*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong thủy luân chuyển, những lời này lại được nghiệm chứng hoàn toàn trên người Lục Tập.
Cậu ta xem như đã nhìn ra, con nhỏ câm một trận thành danh, cánh cứng rồi.
Lục Tập giật lấy bài tập, lặng lẽ nghiến răng: “Cậu được lắm.”
Nói như thể ai cũng muốn có quan hệ với cô ấy!
Khương Dư Miên làm như không nhìn thấy vẻ mặt thay đổi phong phú của cậu ta: [Tôi vào lớp.]
Lục Tập là nhân vật nổi tiếng trong trường, cô không muốn liên quan tới cậu ta, dễ gặp phiền phức.
Không lâu sau, chuyện Lục Tập tới lớp 1 tìm Khương Dư Miên vẫn truyền đến tai người để tâm.
“Cái gì? Lục Tập và học sinh học lại lớp 1?” Thịnh Phỉ Phỉ ban xã hội ngồi không yên.
Thịnh Phỉ Phỉ ở trong trường nổi tiếng là trắng – giàu – đẹp, nhà có tiền, ngoại hình cũng không tồi, từng được bình chọn là hoa khôi trường.
Có không ít người theo đuổi Thịnh Phỉ Phỉ, nam nữ đều có, nhưng cô nàng chỉ đổ Lục Tập.
Cô nàng từng tuyên bố sẽ theo đuổi được Lục Tập, mắt thấy sắp tốt nghiệp, hai người vẫn chưa ra ngô ra khoai. Cho dù là vậy, Thịnh Phỉ Phỉ vẫn ôm tâm trạng “Không phải là của mình thì những người khác cũng đừng hòng có được”, cảnh giác tất cả phái nữ tới gần Lục Tập.
Sau ngày hôm ấy, Thịnh Phỉ Phỉ bắt đầu chú ý tới Khương Dư Miên, vẫn chưa phát hiện hai người có liên lạc gì ở trường.
Ngay cả người làm anh em như Lý Hàng Xuyên cũng không rõ lắm vì sao Lục Tập lại cầm nhầm bài tập của Khương Dư Miên, chỉ phát hiện gần đây Lục Tập vô cùng kỳ quái, không chơi game, rủ tới tiệm net cũng không đi.
Khó khăn lắm mới đến ngày nghỉ cuối tuần, bọn họ rủ Lục Tập đi chơi bóng, kết quả là bị từ chối.
Lý Hàng Xuyên cảm thấy không bình thường: “Anh Tập, gần đây anh bị làm sao vậy? Không chơi bóng, game cũng không.”
Lục Tập nghiêm túc nói: “Thời kỳ thắt lưng buộc bụng.”
Lý Hàng Xuyên: “Cái gì?”
Chơi bóng rổ với chơi game mà cũng có thời kỳ thắt lưng buộc bụng sao?
Đương nhiên Lục Tập sẽ không thừa nhận gần đây mình bị buộc học bài cùng Khương Dư Miên.
Vốn tưởng rằng chịu đựng mấy ngày là có thể thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ con nhỏ câm vô cùng cố chấp, nói rằng cậu ta không thể thảnh thơi trong một tháng này.
“Được rồi, một tháng!” Lục Tập lặng lẽ nghiến răng.
Đợi đến thời hạn, cậu ta mà còn nhịn con nhỏ câm nữa thì cậu ta là chó!
Cứ như vậy, nguyên tắc của Lục Tập buộc cậu ta học bài cùng Khương Dư Miên hai tuần, gần hết tháng mười, chuông cảnh báo cho kỳ thi tháng lại vang lên.
Sáng sớm ngày hôm nay, Khương Dư Miên vẫn luôn ngồi trên bàn cơm chờ Lục Tập, trước khi đi cũng hiếm khi cổ vũ cho cậu ta: [Thi tốt nha.]
Sau những chữ này là một sticker vô cùng đáng yêu.
Lục Tập đang ngậm bánh mì thoáng run lên, ngẩng đầu: “Cậu bị điên à?”
