Trịnh Hòa thấy một mình mình đi vào lấy ví là được rồi, Bạch Ân mang suy nghĩ âm u ‘Trịnh Hòa vào đó rốt cục là vì gì’, đi theo vào.
Đưa thẻ hội viên ra, Trịnh Hòa nói với nhân viên số phòng mình vừa ở, và tả về màu sắc, kiểu dáng của cái ví.
Nhân viên rất ngạc nhiên: “Ngài mất ví?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Đúng thế, giờ tôi lo lắm, các anh chưa từng có người tới tìm ví sao?”
Nhân viên vẫn rất ngạc nhiên: “Không, ý của tôi là, chuyện ngài mất ví! Rất đáng ngạc nhiên!”
“Gì mà ngạc nhiên?” Trịnh Hòa không hiểu: “Anh giải thích cho tôi được không?”
Nhân viên nói: “Ngài không biết là trừ di động, mọi vật phẩm trên người hội viên, đều phải cất trong tủ an toàn sao? Ví tiền không được phép mang vào.”
Trịnh Hòa: “… Tôi quên.”
Anh nhân viên cười rất hả hê, sung sướng: “Vậy nên, chúng tôi có thể giúp ngài tìm ví, nhưng tìm không thấy, trách nhiệm cũng không thuộc về bọn tôi, hơn nữa, vì ngài làm trái quy tắc của ‘Bóng đêm’ nên thẻ hội viên của ngài sẽ bị thu hồi, mời ngài xuống quầy phục vụ làm lại cái khác, cám ơn.”
Trịnh Hòa nhìn cậu nhân viên với ánh mắt đáng thương, lại quay sang nhìn Bạch tiên sinh, mếu máo: “Ngài đừng cười, giúp em chút đi.”
Bạch Ân xoa xoa gương mặt cười đến độ sắp rút gân của mình: “Em muốn tôi giúp như thế nào? Quán bar này đã quy định trước không được mang ví vào để tránh bị mất, em lại làm ngược lại.”
Trịnh Hòa đi theo nhân viên vào phòng nghỉ, hầm hừ trong lòng lại không dám tỏ vẻ, đành ngậm miệng.
Bạch Ân đi lên, ôm thắt lưng Trịnh Hòa, qua lớp vải mỏng manh, tay ông lần mò, vuốt ve cậu, Trịnh Hòa né ra, nói: “Ngứa…”
Tiếng đó mềm mại quá, khiến Bạch tiên sinh rung động, ánh mắt ông trở nên nóng bỏng. Trịnh Hòa bị ông nhìn chằm chằm, đỏ từ cổ lên tới mặt, đẩy ông ra, Bạch Ân lại càng ôm chặt lấy cậu, đưa phần tóc ở bên tai ra, há miệng, ngậm lỗ tai cậu, đùa bỡn, tay cũng đè lấy hai điểm nâu trước ngực rồi xoa nắn.
Nếu mông Trịnh Hòa là nơi Bạch Ân vừa lòng nhất, vậy hai điểm trước ngực cậu khiến ông kinh diễm, lớn hơn thứ của những người đàn ông khác vài lần, giống như lấy từ người phụ nữ rồi ghép vào vậy, nhưng ngực cậu lại nhỏ hơn ngực sữa rất nhiều. Vùng xung quanh nơi đó nâu nhạt, nổi bật trên làn da trắng nõn của Trịnh Hòa.
Ông dùng ngón tay ta kẹp lấy nơi đã cứng lên đó qua lớp vải trên người cậu, Bạch Ân cảm nhận được người trong lòng mình đang run rẩy không ngừng, mi mắt cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
“Bạch tiên sinh…” Hai tay Trịnh Hòa nắm chặt lấy tay áo ông, giọng nói nức nở: “Đừng, đau quá…..”
“Đau chỗ nào?” Bạch Ân nhẹ giọng hỏi, đưa tay vói vào quần Trịnh Hòa.
“Ngực…” đôi mắt Trịnh Hòa đã ươn ướt.
Bạch Ân cười nhẹ, tầm mắt nhẹ nhàng đưa qua liếc cậu nhân viên mặt đã đỏ bừng, kéo Trịnh Hòa ngồi lên chân mình, nỉ non bên tai cậu: “Đêm nay theo tôi, mai ví của em sẽ tự mình bay về nha….”
Trịnh Hòa cứng đờ, vài giây sau, cậu từ từ ngả vào lòng ông.
Trong óc Bạch Ân chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ, ông đặt tay xuống mông cậu, ôm lấy, vốn tưởng sẽ nặng lắm, nào ngờ Trịnh Hòa nhẹ như một cậu nhóc chưa trưởng thành, gần như không cảm thấy được trọng lượng.
Hơn nữa, cảm giác ôm Trịnh Hòa thực thích, nhìn cậu có vẻ gầy, nhưng sờ toàn thấy thịt, không có chút xương nào.
“Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa hô lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của ông.
“Sao thế?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa cau mày, nói: “Nãy ngài ôm, làm em sợ quá,….hình như…đau sốc hông rồi.”