Gục Trước Rung Động

Chương 16




Không giống…

Lục Yến Thần trước mắt như biến thành một người khác, nhưng thật ra đó vẫn là anh.

Đó là ánh mắt cô chưa từng nhìn thấy, không còn là ánh mắt dịu dàng như vẻ bề ngoài mà trong ánh mắt ấy chất chứa rất nhiều thứ cô không hiểu.

Nếu cô có thể nói, giờ phút này có lẽ cô sẽ ngập ngừng giải thích, nhưng việc gõ chữ cho cô thời gian giảm xóc, sau khi được não bộ chọn lọc, từ ngữ đã uyển chuyển hơn nhiều: [Thật xin lỗi, em làm phiền anh phải không?]

Lục Yến Thần dập thuốc lá, cười nhạt: “Em nói xem?”

Tàn thuốc vụt tắt giữa những ngón tay, anh lùi về phía sau hai bước, ném nửa điếu thuốc còn lại vào thùng rác: “Bình thường em nhát gan, sao hôm nay lại chủ động đến đây?”

[Em tới tìm anh…]

Khương Dư Miên gõ bốn chữ, sau đó lại không biết nên viết gì nữa.

Cô phát hiện mình bị lừa, muốn tìm bến cảng để tránh gió, nhưng sao có thể nói những lời này với Lục Yến Thần được đây?

“Không phải Lục Tập mời em tham dự tiệc sinh nhật hay sao?”

Anh nâng cổ tay lên xem đồng hồ: “Bây giờ hơn 8 giờ rồi.”

Khương Dư Miên mở to mắt: [Sao anh biết?]

Lục Yến Thần nhắc nhở: “Chú Triệu.”

À đúng rồi, tài xế đưa cô tới KTV chính là người do Lục Yến Thần sắp xếp.

Khương Dư Miên rầu rĩ nói: [Cậu ta cũng đâu thật lòng muốn mời em tham dự tiệc sinh nhật, vậy nên em không đi.]

Lục Yến Thần cong môi, hỏi một câu sắc bén: “Em có thể phân biệt được thật lòng hay giả ý à?”

Cô gật đầu theo bản năng, nhưng nhớ lại chuyện mình suýt nữa bị lừa, cô lại nhanh chóng lắc đầu: [Em ngốc lắm, không phân biệt được.]

Nhìn thấy mấy chữ trên điện thoại, Lục Yến Thần ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, hôm nay anh cảm thấy khá hứng thú với chủ đề này: “Vậy ý em là nó không thật lòng à?”

Khương Dư Miên bỗng phát hiện ra cô đã nhảy vào tròng rồi.

Cô mím môi nhíu mày, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của anh: [Bẩn rồi.]

Thật ra vừa rồi cô nhìn thấy Lục Yến Thần dùng ngón tay dập thuốc lá, anh không đau sao? Vẻ mặt của người nọ không hề thay đổi, chỉ có đầu ngón tay bị nhuộm đen.

Lục Yến Thần khẽ “Ừm” một tiếng.

Cô gái nhỏ học được cách nói lảng sang chuyện khác rồi.

Ừm?

Một người bình thường thích sạch sẽ như vậy, sau khi bắt tay người khác vài giây cũng phải lau tay mà có thể chịu đựng việc đầu ngón tay đen xì như vậy sao?

Khương Dư Miên bỏ cặp sách xuống, đeo bằng một bên vai, rồi lấy túi khăn giấy ướt ở ngăn ngoài cùng ra đưa cho anh.

Lục Yến Thần mỉm cười liếc cô một cái, duỗi tay nhận lấy ý tốt này: “Cảm ơn.”

Khăn giấy ướt mềm mại tỏa ra hương hoa thoang thoảng giúp đầu ngón tay sạch sẽ.

Khương Dư Miên lắc đầu tỏ vẻ không cần cảm ơn, có thể làm một chuyện vì anh, cho dù chỉ là chuyện nhỏ thế này thì cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, đã dùng khăn giấy của người ta, vậy mà anh còn vòng lại chủ đề cũ: “Lục Tập đắc tội em à?”

Khương Dư Miên ngẩng đầu nhìn anh, ngậm chặt miệng.

Lục Yến Thần khoanh tay, chân tựa vào cạnh bàn: “Em có thể nói sự thật với anh.”

Khương Dư Miên nhìn vào cặp mắt kia, dường như tất cả những lời nói dối đều không thể che giấu trước mặt anh.

[Em tới KTV thì nghe thấy cậu ta và bạn bè đang trào phúng em.]

[Em không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với họ cả, vì sao bọn họ vẫn luôn muốn gây sự với em?]

Nghĩ tới những tiếng cười độc ác trong phòng, còn cả chuyện bọn họ bàn nhau chuốc rượu cô, đám người kia thật là xấu xa.

Lục Yến Thần bình tĩnh thuật lại một sự thật với cô: “Trên thế giới này có đủ loại người, bọn họ làm chuyện xấu thậm chí còn không cần lý do, nếu không muốn bị tổn thương thì em càng phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn.”

Trong giọng nói bình tĩnh như ẩn chứa một sức mạnh rất lớn, điều này khiến Khương Dư Miên nhớ tới cảnh bạo lực học đường mà cô từng phải chịu đựng, nữ sinh cầm đầu kia bắt nạt cô là vì nam sinh cô ta thích thích cô, vậy nên cô ta trút hết mọi oán giận lên người cô.

Cô muốn biết: [Nếu gặp phải một đám người mà dù có cố gắng thế nào cũng không thể đấu lại được bọn họ thì phải làm sao bây giờ?]

Cô chưa bao giờ ngừng phản kháng, chỉ là khi vận rủi đã ập đến, hai tay khó mà địch lại bốn tay, một mình cô không thể chiến thắng một đám người.

“Em từng nghe câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn chưa?” Anh sờ sờ chiếc zippo trên bàn, hoa văn hình sói khắc vào lòng bàn tay.