Bình thường con nhỏ câm đều không thích cười, khi giảng bài cho cậu ta còn vô cùng nghiêm túc, sáng nay bỗng nhiên giả vờ dễ thương, có vấn đề!
Khương Dư Miên: “…”
Có vài người không bao giờ nói được lời gì tốt đẹp.
Chủ yếu là vì Lục Tập có tiền sử gian lận, nếu lần này không tiến bộ gì cả, vậy chẳng phải cô giáo như cô rất vô dụng hay sao?
Khương Dư Miên mím môi, nhìn cậu ta một cái, cầm cặp sách lên yên lặng rời đi.
Trên đường tới trường, cô nhận được một tin nhắn đến từ Lục Yến Thần.
L: [Thi cử thuận lợi.]
Tối hôm qua cô gửi tin nhắn nói với Lục Yến Thần rằng mình sắp thi, đối phương mãi mà không trả lời, cô nhớ mãi từ lúc đi ngủ cho tới sáng sớm hôm nay, bốn chữ ngắn ngủi đủ khiến cô vui vẻ thật lâu.
Trong mắt cô gái nhỏ toát lên một chút vui mừng, cầm điện thoại chọn lựa câu chữ, lúc gần đi đến trường mới gửi tin nhắn đi.
Mị Mị: [Em sẽ cố gắng.]
“Khụ.”
Ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy qua màn hình, người đàn ông mặc quần áo ở nhà tay cầm ly thủy tinh, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng có hơi tái nhợt.
Kỳ thi tháng vẫn sắp xếp chỗ ngồi ngẫu nhiên, Khương Dư Miên trùng hợp thi cùng phòng với Tôn Bân.
Hai người ngồi bàn trước bàn sau, Tôn Bân làm như không có chuyện gì chào hỏi với cô: “Hello chị gái nhỏ.”
Khương Dư Miên có hơi ngượng ngùng, bởi vì mỗi lần nhìn thấy Tôn Bân và Lý Hàng Xuyên, cô đều sẽ nhớ tới sự hiểu lầm lúc Lục Yến Thần đeo đồng hồ trẻ em cho cô.
Lục Yến Thần trông già lắm sao?
Hay nói cách khác, cô và Lục Yến Thần trông hơn kém nhau nhiều tuổi lắm hay sao?
Còn mười phút nữa mới tới giờ vào thi, Khương Dư Miên viết một mảnh giấy nhỏ, xoay người đặt lên bàn Tôn Bân.
Tôn Bân nước đến chân mới nhảy, đang ôn bài thì kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy rõ nội dung trong tờ giấy.
Cậu ta gãi gãi đầu: “Nói thế nào được nhỉ, là khí chất ấy, khí chất, cậu có hiểu không?”
Lúc ấy cảm giác của bọn họ là một người đàn ông có khí chất vô cùng mạnh mẽ bao bọc một cô gái nhỏ xinh dưới cánh chim của mình, sự tương phản quá rõ ràng, không giống anh em thường thấy.
Hơn nữa, vì vừa mới đọc mẩu chuyện “đồng hồ trẻ em” trên internet xong nên bọn họ mới hiểu nhầm. Sau đó bọn họ nói đùa về chuyện này, không ngờ bị Khương Dư Miên nghe được.
Cứ vậy mà tạo thành hiểu lầm.
Nhận được đáp án cụ thể, Khương Dư Miên thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn tưởng rằng trong mắt người khác, khoảng cách giữa cô và Lục Yến Thần lớn đến vậy.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai người ai làm việc nấy, không ngờ cảnh tượng này đã bị Thịnh Phỉ Phỉ ngồi ở phía đối diện nhìn thấy.
Cô nàng biết Tôn Bân là anh em tốt của Lục Tập, xem ra quan hệ giữa Khương Dư Miên và bọn họ khá thân thiết.
Thi trong hai ngày, Thịnh Phỉ Phỉ lặng lẽ quan sát Khương Dư Miên cả hai ngày.
Yên tĩnh, không biết tức giận, vừa nhìn đã biết là người dễ bị bắt nạt.
Buổi thi cuối cùng kết thúc vào lúc 5 giờ chiều, tiếng chuông vừa vang lên, mọi người lần lượt nộp bài.
