Tiết Thanh Hòa theo Bạch Ân lên máy bay.
Bạch Ân gặp cậu ta từ mấy năm trước, khi ông mới mở ‘Bóng đêm’. Lúc ấy, cậu thiếu niên còn mặc bộ đồng phục xanh lam lén lút theo sau ông, ánh mắt nhìn thẳng ra hướng này.
Bạch Ân rất mẫn cảm với ánh nhìn của người khác, nghĩ nghĩ một chút, ông gióng vào gương phản quang, xác định được cậu thiếu niên này không nhìn mình, và nhìn thư ký Tang bên cạnh, liền không quan tâm nữa.
Nhưng ông không ngờ là, cậu ta lại theo đến tận BEACHER. Bạch Ân cho người chặn lại, nhìn kỹ, mới nhận ra người này có liên quan tới Bạch lão gia tử.
Cậu thiếu niên nhìn cặp tay chân gầy gò, mỏng manh của mình, hô lên với Bạch Ân: “Tôi tới tìm Tang Bắc!!”
Bạch Ân bảo vệ sĩ buông tay ra, hỏi: “Cậu tên gì?”
“Tiết Thanh Hòa.”
Bạch Ân cầm di động, bấm số của Tang Bắc: “Cậu là gì của cậu ấy?”
Vẻ mặt Tiết Thanh Hòa đầy nhiệt huyết: “Người theo đuổi!”
Bạch Ân chấm dứt cuộc gọi luôn.
Ông không ngờ hành động vô tình của mình lại đào ra được một kẻ stalker, hơn nữa còn là kẻ mà trong mắt chỉ có vẻ mặt cấm dục nhàm chán của Tang Bắc.
Bạch Ân xoay người, nói với Tiết Thanh Hòa rất nghiêm túc: “Tôi cho cậu số điện thoại của Tang Bắc, cậu cho tôi biết mọi tin về Bạch lão gia tử mà cậu có.”
Tiết Thanh Hòa gật đầu không thèm suy nghĩ.
Cứ thế, trong vòng nửa năm tiếp theo, giao dịch của Bạch Ân và Tiết Thanh Hòa vẫn được tiến hành trong bí mật. Điều đáng sợ là, đương sự Tang Bắc không hề biết chuyện này.
Sau, không hiểu sao cậu ta lại chưa từng xuất hiện, Bạch Ân từng nghĩ có lẽ việc Tiết Thanh Hòa làm bại lộ nên bị diệt khẩu. Mãi đến giờ, thiếu niên đã thành thanh niên, hơn nữa còn danh chính ngôn thuận xuất hiện bên Tang Bắc, không cần dấu ở nơi nào gần đó để nhìn lén.
Mất bốn năm, Tiết Thanh Hòa mới dám xuất hiện trước mặt Tang Bắc. Bạch Ân thở dài một tiếng, còn chưa cầm tay, hôn, vuốt ve rồi lên giường nữa, đừng đợi đến mình già rồi vẫn chưa thấy được hai người này tu thành chính quả.