Lục Yến Thần hơi cúi đầu, đổi sang tư thế khác, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: “Có một vài tổn thương, dù đã trôi qua lâu rồi cũng không thể xóa bỏ được. Nếu em không thể xóa bỏ nó, vậy thì chỉ có thể tìm cách để thay đổi kết quả.”

Những lời này đánh mạnh vào nội tâm của Khương Dư Miên.

Cậu bảo cô im lặng, giáo viên hi vọng cô một điều nhịn là chín điều lành, sau khi bố mẹ và ông nội qua đời, không ai quan tâm tới suy nghĩ của cô. Nhưng bây giờ có người nói với cô rằng, gặp phải chướng ngại vật không thể bước qua thì không nhất định phải lùi bước mà nên tìm cách khác để bước qua nó!

Khương Dư Miên cố gắng lý giải ý của anh: [Ý của anh là, báo thù?]

Lục Yến Thần không khỏi bật cười, che giấu nội tâm của mình: “Cô bạn nhỏ, anh không dạy em làm chuyện xấu.”

Anh dạy cô kiên cường, dạy cô dũng cảm: “Em phải trở nên mạnh mẽ để không ai dám bắt nạt em, để những người đã từng chửi bới em phải cúi đầu nhận lỗi.”

Buổi tối hôm ấy, Khương Dư Miên gặp được một Lục Yến Thần khác.

Cô cố gắng lý giải hàm ý của những lời này, lại không biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ như anh nói. Là có thêm nhiều tri thức hơn nữa ư? Hay là có nhiều tiền tài hơn? Có địa vị cao hơn?

Cô không biết tương lai mình sẽ đi trên con đường thế nào, trong mắt đầy mê mang.

Lục Yến Thần chạm nhẹ lên bàn, cuối cùng bàn tay kia dừng trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ.”

Khương Dư Miên ngoan ngoãn cúi đầu, hiển nhiên là đang mất tập trung.

Lục Yến Thần ngẩng đầu nhìn về phía khung cảnh sáng sủa bên ngoài, kinh ngạc phát hiện bọn họ đã ở trong văn phòng không bật đèn hồi lâu. Bàn tay đang đặt trên đầu cô gái nhỏ di chuyển đến trước mắt cô, anh cầm điều khiển từ xa bật đèn, trong phòng chợt sáng lên.

Khương Dư Miên dần dần thích ứng với ánh đèn, người chắn trước mặt cô đã rời đi.

Chi tiết nho nhỏ vô tình khiến tim cô đập nhanh hơn.

Lục Yến Thần đi vòng qua bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy một chùm chìa khóa: “Chúng ta về nhà thôi.”

[Nhà nào?]

Hình ảnh này khiến Khương Dư Miên liên tưởng tới mấy tháng trước, Lục Yến Thần cũng nói một câu như vậy, sau đó đưa cô tới biệt thự Thanh Sơn.

“Hửm?” Lục Yến Thần hỏi lại: “Ngoại trừ nhà họ Lục, em còn muốn đi đâu nữa?”

[Vậy còn anh?]

Rất nhiều lần Lục Yến Thần bảo tài xế đưa cô về, nhưng chính anh lại không vào nhà, nếu hôm nay cũng như vậy, chẳng phải cô không thể cùng đón sinh nhật với anh được hay sao?

Lục Yến Thần giơ chìa khóa lên: “Anh cũng về.”

Câu trả lời của anh khiến trái tim đang lơ lửng của Khương Dư Miên hạ cánh an toàn.

Thang máy đi thẳng xuống bãi đậu xe, Lục Yến Thần mở khóa, mở cửa ghế phụ lái ra trước.

Khương Dư Miên:?

Ở cùng người nhà họ Lục đã lâu, trong tiềm thức cô cho rằng bọn họ sẽ không tự lái xe nên nhìn xung quanh tìm kiếm tài xế.

Lục Yến Thần vừa nhìn đã biết suy nghĩ của cô: “Không có tài xế, anh lái xe.”

Thấy cô sững người tại chỗ, Lục Yến Thần gõ nhẹ vào cửa kính: “Hoặc là anh ngồi ở đây, em lái xe.”

Khương Dư Miên tỏ vẻ cạn lời, sau khi ngồi vào xe thì gửi tin nhắn WeChat cho “L”, nghiêm túc giải thích: [Em vẫn chưa thi bằng lái.]

Lục Yến Thần: “Trêu em thôi.”

Lục Yến Thần mà cũng biết trêu chọc cô?

Mị Mị: [Sau này em sẽ học.]

Lục Yến Thần: “Ừm, cố lên.”

Mị Mị: [Sau đó mời anh lên xe của em.]

Anh thuận miệng đồng ý: “Được.”

Lục Yến Thần cắm chìa khóa vào, bỗng nhiên hỏi: “Hình như em vẫn chưa ăn cơm nhỉ?”

Tiếng bụng “rột rột” mãnh liệt đã trả lời câu hỏi này thay chủ nhân.

Lục Yến Thần nghiêng người, tay đặt lên thành ghế, nghiêm túc dạy dỗ cô bé thường xuyên nhịn đói: “Khương Dư Miên, lần sau đừng để bụng đói tới tìm anh.”

Cô giơ điện thoại lên: [Để bụng đói thì không thể tới tìm anh sao?]

“Không thể.”

[Vậy em ăn no rồi sẽ tới tìm anh.]

Câu này nghe có vẻ không thích hợp cho lắm, cô xóa đi sửa lại: [Vậy em sẽ ăn một chút rồi tới tìm anh.]

Quá trình cô đánh chữ bị Lục Yến Thần nhìn thấy, anh cười bất đắc dĩ: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm.”

Vì trời mưa, không thể lái xe nhanh, hai người chọn một nhà hàng có tiếng tăm không tồi, tốn không ít thời gian dùng cơm, khi về nhà đã là 10 giờ rưỡi.

