Chứng minh thư được đưa ra, nhân viên lễ tân đang định nhận lấy thì bên cạnh bỗng xuất hiện một bàn tay cướp nó đi.
Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Lục Tập cầm chặt chứng minh thư mình vừa cướp trong lòng bàn tay với vẻ mặt cảnh giác: “Anh, anh có biết mình đang làm gì không?”
Nam nữ đã thành niên đến khách sạn thuê một phòng, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra bọn họ muốn làm gì. Nếu là người lạ, hoặc là người kia không phải là Khương Dư Miên, cậu ta chắc chắn sẽ không can thiệp, nhưng Khương Dư Miên là người ông nội xem như cháu gái, Lục Yến Thần thân là anh cả, sao có thể làm ra loại chuyện này với cô?
Quả thật…
Quả thật là điên rồ!
Lục Yến Thần vươn tay: “Lục Tập, đưa đồ cho anh.”
Lục Tập hung dữ trừng anh một cái, giấu tay ra sau lưng.
Làm thế nào cậu ta cũng không ngờ rằng anh trai ruột của mình lại là loại người như thế này, đã bị vạch trần rồi mà vẫn còn có thể thản nhiên như thế được. Nếu cậu ta đã bắt gặp thì không thể mặc kệ được.
“Anh cả, anh dừng tay lại đi, ở nơi đông người, đừng làm ầm ĩ quá.” Lục Tập cũng không muốn làm to chuyện, nếu làm to chuyện ở chốn đông người rồi bị truyền ra ngoài, danh dự của Lục Yến Thần chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Cảnh cáo” Lục Yến Thần xong, cậu ta vòng đến bên cạnh Khương Dư Miên, thấy cô vẫn còn khoác chiếc áo khoác nam, cậu ta bày ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép: “Cậu còn không đi à?”
Khương Dư Miên trợn tròn mắt trừng cậu ta: [Trả chứng minh thư lại cho tôi.]
“Của cậu?” Vừa rồi cậu ta chỉ lo ngăn cản, vẫn chưa nhìn thấy rõ là chứng minh thư của ai, thấy cô nói vậy, Lục Tập lấy chứng minh thư ra nhìn, đập vào mắt là chứng minh thư và thông tin của cô gái.
Lúc này, sắc mặt của cậu ta càng khó coi hơn.
Anh cả của cậu ta là người tâm tư thâm trầm, có thể điều khiển lòng người dễ như trở bàn tay. Khương Dư Miên là một học sinh cấp ba, còn không nói được, vậy mà còn bị anh dụ dỗ tới mức lấy chứng minh thư của mình tới khách sạn thuê phòng.
Mặc dù trước đây cậu ta làm không ít chuyện trêu đùa Khương Dư Miên, nhưng tuyệt đối sẽ không chạm vào điểm mấu chốt của nguyên tắc, trong lòng Lục Tập phừng phừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Sao cậu ngốc thế hả, vậy mà lại lấy chứng minh thư của mình đi thuê phòng. Cậu bị lừa còn muốn đếm tiền giúp người ta à?”
Khương Dư Miên nhìn cậu ta một cách kỳ lạ: [Tôi muốn vào phòng thay quần áo, vì sao không thể sử dụng chứng minh thư của tôi?]
“Lục Tập, đừng suy nghĩ bậy bạ, đưa đồ cho em ấy, cơ thể của em ấy không thoải mái.” Lục Yến Thần đặt một tay lên đầu vai cậu ta, dần dần dùng sức.
Lục Tập bị đau, không thể không quay đầu lại đối diện với anh cả: “Không thoải mái là sao? Không phải anh muốn đưa cậu ta đi làm này kia à?”
“Động não nhiều một chút.” Lục Yến Thần lấy chứng minh thư trong tay cậu ta, giao cho nhân viên lễ tân để thuê phòng.
