Gợn Gió Đêm

Chương 48: Cửa Sổ Ở Đây Rất Chắc




Cũng trong đêm đó, trong một căn biệt thự ở khu biệt thự cao cấp Hương Sơn của Bắc Kinh,

phòng làm việc trên lầu hai ánh đèn rực rỡ.

Ngoài cửa sổ gió táp mưa sa, mưa đá vang vọng, nhưng trong thư phòng lại cực kì tĩnh lặng. Đứng trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên đang run rẩy lo sợ, đôi tay đang rũ xuống hai bên người, ngay cả việc thở mạnh cũng không dám.

Phía sau chiếc bàn làm việc kiểu cũ, một ông lão ngoài sáu mươi trong trang phục giản dị, đang ngồi thẳng lưng và đeo một cặp kính đọc sách được làm thủ công rất hoàn mỹ.

Diện mạo ông lão ngồi sau bàn làm việc rất bình thường, giữa lông mày có những đường hằn rất sâu, lông mày đen rậm, trên mặt còn lốm đốm đồi mồi.

Ngay cả cách ăn mặc cũng không khác gì mấy ông cụ vừa tản bộ vừa đánh quyền trong công viên vào buổi sáng sớm, toàn thân ngoại trừ một đôi mắt vẩn đục nhưng lại có thần, không chút nào nhìn ra ông lão là chủ gia đình đứng đầu hào môn ở Bắc Kinh.

Chu Dịch đang xem các tài liệu khác nhau trong tay.

Đây là tư liệu về quan hệ giữa Tạ gia và Giang Trạch Dư mà ông ta bảo trợ lý gửi qua nửa tiếng trước.

Người đi điều tra tư liệu cũng không lười biếng, mang về đủ loại tin tức đa dạng phức tạp lại khó hiểu, nhưng Chu Dịch rất nhanh đã tìm ra mảnh ghép mấu chốt từ lượng lớn thông tin lộn xộn này – Tạ Điệt, con gái của Tạ gia, cùng Giang Trạch Dư một lần nữa ở bên nhau, điều này cho thấy có thể có những bí mật khác đằng sau cuộc chia tay của họ.

Bọn họ đã từng ở bên nhau 3 năm, chia tay 5 năm; nửa năm sau khi chia tay, con trai của ông ta bị người khác tố cáo nặc danh và bị bỏ tù; hai tháng sau, Giang Trạch Dư đảo ngược vụ án.

Điều kỳ lạ hơn nữa là xu hướng kinh doanh của Tạ gia trong 5 năm qua. 5 năm trước, khi sự phát triển của thị trường nước ngoài vẫn đang trong tình trạng chưa rõ ràng, họ đã cắt giảm rất nhiều các ngành sản xuất trong nước, hơn nữa những ngành đầu tiên bị cắt bỏ là một số ngành có liên hệ với Chu gia. Làm như vậy, đối với Tạ gia ngay thời điểm đó không có chỗ nào tốt, Tạ Xuyên là một người thông minh, hành vi sau lưng ông ta nếu không phải do lợi ích điều khiển thì chắc chắn phải có một nguyên nhân khác.

Về phần là nguyên nhân gì, thật sự không khó để phỏng đoán.

Chu Dịch ngồi đó mặt không biểu tình, một lúc lâu sau, khoé miệng đang rũ xuống bất chợt giật giật vài cái. Ông ta đột nhiên đứng lên, lật đổ bàn làm việc. Nghiêng mực cùng đồ gốm sứ trên bàn rơi xuống đất, “xoảng” một tiếng vỡ tan tành.

Người đàn ông trung niên trước bàn bị động tĩnh đột ngột làm cho giật mình, mặt mày run lên dữ dội, nhưng đôi tay đang rũ xuống vẫn bất động, cố gắng im lặng không nói.

Một lúc lâu sau, Chu Dịch bình tĩnh ngồi trở lại vị trí ban đầu, cứ như người nổi giận vừa rồi là một người khác: “Trợ lý Lưu, ông nghĩ kế tiếp nên làm gì?”