Có vài bạn học chưa làm xong nên không chịu nộp bài, giám thị gõ bàn nhắc nhở, trực tiếp đứng dậy thu bài.
Hôm nay là thứ bảy, phần lớn học sinh thi xong có thể rời trường luôn, giáo viên lớp 1 thì nghiêm khắc hơn một chút, gọi mọi người tập trung về lớp, giao thêm hai đề thi mới thả người: “Các em về nhà làm bài, tiết tự học tối mai sẽ chữa đề.”
Giao bài tập xong, giáo viên lại càm ràm một lúc lâu mới cho tan học.
Các học sinh như được đặc xá, cầm đề rồi rời khỏi phòng học nhanh như chớp, vội vã chào đón ngày cuối tuần tươi đẹp.
Khi Khương Dư Miên đang sửa soạn lại cặp sách thì nhận được tin nhắn thoại của Lục Tập, nói rằng hôm nay cậu ta muốn thay đổi môi trường học tập, sau đó gửi một địa chỉ tới, là một quán trà sữa.
Khương Dư Miên khó hiểu gửi một dấu chấm hỏi.
“Cậu tới đó rồi vào trong ngồi trước đi, tôi bận chút việc, lát nữa sẽ tới tìm cậu.” Lục Tập gửi tin nhắn thoại xong thì ném điện thoại sang bên cạnh, nhập mật khẩu tài khoản, vui vẻ làm ván game với các anh em.
Trong lúc loading, Lý Hàng Xuyên mở nắp chai Coca rồi đưa cho Lục Tập: “Anh Tập, tối nay anh còn bận gì à?”
Lục Tập cười khẩy, vặn chặt nắp chai rồi để sang một bên: “Bận lắm.”
Câu này có hai nghĩa.
Sắp tới trò chơi tổ chức cuộc thi tranh giành ngôi vương, cậu ta được các anh em rủ tới tiệm net lập team, Lục Tập cân nhắc một lúc rồi đồng ý.
Hai tuần trước không thể chơi cùng bọn họ, bây giờ lại từ chối tiếp thì có vẻ không nể mặt mọi người.
Dạo này đang thi nên ông cụ nhìn chằm chằm, nếu Khương Dư Miên về nhà quá sớm, cậu ta chắc chắn sẽ không có quả ngon mà ăn, thế là dứt khoát tìm một lý do để giữ chân Khương Dư Miên.
Trong phòng học, Khương Dư Miên gửi tiếp tin nhắn qua nhưng không có ai trả lời.
Xem ra cậu ta thật sự có việc gấp?
Trong quán trà sữa có đông người không nhỉ?
Cẩn thận suy nghĩ lại, hình như đã rất lâu rồi cô không một mình đi tới nơi nào khác ngoại trừ nhà và trường học.
Mấy ngày nữa cô lại tới phòng tư vấn tâm lý của bác sĩ Kỳ, nếu cô làm tốt chuyện này, liệu có thể xem như đây là một tiến bộ nho nhỏ không?
Khương Dư Miên bảo tài xế đưa mình qua quán trà sữa, sợ tài xế phải chờ lâu, Khương Dư Miên giải thích qua với chú ấy về sắp xếp học tập buổi chiều: [Chú Triệu, lát nữa cháu sẽ về cùng Lục Tập.]
Đây là lần đầu tiên Khương Dư Miên không về thẳng nhà từ sau khai giảng, chú Triệu có hơi do dự: “Cô Miên Miên, hay là báo một tiếng với tổng giám đốc Lục đi?”
Khương Dư Miên nghĩ ngợi: [Nếu một tiếng sau Lục Tập vẫn chưa tới thì cháu sẽ nói với anh ấy, có được không ạ?]
Mặc dù cô rất thích chia sẻ những chuyện hằng ngày với Lục Yến Thần, mượn chuyện này để gia tăng kết nối, nhưng có đôi khi cô cũng lo lắng mình sẽ gây phiền phức cho anh, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Xung quanh đều là người trẻ tuổi qua lại, Khương Dư Miên đã 18 tuổi, chú Triệu nghĩ hẳn sẽ không sao nên chào tạm biệt cô rồi rời đi.
