Bạch Ân bị tiêm thuốc an thần, có lẽ nó còn có tác dụng thôi miên, chúng ông ngủ lúc nào không biết. Đến lúc tỉnh lại, xung quanh đã không còn ai khác, ngoài cửa xe là rừng cây xanh lục, Bạch Ân đoán, hẳn là trên núi.
Trịnh Hòa ngồi ghế trước lái xe, Bạch Ân cảm thấy có chút lạ mắt. Có lẽ do trước giờ, cậu chỉ ở bên cạnh ông, đứng ở vị trí được bảo vệ, chưa từng như bây giờ, bảo vệ người không thể di động là mình.
Bạch Ân là người thường xuyên hối hận.
Trong đoạn thời gian bình tĩnh này, trong lòng ông lại trào lên cảm giác hối hận.
Trịnh Hòa đối xử tốt với ông, ông biết, cũng lợi dụng điều đó khiến cậu bị liên lụy vào.
Rõ ràng là, Trịnh Hòa có thể có một cuộc sống tốt hơn, rõ ràng là, ông chỉ có thể cho cậu một tương lai không đoán trước được, nhưng vì sao vẫn lựa chọn con đường khiến cậu bị thương tổn này chứ.
Bạch Ân nhếch môi, hành động dùng tay chắn ánh đèn để che chở ông của Trịnh Hòa trước lúc Bạch Ân hôn mê khiến ông kinh ngạc, cho tới giờ, chưa có ai đối xử với ông như thế, mà cậu nghệ sĩ bình thường này đã cho ông quá nhiều kinh hỉ rồi.
Xe dừng lại, Trịnh Hòa buông đai an toàn ra, quay đầu lại, liền giật mình: “Sao ngài lại tỉnh?”
“Chỉ là thuốc an thần thôi, tuy rằng có tác dụng thôi miên nhưng cơ thể tôi có kháng tính, ” Bạch tiên sinh thử nâng cánh tay lên, quả nhiên, toàn thân ông mệt rã rời: “Qua đây, dìu tôi.”
“A, được rồi.” Trịnh Hòa đưa tay mình cho Bạch tiên sinh, thật cẩn thận dìu ông ra xe.
Vừa chạm tới tay Trịnh Hòa, trái tim Bạch tiên sinh chợt nhói đau.
Sao thế?
Bạch Ân tự hỏi.
“Bạch tiên sinh, cẩn thận chút.” Trịnh Hòa đứng bên ông, nhắc nhở.
Bạch Ân kinh ngạc nhìn Trịnh Hòa, nuốt xuống câu nói bảo cậu lên xe rời đi.
Hiện giờ, mình chưa thể để cậu ấy đi được. Bạch Ân thầm nghĩ.
Chúa, xin cho con được một lần cuối cùng không có lý trí.