Trợ lý Lưu há to miệng, bộ não linh hoạt bị kẹt cứng nghiêm trọng, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng. Ông ta ở cùng Chu Dịch rất nhiều năm, cũng biết người này tàn nhẫn thế nào, chưa kể lúc này lại có khả năng tìm được kẻ đứng sau nhúng tay vào chuyện bỏ tù cậu chủ 5 năm trước.

Ông ta mở miệng, giọng nói rất nghiêm túc, sau một hồi suy nghĩ, đưa ra một kiến nghị ổn thoả nhất: “Chủ tịch, nếu tôi nhớ không lầm, một vài nhà đầu tư của Trạch Ưu có mối quan hệ thân thiết với ngài……có lẽ, chúng ta có thể để những nhà đầu tư đó thoái vốn? Nếu dòng tiền mặt bị chặt đứt, các hoạt động sau khi sản phẩm mới của Trạch Ưu được phát hành chắc chắn sẽ có vấn đề”.

Chu Dịch nghe vậy chỉ nhàn nhạt mà hừ một tiếng, ông ta tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, làm sao không thấy rõ lợi ích quan hệ trong chuyện này.

“Thoái vốn? Nếu là mấy tháng trước thì còn dễ nói chuyện, nhưng hiện tại đã muộn rồi. Ông cũng vừa nói, Trạch Ưu vừa ra mắt mạng xã hội gì đó, sau đó còn hướng tới việc thành lập chuỗi sinh thái Internet. Giá cổ phiếu của Trạch Ưu tăng vọt mấy ngày nay, tình thế đang rất tốt, muốn bọn họ rút vốn thật đúng là chuyện viển vông, ai có thể bỏ được tiền?”

“Cho dù có lùi lại 10 vạn bước, cho dù bọn họ cho lão sư tôi đây một chút tình mọn mà đồng ý rút vốn, thì vẫn có rất nhiều người sẽ nhào vào. Thà dư còn hơn thiếu, huống chi còn là một miếng bánh thơm ngon như vậy. Tôi nghe nói, vị kia của Hạ gia cũng bỏ tiền ra đầu tư, tay CEO này của Trạch Ưu, tuổi còn trẻ lòng dạ lại sâu, khó trách năm đó Tử Tuấn lại thua trên tay hắn”.

Hiển nhiên ông ta cho rằng chuyện năm đó là Tạ gia cùng Giang Trạch Dư bắt tay hợp tác.

Đề xuất của trợ lý Lưu bị bác bỏ một cách rõ ràng, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, lắp bắp hỏi: “Vậy…….cứ như vậy bỏ qua?”

“Bỏ qua? Cứ coi như tôi nói bỏ qua, Tử Tuấn cũng sẽ bỏ qua sao? 5 năm nay nó chịu bao nhiêu uỷ khuất?”. Chu Dịch gỡ kính lão xuống, nâng bàn tay đầy nếp nhăn lên vuốt vuốt cổ, trầm giọng nói: “Nghe nói Tạ Xuyên đã di dân qua Úc Châu?”

Trợ lý Lưu không biết ông ta có ý gì, gật gật đầu: “Vâng, tất cả nhà cửa cùng tài sản trong nước đều để lại cho Tạ Điệt, vừa làm công chứng cách đây 2 tuần, tuần trước ông ta và người vợ hiện giờ đã xuất cảnh”.

Chu Dịch nghe vậy im lặng hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau, dường như ông ta không muốn nói lại chủ đề này: “Chuyện kia làm đến đâu rồi? Không phải chỉ là một bệnh án thôi sao, tại sao lại lâu như vậy?”

Trợ lý Lưu nghe ông ta nhắc đến chuyện này, trong lòng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, muốn khuyên can ông ta nhưng lại không dám mở miệng, đành phải căng da đầu nói: “Kiểm sát trưởng năm đó phụ trách vụ án của cậu chủ là một người rất cương chính……..rất ngoan cố, lại khôn khéo, không dễ lừa; hơn nữa chính sách ân xá mấy năm nay cũng siết chặt, công tác điều tra cũng rất nghiêm ngặt.”

Mi mắt đang rũ xuống của lão già Chu Dịch chợt nhướng lên, góc độ lạnh lùng: “Nếu dễ bị lừa, tôi còn cần các người làm gì? Tiền không phải là vấn đề”.