Quay về phòng, Khương Dư Miên lấy hộp quà đựng khăn quàng cổ giấu trong ngăn tủ ra đầu tiên, do dự không biết nên tặng vào lúc nào.

Dù sao đêm nay Lục Yến Thần sẽ ở lại nhà họ Lục, cô có thể chờ tới 12 giờ đêm rồi tặng, nếu anh đã ngủ thì có thể tặng vào sáng mai.

Nghĩ rồi Khương Dư Miên đặt hộp quà lên bàn, sau đó chậm rãi sửa soạn đồ đi tắm rửa.

Hệ thống sưởi bao trùm toàn bộ phòng tắm, cô gái buộc tóc lên, cởi quần áo ra bước vào bồn tắm. Làn nước với nhiệt độ vừa phải hòa vào da thịt, xua tan khí lạnh khắp người.

Cô ngâm người một lúc, khuôn mặt mềm mại ửng hồng, Khương Dư Miên dùng ngón tay dính nước sờ sờ vành tai, đây là hành động trong lúc vô thức của cô, nhưng cũng là động tác nhỏ cô rất thích.

Cấp ba không được đeo khuyên tai lộ liễu, có rất nhiều nữ sinh sử dụng khuyên tai rất nhỏ, nhưng cô chưa từng xỏ khuyên tai, trên dái tai trắng mịn không có chút tì vết nào.

Làn nước ấm áp khiến cơ thể cô thoải mái, ngâm đủ rồi cô mới đỡ bồn tắm đứng dậy.

11 giờ tối, nhà họ Lục xảy ra một chuyện ầm ĩ, đầu tiên là thím Đàm nhận được điện thoại do bảo vệ gọi tới, bảo bà ra cửa đón Lục Tập.

Đợi tới lúc thím Đàm đến nơi, Lục Tập đã chào bạn bè xong rồi xuống xe, ngồi xổm bên đường nhổ cỏ.

“Cậu Lục Tập, cậu uống rượu à?” Thím Đàm “ôi chao” một tiếng, trơ mắt nhìn đám cỏ thưa thớt bị cậu ta nhổ sạch.

Lục Tập khoanh tay, khoa tay múa chân ra hiệu với bà, thím Đàm nhìn cậu ta lớn lên từ nhỏ, biết rõ tửu lượng của cậu ta: “Tửu lượng của cậu đã không tốt mà còn uống nhiều như vậy.”

Không thể nói lý lẽ với người say, thím Đàm chỉ đành phụ họa theo cậu ta, dỗ cậu ta vào nhà.

Trở lại căn phòng ngủ quen thuộc, Lục Tập nằm dài lên giường, thím Đàm không yên tâm, kéo cậu ta đi rửa mặt.

Nước lạnh ập vào mặt, Lục Tập lập tức tỉnh táo hơn một chút, cậu ta thở hắt một hơi: “Thím Đàm, cháu không sao.”

“Cậu chú ý một chút, thím đi nấu cho cậu chén canh giải rượu.” Thím Đàm không yên tấm, dặn dò một câu rồi mới rời đi.

Lục Tập chống tay lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương đọng đầy sương mù, ngọn tóc còn đang nhỏ nước. Cậu ta mở vòi nước, nhân tiện gội đầu, sau đó mang cả cái đầu đang ướt đẫm đi ra ngoài.

Lục Tập ra khỏi phòng ngủ, đi từ đầu này sang đầu kia, bắt đầu gõ cửa.

Không có tiếng đáp lại, cậu ta vặn tay nắm cửa, cửa phòng dễ dàng bị đẩy ra.

Căn phòng con gái tràn ngập ấm áp không có lấy một bóng người, Lục Tập vẫy vẫy nước đọng trên tóc, ánh mắt lập tức dán lên bàn. Ở đó có một cái túi quen mắt, cậu ta nhớ rất rõ, đó là món quà Khương Dư Miên mua cho cậu ta hôm đó cô xách về.

Quà để trong phòng, chứng tỏ hôm nay Khương Dư Miên thật sự không tới.

Lục Tập lớn thế này nhưng chưa từng bị con gái cho leo cây bao giờ!

Lục Tập không tin ma quỷ, cậu ta đi qua mở cái hộp ra, vừa mở ra thì thấy bên trong là một chiếc khăn quàng cổ dành cho nam.

Cậu ta tiện tay cầm lên, cầm không chắc nên chiếc khăn rơi xuống đất.

Cậu ta cúi người nhặt lên, tiện tay sờ vào một chỗ gồ ghề, Lục Tập lật qua nhìn thì thấy ở góc của khăn quàng có thêu một chữ L – Lục.

Khương Dư Miên làm cái quái gì vậy, tốn thời gian tiền bạc chuẩn bị quà cho cậu ta mà lại không tặng cho cậu ta?

Không hiểu ra làm sao, Lục Tập cũng không thèm để ý nữa mà quàng khăn lên cổ trước, vô cùng thoải mái, chỉ là trong nhà có mở máy sưởi nên hơi nóng.

Cậu ta vòng khăn quanh cổ hai vòng, lúc đang định cởi ra thì cửa phòng lại bị đẩy ra lần nữa.

Khương Dư Miên mặc đồ ngủ bông mềm mại màu trắng sữa từ bên ngoài đi vào, tóc vẫn chưa thả xuống mà vẫn được cô búi thành quả bóng trên đầu, cô đang định tháo chiếc băng đô không thấm nước dùng khi rửa mặt xuống thì thoáng liếc thấy một bóng người.

Động tác của cô cứng đờ, cô quay đầu nhìn lại, hai tay Lục Tập đặt bên vai, chiếc khăn quàng trên cổ cậu ta trông vô cùng quen mắt.

Bên cạnh Lục Tập là chiếc hộp đã bị mở ra, còn có túi quà đang ngổn ngang trên bàn.