Nhân viên lễ tân giao thẻ phòng cho Khương Dư Miên, Lục Yến Thần thấp giọng dặn dò: “Lát nữa anh sẽ cho người mang quần áo lên, xử lý xong thì gửi tin nhắn cho anh, anh chờ ở khu vực nghỉ ngơi dưới tầng.”
Khương Dư Miên gật đầu, cầm thẻ phòng và quần áo của mình đi lên tầng.
Bất cẩn làm bẩn quần, mặc dù có áo khoác của Lục Yến Thần che lại, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Lát nữa còn phải về nhà, chẳng lẽ cô phải để vậy ngồi lên xe của Lục Yến Thần hay sao? Cô không muốn, chỉ nói muốn thay quần áo sạch sẽ.
Khách sạn tiện tắm rửa, Lục Yến Thần đưa cô tới đây, hơn nữa để tránh tị hiềm, ngay từ đầu anh đã không định lên tầng.
Tiến vào thang máy, nhớ tới cảnh tượng Lục Tập vọt vào, Khương Dư Miên cảm thấy mình cần làm sáng tỏ một chút: [Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn đi thay quần áo thôi. Tôi không bị lừa, cậu nên tin tưởng anh ấy.]
Lúc Lục Tập nhận được tin nhắn, cậu ta đang đứng thẳng trước mặt Lục Yến Thần, tự suy ngẫm lại: “Anh cả, em xin lỗi, em không nên chưa hỏi cho ra lẽ mà đã nghi ngờ anh.”
Mặc dù cảnh tượng vừa rồi rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cậu ta là em trai ruột của Lục Yến Thần, nhưng lại đi nghi ngờ nhân phẩm và đạo đức của anh trai, thật sự là… quá vô lý.
Căn cứ vào sai lầm này, Lục Tập vắt hết óc suy nghĩ ra một đống câu từ.
Lục Yến Thần ngồi trên ghế sô pha đọc báo, mãi cho tới khi Lục Tập thật sự không nói được gì nữa anh mới lên tiếng: “Nói xong chưa?”
Lục Tập: “À… Cũng gần xong rồi.”
Lục Yến Thần cũng không ngẩng đầu lên: “Cửa ở bên phải, không tiễn.”
Lục Tập: “…”
Được rồi, cậu ta đi.
Giờ phút này, Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân đã ở trong nhà hàng Nhật Bản ở phía đối diện, khi Lục Tập đi qua, hai người đã ăn lưng lửng bụng.
Lục Tập ngồi xuống, nhìn bàn hải sản phong phú cũng không muốn ăn.
Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân đã biết cậu ta hiểu lầm tai hại, an ủi: “Anh Tập, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện đã xảy ra rồi, anh thà nghĩ cách bù đắp còn hơn.”
Lục Tập gãi gãi đầu: “Bù đắp kiểu gì?”
“Nói xin lỗi gì đó.” Dù sao người bị hiểu lầm chính là anh trai ruột của mình và cô gái câm mười tám tuổi, vô cùng xấu hổ.
“Nếu nói xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?” Bình thường Tôn Bân thích xem phim máu chó, kịch bản anh em ruột suýt chút nữa trở mặt với nhau ngay tại trận cực kỳ giống cảnh nam chính và nam phụ tranh giành tình yêu trong những bộ phim kia: “Trong những tình huống thế này, còn phải xem nữ chính đứng về phía nào.”
Lý Hàng Xuyên: “Mày cảm thấy Khương Dư Miên đứng về phía nào?”
Tôn Bân thành thật trả lời: “Dù sao cũng không phải là ở phía anh Tập.”
Lục Tập ném một bát mù tạt lên đĩa của cậu ta: “Cút đi!”
Khương Dư Miên lên tầng tắm rửa, gần bốn mươi phút sau mới xuống dưới: [Em xin lỗi, suýt chút nữa khiến anh bị hiểu lầm.]
Lục Yến Thần đặt tờ báo xuống, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô: “Lúc không làm sai chuyện gì, không cần xin lỗi bất kỳ ai.”