Trợ lý Lưu vâng vâng dạ dạ, nghiêng đầu nhìn qua, tiếng mưa đá quỷ dị gõ vang ngoài cửa sổ, cuồng phong gào thét, một cây hoè già ngoài biệt thự đã bị quật ngã.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tạ Điệt bắt đầu hành động chuyển nhà vĩ đại.

Tại sao lại nói là hành động vĩ đại? Lý do chính là vật dụng của cô thật sự nhiều đến mức không thể tưởng tượng được, mọi không gian trong căn hộ lớn nếu có thể tận dụng được đều bị lấp đầy bởi các mẫu quần áo thời trang đủ mùa của cô, mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm lại càng nhiều đến không thể kể xiết – ngày cả kem dưỡng mắt cũng chất đầy một ngăn tủ.

May là người nào đó khuyến khích cô chuyển nhà cũng chịu thương chịu khó, chuyển thùng lên xuống hàng chục lần, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay với đường cong cơ bắp hoàn mỹ, vừa đẹp vừa ngon (1).

**(1): từ gốc là Tú Sắc Khả Xan, ý chỉ sắc đẹp mê người, quên cả đói.

Blogger Tạ đứng trên đôi giày cao gót trước cổng chung cư để giúp chuyển hàng, khi dọn đến chuyến cuối, cô chủ động hôn lên môi, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai căng cứng của người đàn ông và hỏi anh: “Tại sao không cho em tiếp tục thuê nữa? Lỡ sau này hai chúng ta cãi nhau, chẳng phải ngay cả đường lui em cũng không có sao?”

“Cũng không phải, Tạ Xuyên để lại cho em rất nhiều nhà, Bích Hải Phương Chu cũng có một căn, vậy là em còn đường lui”.

Giang Trạch Dư nghe vậy thì liếc cô một cái, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm hơi có chút đau: “Đường lui? Em còn muốn chạy nữa sao?”

Tạ Điệt chớp chớp mắt, lậo tức bám lấy cánh tay anh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám lên tiếng.

Đồ vật nhiều quá, xe của Giang Trạch Dư không đủ sức chứa, vì thế hai người gọi công ty chuyển nhà.

Chờ đến khi sắp xếp xong tất cả ở Bích Hải Phương Chu đã là giờ ăn tối, sau trận mưa lớn ngày hôm trước, sân cỏ chơi golf vào mùa đông toả ra hương vị bùn đất tươi mát.

Sau khi Tạ Điệt sắp xếp ngăn nắp hành lý và quần áo, cô bắt đầu xử lí hai kiện hành lý cuối cùng một cách trân trọng, bên trong là những chiếc túi mà cô đã vận chuyển về từ nước Mỹ xa xôi vạn dặm. Cô đem hành lý vào căn phòng mà trước kia Giang Trạch Dư đã cho cô xem qua, khom lưng lấy mấy chiếc túi từ dưới mặt đất lên, sau đó dựa theo nhãn hiệu và màu sắc mà đặt vào trong những chiếc tủ đang trưng bày đầy các mẫu túi xách kia.

Sau khi sắp xếp xong, Tạ Điệt đi qua đi lại nhiều lần như một nữ hoàng duyệt binh, sờ cái này nhìn cái kia, cảm thụ từng chiếc túi có chất da và màu sắc khác nhau, quả thực là yêu thích không nỡ bỏ xuống.

Giang Trạch Dư tựa người vào cửa, nhìn đôi chân trần đi vòng vòng quanh phòng nửa giờ đồng hồ, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Kỷ Du Chi nói không sai, ngay cả cô nàng lạnh lùng cũng khó cưỡng lại được sức hút của túi xách.

Anh không có nghiên cứu cũng thiếu tính thẩm mỹ thưởng thức mấy món đồ này, những chiếc túi anh mua mấy năm nay cũng dựa vào động thái của cô trên các mạng xã hội.

Vốn dĩ lúc cô không có ở đây, những chiếc túi này đối với anh cũng chỉ là vật trang trí, hoặc có thể nói là dùng để ký thác hy vọng một niệm tưởng xa vời nào đó, nhưng hôm nay cô đã ở đây, cô trở thành chủ nhân của căn nhà này, dường như những chiếc túi trưng bày kín tủ đều trở nên sống động.