Cảnh tượng ngổn ngang này đập vào mắt, Khương Dư Miên tức giận tới mức cả người phát run.

Quà của cô…

Chiếc khăn quàng cổ cô phải luyện tập rất nhiều lần mới thêu chữ lên được cứ vậy mà bị Lục Tập phá mất!

Cô mở miệng, muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời, sốt ruột tới mức xông lên muốn gỡ món đồ trên cổ cậu ta xuống.

Lục Tập không chút phòng bị, trong lúc lôi kéo, khăn quàng siết chặt vào cổ, theo cơ chế bảo vệ bản thân, Lục Tập duỗi tay đẩy cô xuống đất.

“Khương Dư Miên, cậu đang làm gì vậy?” Giọng Lục Tập khàn khàn.

Khương Dư Miên giận mình không thể mở miệng nói chuyện.

Người này không được cô đồng ý đã tự tiện xông vào phòng của cô, đụng vào đồ của cô, rồi lại còn chất vấn cô? Sao lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ!

Cô chỉ vào khăn quàng trên cổ Lục Tập: Trả lại cho tôi!

Không có âm thanh nhưng Lục Tập cũng hiểu ý của cô, thấy cô vẫn còn ngồi trên thảm, cậu ta vươn tay ra.

“Bộp…” Tiếng đập tay giòn vang, Khương Dư Miên tức giận hất tay cậu ta ra.

Bây giờ cô giống như một con thú nhỏ bị chọc tức, hai mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.

Rút tay lại, Lục Tập tức giận dậm chân: “Cậu bị điên à?”

Cậu ta tốt bụng muốn kéo cô, mà lại bị hất tay ra?

Khương Dư Miên tức giận tới mức phát run, tự đứng dậy khỏi mặt đất, vọt tới bàn viết chữ: [Trả khăn quàng lại cho tôi.]

Khăn quàng cổ khiến cậu ta đổ mồ hôi, vốn dĩ Lục Tập cũng định cởi ra, nhưng bị con nhỏ câm làm ầm lên như vậy, cậu ta lại không muốn cởi nữa: “Nói tới cái này ấy à, thì tôi muốn hỏi cậu trước đấy, sao hôm nay cậu lại không tới?”

Khương Dư Miên nghiến răng nghiến lợi.

Cô không đi, trông Lục Tập có vẻ thất vọng quá nhỉ.

Cô ngửi thấy mùi rượu trên người Lục Tập, đám người kia chắc hẳn là uống không ít, nếu hôm nay cô đi vào, không biết là còn gặp phải chuyện gì nữa.

Lục Tập lại càng muốn biết đáp án: “Cậu nói đi chứ!”

Khương Dư Miên hừ lạnh: [Tôi là người câm, không biết nói.]

“Dây thanh quản của cậu bình thường thì giả câm làm cái gì? Bệnh tâm lý, có bệnh tâm lý gì mà lại tới mức không nói được?” Rượu vào lời ra, cậu ta nói không lựa lời: “Tôi thấy cậu đang giả vờ thì có!”

Ánh mắt của Khương Dư Miên lại càng lạnh hơn: [Dù tôi có giả vờ thì cũng tốt hơn loại người lấy trộm đồ của người khác như cậu!]

“Trộm đồ?” Lục Tập chỉ vào bản thân, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cậu nói tôi trộm đồ? Tôi trộm cái gì chứ?” Khương Dư Miên nhấn mạnh một lần nữa: [Khăn quàng cổ, trả lại cho tôi.]

“Không phải cậu định tặng cái này cho tôi hay sao?” Lục Tập tự giác nói: “Cậu cũng đừng phủ nhận, Thịnh Phỉ Phỉ cũng đã nói cho tôi biết rồi, hơn nữa trên này còn thêu tên của tôi nữa mà.”

Khương Dư Miên mở to mắt, cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề: Thịnh Phỉ Phỉ hiểu lầm rằng cô mua khăn quàng cổ để tặng cho Lục Tập, còn truyền sai thông tin cho Lục Tập?

Đúng là hiểu lầm tai hại.

Nhưng dù là vậy, đây tuyệt đối cũng không phải là lý do để Lục Tập xông vào phòng cô rồi tự ý đụng vào đồ của cô.

Động tĩnh trong phòng ngủ cuối cùng cũng kéo Lục Yến Thần đang định đi vào phòng sách bên cạnh tới, anh đứng ở cửa, giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng: “Hai đứa đang làm gì vậy?”

Trong lúc nhất thời, Khương Dư Miên có hơi hoảng hốt. Lục Tập kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh cả.”

Lục Yến Thần đi vào, nhạy bén ngửi thấy mùi rượu trên người Lục Tập: “Em uống rượu?”

Lục Tập nuốt nước miếng: “Uống mấy chai.”

Lục Yến Thần chú ý tới cái túi và nắp hộp rơi trên thảm: “Sao lại thế này?”

Lục Tập cứng rắn nói: “Cậu ta cho em leo cây, em tới tìm cậu ta tính sổ!”

Lục Yến Thần nheo mắt lại, ánh mắt không thân thiện: “Uống say rồi nổi điên thì cút về phòng đi.”

Lục Tập cãi lại: “Em không nổi điên, em chỉ muốn hỏi vì sao cậu ta lại giả làm người câm thôi.”

“Lục Tập, đi ra ngoài, đừng để anh lặp lại lần thứ hai.” Lục Yến Thần nâng tay chỉ ra cửa, không cho phép thương lượng.

Dưới ánh mắt sắc bén kia, Lục Tập vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, hậm hực rời đi.

Tên khốn Lục Tập đi rồi, thậm chí còn mang theo món quà cô định tặng cho Lục Yến Thần đi luôn.