Giọng điệu thản nhiên đánh mạnh vào lòng Khương Dư Miên, khiến cô bỗng nhiên phấn chấn, người kia luôn vô tình dạy cho cô rất nhiều thứ có ích…
Dũng cảm, kiên cường, và cả sự tự tin.
Lúc cô đang suy nghĩ, Lục Yến Thần vươn tay về phía cô, Khương Dư Miên khó hiểu nhìn anh.
Lục Yến Thần bỗng mỉm cười, nhìn về phía chiếc áo khoác nam trong lòng cô: “Quần áo, không định trả lại cho anh à?”
Lúc này Khương Dư Miên đã thay quần áo sạch sẽ, cũng mặc lại chiếc áo lông vũ nhạt màu của mình, không cần che đậy nữa, đương nhiên cũng nên trả áo khoác lại cho Lục Yến Thần.
Nhưng cô lại rụt tay lại: [Em đã mặc rồi, đợi em giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh, có được không?]
Cô biết Lục Yến Thần là người thích sạch sẽ, sao cô có thể không biết xấu hổ mà trả lại quần áo mình đã mặc cho anh được?
Lục Yến Thần lại nói: “Không sao, anh sẽ xử lý.”
Lúc ấy Khương Dư Miên không biết cách thức xử lý trong miệng anh không phải là giặt sạch, mà là trực tiếp khiến chiếc áo đắt đỏ kia biến mất khỏi tủ quần áo.
Tối hôm đó, Lục Yến Thần đích thân đưa cô về nhà họ Lục, Khương Dư Miên cùng anh ngồi trong xe, trong lòng cảm thấy bồi hồi. Tìm cớ đi ăn với anh một bữa cơm, thời gian thoáng chốc trôi qua, không biết lần sau gặp mặt là khi nào.
Nhưng xe đã chạy tới cửa nhà, cuối cùng cô vẫn phải xuống xe.
Khương Dư Miên xoay người đẩy cửa xe ra, trên mặt đầy vẻ thất vọng, Lục Yến Thần ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng: “Khoan đã, em vẫn còn đồ chưa lấy.”
Cô tò mò quay đầu lại.
Lục Yến Thần xách một túi quà hình vuông trong hộp đựng đồ trên xe ra, đó chính là túi quà sinh nhật của Lục Tập mà Khương Dư Miên gửi lại công ty.
Không ngờ thứ này lại tới tay Lục Yến Thần, cô kinh ngạc nhếch môi, lặng lẽ nói hai chữ: “Cảm ơn.”
Khương Dư Miên xuống xe, nhìn chiếc xe chở người trong lòng đi xa dần.
Cô thở dài một hơi với màn đêm lạnh lẽo, tạo thành làn sương trắng mờ ảo dưới ánh đèn đường màu cam.
Nhìn thấy món quà, cô tự nhiên nhớ tới chuyện đêm hôm đó Lục Tập uống rượu rồi vọt vào phòng mình nổi điên, tâm trạng khó khăn lắm mới bình ổn lại bị phá hỏng.
Tiếc rằng đã quá thời gian, không thể trả hàng không lý do được nữa.
Bởi vì món quà trên tay, ngày hôm sau, lúc dạy kèm cho Lục Tập, Khương Dư Miên nhìn cậu ta không vừa mắt.
Lục Tập tưởng việc tối qua mình hiểu lầm đã khiến cô tức giận: “Tôi đã nói xin lỗi với anh cả rồi, cũng đã xin lỗi cậu rồi, đây thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, không phải là vì tôi sợ cậu bị bắt nạt hay sao?”
Tối hôm qua?
Cô vốn không hề để chuyện tối hôm qua trong lòng, nếu có người hiểu lầm rằng cô và Lục Yến Thần là người yêu, có lẽ cô còn mừng thầm nữa.
Khương Dư Miên: [Không phải.]
Lục Tập khó hiểu: “Vậy thì vì sao?”