Tới gần tháng 11, thời tiết chuyển lạnh, một cơn gió lạnh thổi qua khi cửa xe mở ra khiến Khương Dư Miên run rẩy.
Cô bịt tai lại, đeo cặp tiến vào quán trà sữa.
Nhìn bóng lưng đơn bạc của cô gái nhỏ, chú Triệu vẫn cảm thấy không ổn, gọi điện thoại báo việc này cho Lục Yến Thần trước.
Máy sưởi trong quán khiến Khương Dư Miên như được sống lại, cô tìm một vị trí khuất mắt nhất rồi ngồi xuống, quét mã gọi một cốc trà sữa. Sau đó lấy đề bài trong cặp ra, không muốn lãng phí một phút giây nào.
Buổi tối mùa đông tới sớm, người được ánh đèn sáng ngời bao phủ không hề phát hiện ra, đợi tới khi cô làm xong bài tập, ngẩng đầu lên đã là 6 giờ rưỡi tối.
Cô xoa xoa bụng, cảm thấy hơi đói.
Khi tới đây cô nhìn thấy bên cạnh có một tiệm KFC, Khương Dư Miên bỏ bài tập vào trong cặp, rời khỏi bàn.
Nhiệt độ ngoài trời chênh lệch với nhiệt độ trong nhà, cô kéo kín khóa áo khoác lại.
“Khương Dư Miên.”
Một tiếng kêu tương tự với tên của cô truyền đến, Khương Dư Miên dừng bước, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, hình như có người đang gọi cô?
Khương Dư Miên đứng ở nơi góc phố rộng rãi, ba nữ sinh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Nữ sinh đi đầu mặc JK*, đi giày da màu đen, trang sức trên người trông rất Tây.
Người này trông có hơi quen mắt, trong lúc nhất thời cô không nhớ nổi mình đã từng gặp ở đâu, nhưng cô chắc chắn rằng mình không quen biết đối phương.
*JK là loại trang phục của nữ sinh Nhật Bản, gồm áo sơ mi trắng và chân váy xếp ly (có hai loại là váy kẻ caro và váy màu trơn).
Thịnh Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh thuần và ánh mắt vô tội kia, có hơi buồn cười.
Buổi chiều cô nàng nghe thấy Tôn Bân gọi điện thoại, nói rằng hẹn Lục Tập chơi game ở tiệm net, tiệm net kia ở ngay trên tầng, mà Khương Dư Miên lại ở dưới tầng… Chỉ sợ hai người không chỉ đơn giản là có quen biết.
Ba người đứng chụm lại trước mặt Khương Dư Miên, khí thế của Thịnh Phỉ Phỉ áp đảo: “Nghe nói quan hệ giữa cậu và Lục Tập không tồi, có đúng không?”
Ba người bỗng tới gần khiến lòng Khương Dư Miên căng thẳng.
Mặc dù cô đã thích ứng với hoàn cảnh đông đúc, nhưng cô chỉ có thể duy trì sự bình tĩnh dưới tình huống không có bất kỳ uy hiếp nào.
Ba người này không có ý tốt, hình ảnh trước mắt gần như trùng khớp với những gì cô đã trải qua ba năm trước.
Lần này bọn họ ngăn cô lại, là vì Lục Tập sao?
Thấy cô im lặng không nói gì, Thịnh Phỉ Phỉ mới nhớ ra cô là một người câm, chỉ vào điện thoại nói: “Tôi biết cậu không biết nói, cậu có thể dùng điện thoại gõ chữ.”
“Rốt cuộc cậu và Lục Tập có quan hệ gì?”
Khương Dư Miên siết chặt điện thoại, gọi cho người liên lạc gần nhất.
Trong tiệm net, những thiếu niên ngồi thành vòng tròn, tai đeo tai nghe, tay không ngừng lướt trên bàn phím, gõ phím bùm bùm.
Màn hình điện thoại cạnh đó sáng lên hồi lâu mà không có ai nghe máy.