Khương Dư Miên vô cùng tức giận, nhưng Lục Yến Thần lại đang đứng ở đó, cô không thể yêu cầu cậu ta trả lại ngay tại đây được, nếu không… bí mật nhỏ cũng sẽ bị bại lộ.

Lục Yến Thần quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang im lặng, cô mặc quần áo ở nhà màu trắng sữa, tóc búi cao, để tránh bị ướt nên cô vén tóc mái ra sau, để lộ vầng trán đầy đặn.

Ban ngày cô ăn mặc ngoan ngoãn thuần khiết, bây giờ khi cô để lộ toàn bộ khuôn mặt, bạn sẽ phát hiện cô có một đôi mắt hạnh ngây thơ to tròn, đường nét khuôn mặt tinh xảo nếu nảy nở hơn một chút thì sẽ toát ra một sức hút khác.

Nhưng có lẽ bây giờ chúng đang bị ảnh hưởng bởi vẻ quật cường trong mắt cô.

Lục Yến Thần trấn an: “Đợi nó tỉnh táo lại sẽ tới xin lỗi em.”

Khương Dư Miên lắc đầu: [Em không cần cậu ta xin lỗi.]

Lục Yến Thần nhớ tới những lời cô nói đêm nay: “Em vẫn cho rằng nó không tốt, cố ý lừa em qua đó?”

Khương Dư Miên hỏi lại: [Anh muốn biện minh thay cậu ta à?]

“Không phải.” Lục Yến Thần phủ nhận: “Nó là người trưởng thành, nếu ngay cả bản lĩnh khiến người khác tin tưởng cũng không quá thì quá vô dụng.”

Anh khom lưng nhặt túi quà tinh xảo rơi trên mặt đất lên, dỗ cô: “Đừng tức giận.”

Khương Dư Miên hít sâu một hơi.

Làm sao mà không tức giận cho được, tên khốn Lục Tập kia cầm quà cô chuẩn bị cho Lục Yến Thần đi mất rồi.

Nhưng phản ứng của Lục Yến Thần làm lòng cô thoải mái hơn nhiều, sau khi mọi chuyện qua đi, ấy thế mà đã gần đến 12 giờ.

Trời đã khuya, một người đàn ông trưởng thành không thích hợp ở trong phòng của một cô gái, Lục Yến Thần xoay người định rời đi, Khương Dư Miên đuổi theo giữ chặt cánh tay anh.

Lục Yến Thần khó hiểu quay đầu lại.

Khương Dư Miên giơ hàng chữ đã gõ xong lên: [Lục Yến Thần, sinh nhật vui vẻ.]

Lời chúc bất ngờ ập tới rõ ràng khiến Lục Yến Thần ngạc nhiên, anh không nói lời cảm ơn theo bản năng mà ánh mắt xẹt qua vẻ khác lạ, uyển chuyển từ chối lời chúc của cô: “Anh không đón sinh nhật.”

“Vì sao?” Cô trực tiếp hỏi bằng khẩu hình.

Mặc dù không có tiếng động, nhưng Lục Yến Thần lại đọc hiểu khẩu hình của cô, đặt ngón trỏ bên môi rồi nói: “Bí mật.”

Cô muốn hỏi tiếp, nhưng rõ ràng là người nọ không muốn nói, cô chỉ có thể tạm thời cất lòng hiếu kỳ của mình đi.

Lục Yến Thần nâng cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, khẽ nói với cô trong màn đêm: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon mơ đẹp.”

Nghe câu nói kia của anh xong, cả buổi tối Khương Dư Miên lăn qua lộn lại không thể nào ngủ ngon được.

Ngày hôm sau cô dậy từ rất sớm, khi thức dậy, cô tháo nút bịt tai, đi đến tủ quần áo tìm một chiếc áo lông cao cổ rồi mặc vào.

Hơn 6 giờ, trời vẫn chưa sáng, Khương Dư Miên đành ngồi đợi trong phòng, hơn 7 giờ cô mới xuống tầng, phòng bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Cô vẫn luôn ngồi trong phòng ăn, nhưng lại chỉ chờ được một mình ông Lục.

Trước đây hai đứa nhỏ đi học nên thời gian ăn sáng không đồng nhất với ông cụ Lục, có khi cuối tuần được nghỉ sẽ cùng nhau dùng bữa, Khương Dư Miên ăn xong đều sẽ rời bàn ngay, nhưng hôm nay cô lại ngồi thêm ở đây một lúc lâu.

Ông cụ Lục quan tâm hỏi: “Miên Miên vẫn chưa ăn no sao? Hay là muốn ăn cái khác?”

Khương Dư Miên liên tục lắc đầu, sợ làm người ta hoài nghi nên không lâu sau cũng rời đi.

Cô đợi một lúc lâu, lâu tới mức tên Lục Tập uống say ngủ nướng kia cũng đã dậy mà vẫn không nhìn thấy Lục Yến Thần. Chẳng lẽ anh đi rồi sao? Nhưng 6 giờ hơn cô đã dậy rồi mà cũng không phát hiện có gì khác lạ mà?

Khương Dư Miên đi dạo quanh nhà, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn tới tìm thím Đàm mà cô tin tưởng: [Thím Đàm, thím có thấy anh Yến Thần đâu không?]

“À…” Thím Đàm ấp úng, không thể nói rõ lý do.

Khương Dư Miên nhận thấy có gì đó không bình thường nên quấn lấy thím Đàm muốn biết đáp án.

“Ôi chao, Miên Miên à, thism sợ cháu rồi đấy.” Thím Đàm làm gì nỡ lừa cô, cuối cùng đành lặng lẽ nói sự thật với cô.

Khương Dư Miên vểnh tai lên nghe, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Cô chạy tới phòng thờ, quả nhiên như lời thím Đàm nói, người nọ đang thẳng lưng quỳ trên mặt đất.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Lục Yến Thần, nhưng bóng lưng cao ngạo kia lại khiến trái tim của cô nhói lên. Suýt chút nữa cô đã không nhịn được mà vọt vào trong, nhưng lý trí khiến bước chân cô dừng lại, quay về tìm thím Đàm hỏi: [Vì sao? Vì sao lại như vậy?]