Khương Dư Miên nghĩ tới những lời mình nghe thấy bên ngoài KTV, nghĩ tới món quà vẫn chưa tặng, nghĩ tới chiếc khăn quàng cổ bị Lục Tập phá hỏng: [Cậu mượn rượu làm càn, chạy tới phòng tôi, tôi nhớ lại vẫn còn giận.]
Rõ ràng chuyện này đã trôi qua lâu rồi mà tự nhiên Khương Dư Miên lại lôi ra, Lục Tập không thể hiểu nổi, sau đó còn tham khảo ý kiến của Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân: “Hỏi hai bọn mày một chuyện.”
Tôn Bân: “Chuyện gì?”
Lý Hàng Xuyên: “Có chuyện thì nói nhanh.”
“Tao có một người bạn…”
Lục Tập định tìm từ, vừa mở đầu đã bị cắt ngang.
“Em biết rồi, không có người bạn nào cả.”
“Bụp…”
Lý Hàng Xuyên bị đấm một cái.
Lục Tập cũng không thèm giả vờ nữa: “Thôi được rồi, tao nói thẳng luôn này, không phải hôm sinh nhật tao có uống rượu hay sao.”
Lý Hàng Xuyên dựng lỗ tai lên: “Đúng rồi.”
Tôn Bân hỏi thăm: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao?”
“Sau đó tao không khống chế được, bất cẩn nói những lời quá đáng với một người.” Lục Tập nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, bổ sung thêm: “Còn đẩy người ta ngã xuống đất.”
Rồi nhấn mạnh: “Đương nhiên, là tao bất cẩn!”
Lý Hàng Xuyên bắt lấy trọng điểm: “Nam hay nữ?”
Lục Tập uyển chuyển nói: “Người sau.”
Vậy tức là nữ rồi!
Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân liếc nhau, đồng thời lên tiếng: “Anh toang rồi.”
Lý Hàng Xuyên: “Anh Tập, anh cũng thật là, sao có thể động tay động chân với em gái nhỏ được, không có nam đức.”
Lục Tập: “Nam đức?”
Tôn Bân nghiêm túc phổ cập khoa học: “Đức tính tốt đẹp của đàn ông.”
Lục Tập vỗ bàn: “Tao tìm bọn mày không phải để bọn mày châm chọc mỉa mai tao.”
Lý Hàng Xuyên thở dài, hỏi kỹ càng hơn: “Bao nhiêu tuổi?”
“Cũng sêm sêm…” Lục Tập cố ý che giấu danh tính của đối phương, dù sao Khương Dư Miên trông cũng rất nhỏ: “Khoảng mười mấy tuổi, một cô em gái.”
Lý Hàng Xuyên: “Anh Tập, anh có em gái từ bao giờ thế, sao em không biết?”
Tôn Bân phụ họa: “Em cũng chưa từng nghe nói.”
Hai tên này làm ầm cả lên, Lục Tập nổi giận: “Hai đứa mày đừng nói nhảm nữa được không?”
Lý Hàng Xuyên tém tém lại, bắt đầu nghiêm túc đưa ra lời khuyên: “Con gái khá dễ dỗ, ẻm thích cái gì thì anh mua cho ẻm là được.”
Lục Tập vuốt cằm suy nghĩ, cậu ta thật sự không biết Khương Dư Miên thích cái gì, cần phải suy nghĩ lại.
Tôn Bân nói: “Anh cũng có thể mời ẻm ăn cơm, bố em gặp chuyện thì sẽ mời người ta đi ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, mọi chuyện sẽ được giải quyết.”
Lục Tập định thử từng cách một.
Không biết Khương Dư Miên thích cái gì, thế là cậu ta bóng gió hỏi thăm thím Đàm, tiếc rằng đồ dùng hằng ngày đều đã mua đầy đủ, Khương Dư Miên gần như không chủ động đòi hỏi gì cả, thật sự không biết cô thích cái gì.
Thấy ngày nào cô cũng đeo cái cặp sách cũ, Lục Tập đặt mua một chiếc cặp sách phiên bản giới hạn trên mạng tặng cho cô, Khương Dư Miên nhìn một cái, lấy lý do “không có công không hưởng lộc” để từ chối.
