Dựa vào cái sự ngố của mình, Trịnh Hòa trở thành minh hữu của Bạch Nhuận Trạch.
Sau khi tiếp xúc, Trịnh Hòa nhận ra, Bạch Nhuận Trạch chỉ là độc mồm độc miệng và tính tình hơi khó chịu thôi, nhân phẩm vượt xa Bạch tiên sinh mấy con phố. Trịnh Hòa cảm khái, tuy Bạch tiên sinh nói sự giáo dục của mẹ cậu ấy của vấn đề, nhưng nếu bình tĩnh nhìn lại, người bị dạy dỗ sai phải là người sống cạnh Bạch lão gia tử – Bạch tiên sinh, mới đúng.
Bạch tiên sinh cực kỳ ngạc nhiên khi Trịnh Hòa và Bạch Nhuận Trạch có thể thân nhau. Bạch Nhuận Trạch cũng không ngừng lầu bầu, ánh mắt Trịnh Hòa thế nào mà lại đi thích cái ông già vừa hẹp hòi, vừa mắc bệnh thần kinh như Bạch Ân.
Trịnh Hòa mắc kẹt giữa hai người. Thỉnh thoảng, Bạch lão gia tử còn cười tủm tỉm, đi qua đi lại để chứng minh sự tồn tại của mình. Cậu cảm thấy, kẹp giữa cái gia đình thuộc hành tinh meo meo thế này, thực khổ nha.