Trịnh Hòa vào cửa, thấy rèm kéo kín mít liền biết hôm nay có chuyện chẳng lành.
“Bạch tiên sinh? ….Ông ở đó sao?”
Bạch tiên sinh ngồi trên ghế, tấm rèm nặng nề ngăn cách thế giới bên ngoài, vài tia sáng lọt qua khe hở, chiếu lên gương mặt ông —–
Ông ngẩng đầu lên, mở mắt, tươi cười nhìn Trịnh Hòa, vẫy: “Lại đây, em qua bên này.”
Trịnh Hòa lòng nơm nớp, cởi giày, chỉ xỏ tất đi qua.
Bạch Ân cười nhẹ, cảm xúc trong ông thực phức tạp.
Không đơn giản chỉ là thất vọng.
Ông cứ ngỡ mình đã gặp đúng người, cứ ngỡ mình đã dành đủ tình yêu và sự quan tâm cho cậu. Ông thậm chí còn chịu đựng việc Trịnh Hòa không về nhà ngủ do công việc quá bận, dù việc đó khiến mình mất ngủ cả đêm. Ông cũng bắt đầu thử dùng di động gọiđiện cho Trịnh Hòa. Ông nghĩ, chắc chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi, dù nhắm mắt lại, ông cũng có thể bấm chính xác số của cậu.
Vì cậu, ông thay đổi bản thân, từng chút, từng chút một.
Thế nhưng,
Trịnh Hòa báo đáp lại như thế này đây!!!!