Lục Yến Thần không đón sinh nhật, mà lại bị phạt quỳ trong phòng thờ vào chính ngày sinh nhật của mình.

Sinh nhật của hai anh em, của một người vô cùng náo nhiệt, của người còn lại thì lạnh lẽo tĩnh mịch.

“Haiz.” Thím Đàm thở dài một hơi, nhắc tới ký ức nghĩ tới mà sợ kia.

Mười mấy năm trước, sự nghiệp của nhà họ Lục không ngừng phát triển, hai vợ chồng nhà họ Lục cả ngày bề bộn công việc, rất ít khi về nhà. Hai đứa con trai ở cùng với ông nội, thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy mặt bố mẹ.

Sinh nhật mười hai tuổi của Lục Yến Thần, đã là năm thứ ba vợ chồng nhà họ Lục vắng mặt. Sinh nhật của Lục Tập và Lục Yến Thần gần nhau, đương nhiên cũng giống nhau.

Lục Tập 6 tuổi ồn ào đòi gặp bố mẹ, bọn họ không về được, hai vợ chồng ở nước ngoài xa xôi cảm thấy vô cùng có lỗi với con trai thứ hai. Nhưng Lục Tập rất dễ dỗ, chỉ cần hai bộ đồ chơi đắt đỏ là có thể khiến cậu ta lau khô nước mắt ngay, chơi đến là vui vẻ.

Ngày hôm sau là sinh nhật của Lục Yến Thần, hai vợ chồng đồng thời hỏi xem anh muốn cái gì, Lục Yến Thần chỉ đưa ra một điều kiện, đó là muốn bọn họ trở về.

Lục Yến Thần khác Lục Tập, đứa con trai lớn này từ trước đến giờ đều vô cùng hiểu chuyện, khiến bọn họ đỡ lo nhất. Hai vợ chồng vô cùng khó xử, thử nhiều cách dụ dỗ khác nhau cũng không thể khiến Lục Yến Thần thay đổi ý định.

Anh không cần gì cả, chỉ muốn nhìn thấy bố mẹ.

Đó dường như là lần đầu tiên Lục Yến Thần “bốc đồng”, nhưng cũng lần bốc đồng này cũng đã chôn vùi sinh mệnh của vợ chồng nhà họ Lục.

Chuyến bay về nước gặp phải thời tiết xấu khiến máy bay bị rơi.

Ông cụ Lục người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vô cùng đau đớn, ông cụ không thể chấp nhận sự thật này, đổ mọi trách nhiệm lên người Lục Yến Thần. Cháu trai ngày xưa ông cụ yêu thương giờ đây trở thành tai họa trong mắt ông cụ, ánh mắt ông cụ nhìn anh yêu hận đan xen.

Vợ chồng nhà họ Lục gặp nạn, rất nhiều người đến phúng viếng, ông cụ Lục đắm chìm trong đau khổ cần phải đứng ra lo liệu mọi chuyện. Ông cụ không cho Lục Yến Thần vào nhà, đứa nhỏ kia chỉ có thể đứng ở đằng xa, quỳ xuống chuộc tội.

Nhiều năm trôi qua, chi tiết đã mơ hồ không rõ, chỉ nhớ rõ mùa đông năm ấy trời đổ tuyết, cậu bé mười hai tuổi quỳ trên tuyết, không thể tha thứ cho bản thân.

Anh cũng cho rằng bản thân đã hại chết bố mẹ, quỳ suốt một ngày một đêm trên nền tuyết.

Bọn họ quên mất rằng trong sân có người, lúc phát hiện ra Lục Yến Thần, anh đã té xỉu trên mặt đất vì kiệt sức, là một cặp vợ chồng lúc đó tới phúng viếng đưa anh tới bệnh viện.

Sau đó Lục Yến Thần bị khí lạnh ngấm vào người, mỗi khi đến mùa đông, cơ thể anh đều trở nên lạnh lẽo hơn người bình thường.

Nghe được chuyện trước kia của Lục Yến Thần từ trong miệng thím Đàm, trong đầu Khương Dư Miên hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ ngắn ngủi. Cảnh tượng trên nền tuyết có hơi quen thuộc, nhưng cô có làm thế nào cũng không nhớ ra.

Lúc Lục Yến Thần mười hai tuổi thì cô cũng chỉ mới sáu tuổi, nhiều năm trôi qua, sao cô còn nhớ nổi chuyện hồi sáu tuổi.

Ông nội và ông Lục có quan hệ tốt, không biết lúc vợ chồng nhà họ Lục qua đời, nhà bọn họ có tới phúng viếng hay không, nếu như tới, có lẽ khi đó cô đã gặp Lục Yến Thần.

Tiếc rằng khi ấy còn quá nhỏ, cô thật sự không nhớ rõ.

Thím Đàm thở dài: “Đúng là tạo nghiệt mà.”

Một đứa trẻ mười hai tuổi, cũng chỉ vì quá nhớ bố mẹ, hi vọng bọn họ có thể về nhà thăm mình, anh cũng đâu làm gì sai?

Nhưng tất cả mọi chuyện đều cần một chỗ để trút giận, cuối cùng anh chỉ đành phải chịu đựng tất cả.

Mới đầu ông cụ Lục có khúc mắc, mỗi lần nhìn thấy Lục Yến Thần đều sẽ nhớ tới vụ tai nạn máy bay kia, vì thế ông cụ cho người sắp xếp chỗ ở bên ngoài rồi đưa Lục Yến Thần ra ngoài sống.

Cậu bé mười hai tuổi không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng dường như đã mất tất cả chỉ sau một đêm.

Ngoại trừ mấy người làm cũ chăm sóc Lục Yến Thần, không ai biết Lục Yến Thần đã đơn độc trưởng thành như thế nào.

