Trịnh Hòa thu dọn hành lý rất nhanh. Trước lúc rời khỏi đoàn làm phim, cậu vốn định chào tạm biệt Thành thiếu, bởi cậu đã xin nghỉ phép vì Bạch tiên sinh, lần này đi, chắc 2 tháng sau mới gặp lại. Lúc ra khỏi cửa, cậu thấy Thành thiếu và giám chế Tống đang đi trên con đường đá cạnh rừng cây, chắc đang nói chuyện nghiêm túc. Bạch Ân gõ đầu cậu: “Sắp đến giờ rồi, em muốn nói gì với cậu ta thì nhờ trợ lý chuyển lời là được rồi.”
Khi nãy, Bạch Ân nhận được một cú điện thoại từ nước J, nói rằng Bạch Nhuận Trạch chọc giận mẹ vì Evan, thằng nhóc bay cả đêm sang chỗ Bạch lão gia tử lánh nạn.
Bạch tiên sinh hiểu rõ những gì vợ trước mình nghĩ. Cô ta chắc chắn không nghĩ người sai là Bạch Nhuận Trạch, mà đổ hết cho Evan. Gia tộc Tos có quan niệm về giai cấp rất sâu sắc, nếu là quý tộc sống ở thời Trung cổ, thì Angelina cũng không đến nỗi. Nhưng quan niệm này đã thành bản chất thâm căn cố đế. Nếu không phải cô ta quá khó chịu, thì với tính cách của Bạch Ân, ông không đến nỗi phải ‘không ly dị không chịu được’.
Bạch Ân cảm thấy con trai mình thật đáng thương, hơn nữa, Evan chỉ là người bị liên lụy. Chuyện gia đình phải đóng cửa giải quyết, Angelina lại đùng đùng nổi trận lôi đình, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Ông bảo Trịnh Hòa hai người với tới nước J giải quyết một số vấn đề rồi mới tính đến chuyện du lịch được. Trịnh Hòa chỉ hơi lộ chút vẻ thất vọng, nhưng rồi lại rất săn sóc: “Có việc quan trọng thì du lịch để sau cũng được, ông đừng khiến mình chết mệt giống lần trước, nhớ uống thuốc.”
Cậu vẫn luôn cho rằng, hồi năm mới, bệnh của Bạch tiên sinh bỗng nhiên nặng hơn vì quá mệt mỏi với công việc.
“Cám ơn em, bảo bối.” Bạch Ân ôm Trịnh Hòa vào lòng. Đôi khi, Trịnh Hòa tốt đến nỗi Bạch Ân cảm thấy mình không xứng với cậu.
Nhưng là, cho dù mình không xứng với cậu ấy, Bạch Ân cũng nhất quyết không buông Trịnh Hòa ra.