Lần đầu tiên Lục Tập ý thức được con gái thật khó dỗ.
Đề nghị của Lý Hàng Xuyên thất bại, Tôn Bân lên sân khấu: “Sắp tới lễ Giáng Sinh rồi, anh Tập, anh dẫn em gái ra ngoài ăn nhậu chơi bời, xem ông già Noel gì đó, con gái thích mấy trò này lắm.”
Đêm Giáng Sinh, Lục Tập mang cây thông Noel về nhà, còn bày táo lên bàn, kết quả Khương Dư Miên chỉ nhìn một cái, còn không lấy táo: [Từ nhỏ ông nội đã nói với tôi, cũng chỉ là lễ của nước ngoài mà thôi.]
Ông nội thích phim lịch sử đấu tranh chống thuốc phiện, khi còn nhỏ, ông vừa xem vừa dạy cô rằng “Không được quên quốc nhục”, vậy nên cô cũng không đón lễ Giáng Sinh.
Lục Tập: “…”
Quả nhiên, bảo Khương Dư Miên ra ngoài ăn nhậu chơi bời vào lễ Giáng Sinh là một ý tưởng ngu ngốc.
Đánh nhau giằng co nửa tháng liên tục, mãi cho đến tết Nguyên Đán.
Đầu tháng là khoảng thời gian mà Khương Dư Miên phải tới phòng tư vấn tâm lý, bọn họ đặt lịch hẹn trước với bác sĩ Kỳ, vẫn tiến hành điều trị như bình thường.
Cảm xúc của Khương Dư Miên đã ổn định trở lại, tính cách cũng cởi mở hơn nhiều so với lúc vừa mới bị bệnh, chỉ cần không nhắc tới những chuyện khiến cô bị kích thích, cô đều sẵn lòng chia sẻ.
“Đây là ghi chép gần đây về ký ức của cô bé.” Mỗi bệnh nhân có một tình huống khác nhau, sau khi Khương Dư Miên bị thương, nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Lục, cô đã xem nơi này như khu vực an toàn, hồi phục trong một môi trường cố định, mặc dù có tác dụng, nhưng cũng không thể kéo dài mãi như vậy. Chứng mất năng lực ngôn ngữ của cô đến bây giờ còn chưa lành, ký ức cũng không đầy đủ.
“Có lẽ cô bé đã thích nghi với cuộc sống hiện tại, có thể sống một cuộc sống bình thường dưới sự bảo vệ của bọn cậu, nhưng trong tiềm thức, cô ấy bài xích những ký ức không tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, không phải là cách hay.”
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Khương Dư Miên, bác sĩ Kỳ có thể nhìn ra sự cứng cỏi sâu trong nội tâm cô, chỉ là cô luôn bị một cơn ác mộng giam giữ.
Là bác sĩ, cũng là một thành viên của nhà họ Lục, anh ta hi vọng mình có thể cố gắng hết sức giúp Khương Dư Miên bước ra ngoài.
Bác sĩ Kỳ hỏi: “Đã nửa năm rồi mà bên phía cậu vẫn chưa điều tra được gì sao?”
“Điều tra được rồi, nhưng cũng như không.” Nửa năm này, bọn họ không thể dùng chuyện cũ để kích thích Khương Dư Miên, tiến triển có hơi chậm chạp, nhưng cũng tìm được ngọn nguồn.
Trước đây, bọn họ điều tra được Khương Dư Miên từng tiếp xúc với một tên lưu manh, tên lưu manh kia bị đập vào đầu, đến bây giờ vẫn còn nằm viện chưa tỉnh, bọn họ điều tra nguyên nhân khiến gã phải vào tù, nhưng bên trên đã bưng bít thông tin của người bị hại. Nhưng trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, cô gái vị thành niên mà tên lưu manh kia cưỡng hiếp lại chính là bạn cùng lớp của Khương Dư Miên, cô gái kia sảy thai, thôi học hai tháng trước khi thi.