Cho đến khi anh trở nên xuất sắc, đủ các loại giấy khen và danh hiệu ưu tú lần lượt được gửi đến tay ông cụ Lục. Ông cụ Lục bỗng nhiên ý thức được rằng đứa cháu trai bị mình “đuổi ra khỏi nhà” đã trở thành ứng cử viên sáng giá nhất để vực dậy nhà họ Lục.

Ông cụ Lục đón anh về nhà họ Lục, bọn họ ăn ý không hề nhắc tới chuyện cũ, ngày thường chung sống hòa thuận, nhưng trong lòng lại mãi mãi có một cái gai.

Sau khi thành niên, Lục Yến Thần chủ động dọn ra khỏi nhà họ Lục, nhưng thi thoảng anh sẽ về nhà thăm ông cụ, ngoại trừ một số việc liên quan đến nguyên tắc, gần như anh đáp ứng mọi yêu cầu của ông cụ.

Từ sau năm mười hai tuổi, tất cả những gì Lục Yến Thần làm đều là vì nhà họ Lục.

Đứa trẻ ấy, có lẽ là đang báo hiếu với bố mẹ, hoặc có lẽ là đang cố hết sức báo đáp.

[Anh ấy phải quỳ như vậy bao lâu ạ?]

Khương Dư Miên xoa xoa đôi mắt cay cay, nếu cô có thể nói, bây giờ nhất định sẽ đang nức nở.

Thím Đàm nói với cô: “Một ngày, một đêm.”

Đó là sự trừng phạt Lục Yến Thần dành cho bản thân.

Nhiều năm trôi qua, anh chưa bao giờ vượt qua mùa đông giá rét ấy.

*

Khương Dư Miên ủ rũ mất tinh thần, cảm thấy mình lại rơi vào một tình thế khó khăn khác.

Năm mười bốn tuổi cô mất bố mẹ, nhỏ bé yếu ớt cần người khác bảo vệ, còn Lục Yến Thần đã bắt đầu chịu đủ loại tra tấn từ năm mười hai tuổi lại có thể đứng ra chèo chống cả nhà họ Lục. Rốt cuộc phải mạnh mẽ thế nào mới có thể đi đến ngày hôm nay?

Cô không khỏi nhớ lại những lời Lục Yến Thần đã nói với cô trong văn phòng, không muốn bị bắt nạt thì phải cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn. Đây là đạo lý lớn lao hay là những gì anh đã tự mình trải qua?

Khương Dư Miên tập trung suy nghĩ, suýt nữa đã đụng vào cái gì đó, may mà có người nhanh tay lẹ mắt túm lấy cô, cứu cô thoát khỏi va chạm.

Cô muốn cảm ơn, kết quả là sau khi đối diện với khuôn mặt của Lục Tập, cô lại không muốn nói gì nữa.

“Khương Dư Miên, chuyện tối hôm qua…” Lục Tập cố ý tới tìm cô, cậu ta có chuyện muốn nói: “Tối hôm qua tôi uống nhiều quá, không nhớ rõ một số chuyện.”

Cậu ta mơ màng nhớ rằng mình vào phòng Khương Dư Miên, còn đẩy cô một cái. Hình ảnh kia quá ấn tượng, cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu ta, khiến người bị cho leo cây là cậu ta cũng trở nên đuối lý.

“Hình như tôi mượn rượu nổi điên, cậu không sao chứ?” Cậu ta bóng gió hỏi thăm tâm trạng của Khương Dư Miên.

Khóe môi Khương Dư Miên giật giật, thầm cười lạnh.

Hành vi của Lục Tập là điển hình cho câu nói tát người ta một cái rồi lại cho người ta một quả táo ngọt.

Cô không muốn để ý tới Lục Tập, nhưng vẫn phải đòi đồ của mình về trước đã: [Trả khăn quàng lại cho tôi.]

“Không phải là tặng…”

Bây giờ Lục Tập có hơi sợ ánh mắt của cô, không hung dữ đáng sợ nhưng lại khiến người ta chột dạ.

Hôm qua ầm ĩ hơi to, có lẽ con nhỏ câm giận cậu ta, ngay cả quà cũng không muốn tặng.

Cậu ta cũng chẳng thiếu một cái khăn quàng cổ, chỉ là nhớ tới hình thêu có một không hai trên đó thì lại cảm thấy có hơi đáng yêu.

Cậu ta từng nhận được vô số món quà, có món còn có giá cao hơn chiếc khăn kia gấp trăm ngàn lần, nhưng lại chỉ có món quà này là vừa ấm áp vừa hữu ích, còn có tên của cậu ta.

Lục Tập có chút không nỡ, còn có hơi tức giận: “Có thể trả lại cho cậu, nhưng cậu phải cho tôi một lời giải thích hợp lý về chuyện hôm qua cậu cho tôi leo cây.”

Khương Dư Miên khiếp sợ, ấy thế mà cậu ta còn có mặt mũi để hỏi đấy. Có lẽ với Lục Tập, chuyện trêu đùa và chuốc rượu người khác chẳng có gì to tát, một câu “nói đùa” là có thể cho qua.

Nói thẳng với Lục Tập ư?

Thôi vậy, dù sao cậu ta cũng là em trai ruột của Lục Yến Thần, cô chỉ cần nhớ rõ lời anh dạy, lần sau không mắc mưu nữa là được.

[Hôm qua tôi cảm thấy không thoải mái nên không đi.]

“Cậu bị ốm à?” Lục Tập đánh giá cô từ đầu đến chân, “Bệnh gì?”

Khương Dư Miên nhớ tới chuyện tối qua cậu ta nghi ngờ cô giả vờ bị bệnh tâm lý, giả vờ không nói được, thế là trả lời bằng hai chữ: [Bệnh câm.]

Lục Tập như chợt nhận ra.