Bắt đầu có hơi ấm, có ký ức.

Thậm chí Giang Trạch Dư còn có thể nhớ lại giọng điệu của cô khi đề cập đến những chiếc túi trên Weibo hoặc trong Video, anh cũng có thể nhớ lại chính mình lúc đặt mua những chiếc túi đắt tiền này, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, lung tung nhét vào ngăn tủ, nghiến răng nghiến lợi mà thề thốt rằng lần sau sẽ không bao giờ làm loại chuyện hoang đường và nhàm chán đến cực điểm vậy nữa, nhưng hễ thấy cô mong muốn điều gì đó, những lời thề trước đó hoàn toàn bị anh ném ra sau đầu.

Thu dọn đồ đạc xong, hai người lại đơn giản dùng qua bữa tối, Tạ Điệt nhìn rặng mây đỏ bên ngoài cùng bầu trời trong suốt sau khi bị mưa bão rửa sạch, bỗng nhiên nổi hứng muốn đi ra ngoài một chút, cô xoay người, đảo mắt nói: “A Dư, hay là anh cùng em về Tạ gia một chuyến đi? Tạ Xuyên và Chu Uyển Linh đã đi Úc rồi, hiện tại căn nhà kia không có ai. Cũng ở Bích Hải Phương Chu, cách nhà anh không quá xa đâu, hình như anh vẫn chưa đến đó?”

Giang Trạch Dư không trả lời câu hỏi này của cô, không nói một lời ôm người đi ra cửa, sau đó mặc lên cho cô một chiếc áo khoác thật dày và nắm lấy tay cô: “Đi, đi xem chỗ ở lúc nhỏ của tiểu cô nương nhà anh”.

Tạ Điệt trừng anh một cái.

Từ nhỏ cô đã không thích người khác gọi cô là “Tiểu cô nương” hay “Tiểu nha đầu”, loại danh xưng có chữ “tiểu” này dường như hạ thấp khí chất của cô, còn có một loại đè nén tuổi tác. Nhưng ba chữ này truyền ra từ miệng anh lại phảng phất một hương vị ngọt ngào và độc nhất vô nhị.

Chậc, tình yêu làm tuổi tác và trí tuệ tuột dốc không phanh.

Bích Hải Phương Chu chiếm một diện tích rất lớn, phải một lúc sau hai người mới đi đến trước cửa Tạ gia.

Tạ Điệt chỉ về toà kiến trúc khổng lồ trước mặt: “Chính là căn này, cách nhà anh rất xa. A Dư, có phải là anh chưa từng đi qua đây không?”

Giang Trạch Dư mím môi, nhìn sân vườn trước mắt, không nói gì.

Ngôi nhà có 4 tầng, so với diện tích nhà của Giang Trạch Dư thì lớn hơn. Ngôi biệt thự cao cấp phong cách Châu Âu trông nguy nga nhưng sân vườn lại trơ trọi, lộ rõ vẻ tiêu điều trong mùa đông.

Trong ấn tượng của Tạ Điệt, khoảng sân của biệt thự một năm bốn mùa đều trồng đủ các loại hoa mà Chu Uyển Linh thích, mùa nào cũng có, từ hải đường, nguyệt quý đến thu cúc cùng các loại hoa mai đủ màu sắc, được trồng thành từng chùm nhỏ trong chậu và sắp xếp gọn gàng. Chu Uyển Linh là người yêu hoa, có lẽ bà ấy lo lắng những bông hoa đó không có ai chăm sóc khi mình rời đi nên dứt khoát đem đi tặng hết.

Tạ Điệt lấy ra chìa khoá đã 5 năm không sử dụng. Thật ra hầu hết các chủ hộ trong khu biệt thự này đều đã đổi sang cửa điện tử, cũng may Tạ Xuyên và Chu Uyển Linh đều không phải dân yêu thích công nghệ cao, nếu không chìa khóa của cô cũng thành vật vô dụng.

