Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 291




Trịnh Hòa rất tò mò, sao mấy hôm nay tâm trạng của Bạch tiên sinh lại bất thường thế. Trước đây, cậu cảm thấy Bạch tiên sinh rất tốt tính, ôn hòa, không dễ giận, hơi chút liền cười với người khác. Nụ cười ấy xứng đáng được vote 5 sao, nếu ông đang đi trên đường mà cười thế với người khác, chắc chắn sẽ gây ra tai nạn xe cộ.

Nhưng sau khi trải qua những ngày tháng trên sơn trang hết sức tưởng tượng, Trịnh Hòa giống như hoàn toàn lột xác. Cậu có thể nắm bắt rất chuẩn những suy nghĩ, cảm xúc của ông. Ví dụ như, đôi khi Bạch tiên sinh cười không phải vì vui, mà là cảm thấy thực nhàm chán, không muốn nói gì mà thôi. Hơn nữa, tính cách của ông rất tệ. Giờ, lúc gặp những nghệ sĩ khác, dù là nam hay nữ, Trịnh Hòa đều không dám kề vai sát cánh với người ta nữa, mọi động tác thân mật đều bị loại bỏ. Bạn tốt sao đấu nổi với người vợ ác bá xinh đẹp ở nhà chứ!

QAQ!

Trải qua mấy đường trung gian, cuối cùng Trịnh Hòa cũng liên lạc được với Tang Bắc. Tang Bắc tội nghiệp đành phải cố gắng giấu giếm mấy chuyện xảy ra trong thời gian này, nhưng vẫn chọn lọc những chi tiết Trịnh Hòa được phép biết. Nghe xong, Trịnh Hòa sửng sốt, tuy chuyện bị giấu rất nhiều, nhưng chút chi tiết lẻ lẻ này cũng để Trịnh Hòa chạy lên mạng, lập topic rồi.

Trịnh Hòa chuẩn bị rất nhiều trong đầu, vốn cậu định hỏi một cách khéo léo, nhưng khi phát thành lời lại thành: “Bạch tiên sinh, gần đây ông sao thế? Tâm trạng không tốt? Công ty xảy ra chuyện gì sao”

Bạch Ân thông minh vượt quá sự tưởng tưọng của con người. Vừa nghe Trịnh Hòa hỏi thế, ông liền bắt được từ trọng điểm. Đầu tiên là ‘gần đây’, sau đó lại tới ‘tâm trạng’, từ quan trọng nhất là ‘công ty’. Sinh vật đơn bào Trịnh Hòa sao có thể nghĩ ngay rằng công ty có chuyện? Hơn nữa, trước giờ Trịnh Hòa vẫn rất đúng mực, cậu vẫn luôn đặt tôn chỉ ‘biết càng ít càng tốt’ về chuyện công việc của ông. Thế nhưng, bỗng dưng cậu ấy lại hỏi thế, chắc chắn có vấn đề.

“Nói đi.” Bạch Ân tao nhã ngồi trên ghế sa lông, chỉ vào vị trí bên mình: “Ngồi đây, Tang Bắc nói gì mới em. Kể lại hết cho tôi, không sót một chữ.”

Trong tình huống thế này, người khác sẽ thấy ‘đau trứng trym’, không hiểu sao Trịnh Hòa lại thấy ‘đau cúc hoa’.

Trịnh – cute – đau cúc hoa, nhìn vị trí cạnh Bạch Ân, trống chừng nửa mét, mà bên kia, chỉ có khoảng 30cm trống. 30cm đủ để làm gì? Nếu như dùng súng thì chắc chắn làm gì cũng được, nhưng 30cm cùng lắm chỉ để được hơn nửa cái mông cậu, khéo còn phải kê lên cả ngài Bạch tiên sinh cao quý. Thế nên, cậu ton ton chạy sang bên dài nửa mét, phệt mông xuống.

Bạch Ân nheo mắt lại: “Em không biết xác định phương hướng sao?”

Trịnh Hòa co thành hình con tôm.

“Lại đây.”

Trịnh Hòa nhăn nhó, nghĩ làm thế nào để nhét vừa mông mình vào 30cm, còn không được đụng tới Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh bị cái sự ngốc của Trịnh Hòa làm bật cười, ông hỏi: “Em đứng đó làm gì.”

Trịnh Hòa đáp rất sâu sắc: “Em đang tự hỏi.”

“Cần gì tự hỏi chứ.”

Trịnh Hòa đảo mắt, hỏi: “Bạch tiên sinh, nếu em là bạch tuộc, em có thể làm mông mình nhỏ đi đúng không?”

Bạch Ân thực hoang mang, ông chỉ muốn Trịnh Hòa ngồi lên đùi mình thôi mà, hay là vì gần đây ông gầy đi nhiều, Trịnh Hòa nghĩ chân ông không chịu nổi mông cậu ấy?

Ông sờ sờ chân mình qua lớp quần, cơ bắp săn chắc khỏe mạnh, hơn nữa ông ra viện đã thấy tháng, số cân bị sụt đi đã được Trịnh Hòa bù hết về. Không hiểu bảo bối nghĩ gì nữa.

“Chuyện mông để sau đi, ” Bạch Ân nói: “Tôi muốn em ngồi lên đùi tôi thôi mà, khó khăn thế sao?”

Trịnh Hòa hiểu sai ý Bạch Ân, lại còn có liên tưởng đen tối, nên đành bị trí thông minh của mình vả vào mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.