn cô ấy hòa nhã vậy, nhưng suy nghĩ trong đầu rất cao, điều kiện của thầy Dư cũng không kém, cô nói xem rốt cuộc cô ấy muốn tìm kiểu nào mới được?"

Các đồng nghiệp của cô cũng không biết, người con gái trong miệng bọn họ không phải thanh cao không với tới, cũng không có “suy nghĩ quá cao", người đã ẩn giấu trong lòng cô mười năm dĩ nhiên trở thành một đoạn quá khứ không thể miễn cưỡng cũng không thể nhớ lại, đối với tình cảm này cô đã sớm không còn ôm hi vọng, cũng không động lòng với bất kì ai.

Hội liên kết hữu nghị hằng năm đều diễn ra một lần, năm trước đúng lúc Đông Á ngã bệnh nên không đi, năm nay không biết tìm lí do nào để không đi cả, cô giáo Viên liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán của cô, dùng một loại ánh mắt vô cùng thân thiết nhìn cô, Đông Á nhìn thấy thì sau lưng truyền đến từng trận rét lạnh.

Cô giáo Viên mở miệng nói: "Hey, lại đang muốn viện cớ gì phải không?"

Đông Á đành phải pha trò nói: "Ngày mai, em..."

Mỗi lần cô không nói được hoặc xấu hổ vô cùng cô đều cười đến ngây ngô, Cô giáo Lâm vác cái bụng đang có thai tới, vứt hết vỏ quýt vào trong thùng rác nói: "Này, đi đi, em xem thầy Dư từ phòng giáo vụ thật xa chạy tới đây cũng thật vất vả, em dừng lãng phí tâm ý của người ta nữa."

Đông Á nhìn về phía Dư Côn, nở một nụ cười nhẹ nhàng hỏi: "Chủ nhật mấy giờ ạ?"

Dư Côn rất vui mừng, trên gương mặt trẻ trung không che giấu được ý cười: "Sáu giờ là bắt đầu", anh cúi xuống, cẩn thận nhìn vào mặt Đông Á, không có cao hứng cũng không mất hứng, vẫn cứ nhàn nhạt, rồi mỉm cười nhè nhẹ, thật lễ phép thật xa cách, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hơi hiện lên, ở dưới ánh sáng vô cùng ấm áp, anh rất thích dáng vẻ này của cô, mãi mãi đều đoan trang hòa nhã như vậy.

Dư Côn đang quan sát thì bị Đông Á nhìn thấy, anh cũng không lảng tránh ánh mắt của cô: "Có muốn tôi đến đón cô không?"

"Tôi có xe, cảm ơn thầy Dư." Vẫn xa cách như trước, khiến cho người khác có cảm giác khó gần.

Dư Côn gật gật đầu, từ trên bàn nhảy xuống. Ở một góc văn phòng, một người phụ nữ có thai cô giáo Tiểu Hà đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, rồi tạm biệt với mọi người, sau đó cùng Dư Côn đi ra ngoài vỗ vai của anh ta nói: "Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày biết lòng người, cố lên thầy Dư!"

"Chà chà." Hai người đi chưa được bao lâu thì giáo viên Lâm không ngại lớn chuyện khoa trương kêu lên. "Nụ cười của Thầy Dư chúng ta gọi là vui vẻ nha..."

Đông Á chỉ cười khẽ, cúi đầu thu dọn đồ vào túi xách, cô muốn chuẩn bị về nhà rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.