Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 276




Trịnh Hòa tới trường quay để định trang, Bạch Ân đưa Trịnh Hòa đi, chiếm một trong ba chỗ đỗ xe duy nhất của trường quay rất tự nhiên, ung dung theo cậu vào phòng nghỉ. Thấy biểu hiện của Bạch Ân như thế, những nhân viên thời vụ không đoán nổi ông là diễn viên khách mời hay người thuộc đoàn làm phim, thế nên mới không ngăn Bạch Ân lại.

Trợ lý A Long của Trịnh Hòa cũng tới. Cậu không biết Bạch Ân, thấy hai người, do Bạch Ân rất tuấn tú, đứng cạnh ông, Trịnh Hòa đúng là kém hơn nhiều, nên cậu tưởng Bạch Ân cũng là nghệ sĩ, bạn Trịnh Hòa, tới đây xin đạo diễn một vai chạy chân. A Long đưa kịch bản cho ông: “Nè.”

Bạch Ân gỡ kính râm xuống, nhìn cậu ta đầy khó hiểu.

A Long càng cảm thấy, người này chắc chắn sẽ nổi tiếng. Tuy tuổi hơi cao, nhưng khí chất, vẻ ngoài đều rất tốt. Cậu gãi gãi đầu, giải thích: “Sợ ông chán, hôm nay đạo diễn không ở, chút nữa A Hòa mới định trang xong, ông lại phải chờ, một người ngồi không cũng chán nha.”

“Cám ơn.” Bạch Ân cười, trả lại kịch bản cho cậu ấy: “Tôi đọc của Trịnh Hòa là được rồi.” Ông không thích người khác đụng đồ của mình, cũng không thích nhận đồ của người khác.

A Long thầm nghĩ, tình cảm của hai người tốt thật.

Trịnh Hòa hô: “A Long, đừng làm phiền ông ấy, ông ấy có mang sách mà, lo cái gì.”

Bạch Ân lấy mấy quyển sách tiếng Tiếng Anh từ túi của Trịnh Hòa ra, tìm chỗ yên tĩnh đọc.

A Long vừa đi, một cô bé liền rụt rè đi tới: “Anh tên gì thế?”

Bạch Ân lạnh nhạt nhìn cô nàng một cái, nói: “Bạch Ân. Có việc gì?”

Cô bé kia tính tình vốn nhiệt tình sáng sủa, liền kê ghế ngồi cạnh: “Em là Như Như, trợ lý ánh sáng, anh thì sao??”

Bạch Ân không thích có người quấy rầy lúc mình đọc sách, nhưng Như Như cứ quấy nhiễu ông. Vẻ mặt ông bắt đầu lạnh đi, Bạch Ân buông sách xuống, định đổi ra chỗ khác để đọc.

Trịnh Hòa liếc thấy có một cô nàng trẻ đẹp chừng hơn hai mươi đang tiếp cận Bạch tiên sinh, cậu hoảng sợ, sau đó giận quá, bảo thợ trang điểm tạm ngừng tay, quay đầu lại hô: “Bạch tiên sinh, ông qua đây chút được không?”

Bạch Ân thầm thở phào, đối với phụ nữ, ông vẫn rất nho nhã, lễ độ, dù bị quấy rầy cũng không nói trắng vào mặt người ta. Những người ông thường tiếp xúc rất đúng mực, đây là lần đầu tiên ông gặp loại phụ nữ như thế này.

Như Như cầm ghế định đi theo, Bạch Ân bỗng thấy Trịnh Hòa dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Như Như. Cô nàng nhìn Bạch Ân lại nhìn Trịnh Hòa, mắt rơm rớm, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, làm phiền hai người.” sau đó chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Trịnh Hòa bảo Thành thiếu đặt một ghế dựa bên mình, cậu nghịch nghịch vẽ vẽ trong lòng bàn tay ông, oán giận: “Cái lão già này, sao lại quyến rũ thế chứ? Mới sểnh ra một chút đã trêu hoa ghẹo nguyệt. Em giận đó.”

“Sao lại trách tôi.” Bạch Ân dở khóc dở cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.