Chẳng lẽ vì cô không thể nói chuyện, tự ti nên mới không đi?

Là do cậu ta không suy xét chu toàn, nếu cậu ta bị bệnh không thể nói chuyện thì có lẽ cậu ta cũng sẽ không muốn gặp ai.

Lục Tập nhận được “đáp án” mà mình muốn, trả lại khăn quàng cổ cho cô như đã hứa.

Khương Dư Miên nhận đồ xong lập tức xoay người rời đi, không dừng lại một giây nào.

Lục Tập tiếc nuối nhìn theo chiếc khăn quàng cổ trong tay cô, tìm cách để Khương Dư Miên cam tâm tình nguyện đưa lại chiếc khăn cho cậu ta.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới buổi chiều, học sinh cấp ba lục tục về trường học tiết tự học buổi tối.

Là học sinh ngoan nhiều năm, lần đầu tiên Khương Dư Miên nói dối, lấy lý do “Cơ thể không thoải mái” để xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ học.

Chủ nhiệm lớp đồng ý ngay, không chút nghi ngờ.

Buổi chiều, Lục Tập lại định dùng trò đi nhờ xe, kết quả là Khương Dư Miên không đi học.

Kế hoạch A thất bại.

Vì chuyện này nên Lục Tập vô cùng đau đầu, Thịnh Phỉ Phỉ còn cố tình chọc cậu ta: “Tớ tới lớp 1 tìm Miên Miên nhưng học sinh lớp đó nói cậu ấy không đi học, sao vậy?”

“Vì sao hôm qua Miên Miên không tới?”

“Cậu ấy tặng quà cho cậu chưa?”

“Hôm qua lạnh như vậy, khăn quàng cổ đúng lúc có thể phát huy tác dụng.”

Mỗi một câu hỏi của Thịnh Phỉ Phỉ đều như đang đâm một nhát vào tim Lục Tập, nhất là món quà, nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ “có rồi lại mất” kia, cậu ta lập tức bực bội.

“Cậu tự đi mà hỏi cậu ta!” Lục Tập chỉ muốn đuổi con chim sẻ ồn ào này đi.

Thịnh Phỉ Phỉ nói: “Tớ hỏi rồi nhưng cậu ấy không trả lời tin nhắn.”

Lục Tập chê cô nàng phiền: “Cơ thể cậu ta không thoải mái nên xin nghỉ ốm.”

Đều tại mấy câu hỏi lung tung của Thịnh Phỉ Phỉ, khiến cả tiết tự học buổi tối cậu ta đều suy nghĩ về những chuyện này.

Đợi tới khi cậu ta học tiết tự học buổi tối xong rồi về nhà, hỏi thăm thì người làm trong nhà nói rằng Khương Dư Miên ăn cơm chiều xong vẫn luôn không ra ngoài: “Chắc cô Miên Miên đã ngủ rồi.”

Nghĩ lại cũng đúng, người bệnh thường có tinh thần không tốt, đúng là nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Không phải học gia sư, Lục Tập không khỏi bị cám dỗ, chấp nhận lời mời chơi trò chơi mới của Lý Hàng Xuyên, mấy người quen biết đại sát bốn phương trên chiến trường trò chơi.

Trong căn phòng ở tầng hai, Khương Dư Miên thay một bộ đồ dày hơn, lặng lẽ xuống tầng.

Ban đêm, nhiệt độ giảm mạnh, vừa bước ra khỏi cửa nhà đã có cảm giác như đi lạc vào thế giới băng tuyết.

Tuyết còn chưa rơi trong thành phố, gió lạnh mang theo những hạt mưa lất phất thổi qua má, khiến cả cơ thể lạnh cóng, sắc trời tối om, đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật như thể hòa vào làm một.

Cô mở ô, đôi chân đi giày đi tuyết ấm áp dẫn lên mặt đất phủ kín nước mưa.

Từ đây cách phòng thờ một đoạn, trong vòng một ngày, Khương Dư Miên đã đi đi lại lại vài lần.

Ngoại trừ thời gian ăn cơm ra thì cô đều ở đây, Lục Yến Thần quỳ bên trong bao lâu thì cô đứng chờ bên ngoài bấy lâu.

Vừa rồi phát hiện trời vừa đổ mưa vừa hạ nhiệt độ nên cô quay về lấy ô.

Bây giờ đã 11 giờ, còn một tiếng đồng hồ nữa. Khương Dư Miên mặc một bộ đồ đen đứng bên ngoài, chờ đợi đến 12 giờ.

Tới gần 12 giờ, Lục Tập mới kết thúc cuộc chiến kéo dài, bỏ lại một câu rồi rời game luôn: “Không chơi nữa, tao ngủ đây.”

Cậu ta nói như thế với anh em, nhưng thực tế lại bò dậy khỏi giường, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trời mưa to thế này, không biết anh cả cố chấp của cậu ta có bị dội thành gà nhúng nước hay không?

Lục Tập cầm ô đi ra ngoài, đi về phía phòng thờ.

Trong phòng thờ, hai chân Lục Yến Thần đã chết lặng, không cảm nhận được đau đớn.

Lúc đồng hồ điểm 12 giờ, sống lưng thẳng tắp mới cong xuống, bàn tay chống trên mặt đất dùng sức tới mức nổi gân xanh.

Anh mất một lúc mới thử đứng dậy, không dùng đủ lực nên người hơi đổ xuống, sau đó bất ngờ đâm sầm vào một cơ thể mềm mại.

Sức Khương Dư Miên nhỏ, bỏ ô sang một bên rồi dùng tay ôm anh.

Lục Yến Thần quỳ một gối xuống đất chống đỡ, nhìn thế này càng giống như anh đang ôm thân hình nhỏ xinh kia vào lòng.

Một tiếng “lạch cạch” vang lên bên ngoài phòng thờ, ô che mưa trên tay Lục Tập rơi xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.