Bọn họ tìm cách điều tra ra những chuyện này, trong trường không có ai biết, dù là học sinh hay giáo viên đều cho rằng cô chuyển trường vì chuyện gia đình, đương nhiên cũng bao gồm cả Khương Dư Miên.
Hai người lẽ ra không có bất kỳ quan hệ nào cả, nhưng bọn họ điều tra tất cả bạn học, biết được cô gái kia là người duy nhất khá thân thiết với cô sau khi Khương Dư Miên bị cô lập.
Gia đình kia đã chuyển tới thành phố khác, cô gái từng bị tổn thương đến bây giờ vẫn chưa thể quay lại cuộc sống sân trường. Cô gái cũng là người bị hại, bị lừa gạt, lại còn chuyển đi hai tháng trước kỳ thi Đại học, không thể cung cấp những thông tin có ích.
Thậm chí bọn họ còn tìm được kẻ đã bạo lực học đường Khương Dư Miên, kẻ cầm đầu không thi đậu Đại học, đã ra xã hội làm thêm. Người đưa Khương Dư Miên đi cũng không phải là bọn chúng.
Bọn họ dành rất nhiều thời gian và công sức để điều tra quá khứ của Khương Dư Miên, cuộc sống của cô quá đơn giản, người duy nhất từng tiếp xúc với cô, có thể gây chuyện cũng chỉ có tên lưu manh kia.
Hoặc là, vẫn có chuyện mà bọn họ không điều tra được, cần Khương Dư Miên tự mình cung cấp thông tin: “Có lẽ, có thể thử kích thích trí nhớ của cô bé.”
Bọn họ cần phải đưa thủ phạm ra trước công lý mới có thể hoàn toàn tìm được bí mật của Khương Dư Miên, tháo bỏ nút thắt trong lòng cô.
Ra khỏi phòng tư vấn, Khương Dư Miên lặng lẽ suy nghĩ, không biết lát nữa cô có thể cùng dùng bữa với Lục Yến Thần không nhỉ?
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, khi gặp anh, hình như chỉ có thể cùng nhau ăn cơm mới có thể ở cùng anh lâu như vậy một cách công khai.
Lúc cô đang gõ chữ và định đưa cho Lục Yến Thần nhìn, người nọ bỗng quay đầu lại: “Anh đưa em đi gặp một người.”
Khương Dư Miên ngẩng đầu chăm chú nhìn anh như thể muốn hỏi: Ai?
Lục Yến Thần đưa cô tới một bệnh viện.
Trong phòng bệnh đặc biệt, một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân nằm bất động ở trên giường, chỉ có trái tim đang phập phồng chứng tỏ rằng gã vẫn còn sống.
Khương Dư Miên không thích bệnh viện, cô cảm thấy không thoải mái khi bước vào môi trường này, cô đi theo Lục Yến Thần, từ từ trốn sau lưng anh, như thể có thể mượn thân hình cao lớn của anh để giấu bản thân đi.
“Miên Miên.”
Có đôi khi Lục Yến Thần gọi biệt danh của cô, có lúc sẽ gọi tên đầy đủ, nhưng tiếng gọi lần này khiến cô kháng cự.
Dường như cô có linh cảm rằng Lục Yến Thần sẽ bảo cô làm một chuyện mà cô không muốn.
Lục Yến Thần hỏi cô: “Em có muốn đi gặp người kia không?”
Khương Dư Miên nhìn anh, không biết mình nên trả lời là “muốn” hay “không muốn”.
Lục Yến Thần thẳng thắn với cô: “Người kia có thể có liên quan tới lý do tại sao em lại mất đi ký ức, và cả việc em không thể nói chuyện.”
Ánh mắt của Khương Dư Miên dao động, cô lùi về phía sau một bước.
“Có muốn gặp người đó hay không do em quyết định.” Lục Yến Thần nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, nói tiếp: “Nếu không gặp, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn; nếu gặp, anh đi cùng em.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chuẩn bị cho Mị Mị mở miệng nói chuyện.