Dù đã một tuần không có ai ở nhưng căn nhà vẫn không có mùi ẩm mốc, ngược lại còn rất tươi mát, xem ra là có người đến quét dọn định kỳ. Tạ Điệt bật đèn lên, cảm giác quen thuộc ập vào trước mắt, phòng khách, phòng ăn, còn có phật đường bên cạnh phòng ăn – sau khi Tạ Thu Ý qua đời, Chu Uyển Linh trở thành một Phật tử tại gia, mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật, phân nửa thời gian đều ở trong Phật đường này. Đương nhiên, ăn chay niệm Phật cũng không làm bà ấy quên đi phàm trần, ngược lại càng làm bà ấy thêm đi vào ngõ cụt, ngay cả lòng thù hận cũng được mệnh danh là một cái tên hợp lý.

Trước đây cứ cách vài ngày là cô phải quỳ Bồ Tát, thật ra chính Chu Uyển Linh muốn cô quỳ trước bài vị của Tạ Thu Ý.

Nghĩ đến đây, Tạ Điệt liền lôi kéo Giang Trạch Dư đến Phật đường, bức tượng Bồ Tát cùng bài vị của Tạ Thu Ý đã bị dỡ bỏ, chỉ còn lưu lại mấy dấu vết trên án kỷ (1) bằng gỗ lim.

**(1): Một chiếc bàn thời cổ xưa, dạng thấp thì dùng làm bàn trà, cao một chút thì có thể đặt tượng quan âm, hoặc mấy món đồ cổ trong gia đình giàu có thời xưa.

Tạ điệt chỉ vào chiếc bồ đoàn (1) cũ ở trước án kỷ, quay đầu lại và nhếch miệng cười với Giang Trạch Dư: “Em còn nhớ hồi học cấp 1, mỗi lần mắc lỗi đều sẽ bị phạt quỳ gối, mỗi lần quỳ là suốt cả đêm. Bác Trương thường xuyên lén đưa bánh bao nhân thịt heo cải trắng cho em. Anh không biết đâu, ăn thịt trước mặt Bồ Tát đặc biệt thơm”.

**(1): tấm nệm dùng để quỳ trước bàn thờ.

Khi cô nói những lời này, một tia đau đớn trên gương mặt cũng không có, lười biếng giống như một con mèo.

Cuộc sống chính là như vậy, sau khi trải qua những thống khổ đã từng nghĩ rằng không thể nào chịu đựng được, nhưng sau vài năm, những gì lưu lại chỉ còn là những chi tiết ấm áp mà chưa từng để ý đến vào thời điểm đó.

Giang Trạch Dư không nói gì, chỉ cúi xuống tựa cằm vào vai cô, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau.

Sau đó, Tạ Điệt dẫn anh lên phòng ngủ trên lầu, điều khiến cô ngạc nhiên là đồ đạc trong phòng ngủ không hề thay đổi, chiếc giường King Size của cô, chiếc váy công chúa MiuMiu với tủ âm tường, và nhiều hình vẽ khác nhau trên bàn làm việc.

Ngoại trừ các vật dụng trên giường – bộ ga trải giường đều là mua mới, bên ngoài phủ một chiếc khăn trải giường bằng tơ tằm, sạch sẽ đến không có bất kỳ hạt bụi nào. Xem ra là người giúp việc đến quét dọn định kỳ đã không bỏ quên căn phòng 5 năm không có người ở này.

Tạ Điệt bước tới mở cửa sổ, hoàng hôn ngoài cửa sổ tựa như hoa đỗ quyên mùa xuân, cô ghé vào thành cửa sổ, nghiêng người nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy con đường rải sỏi cùng nửa sân vườn bị bao phủ bởi cây hoè.

Khung cảnh cùng góc độ quen thuộc này khiến cô đột nhiên nhớ tới một điều.

Trong tiềm thức của Tạ Điệt vẫn luôn cho rằng Giang Trạch Dư chưa từng tới nơi này, nhưng lúc này cô bỗng nhiên nhớ lại, thật ra sau buổi lễ tốt nghiệp 5 năm trước, trước khi cô nói chia tay, Giang Trạch Dư đã từng tới nhà tìm cô.

Hôm đó Tạ Điệt ở nhà.

Đó là sau một ngày cô trở về từ đồn cảnh sát, Tạ Xuyên đã nói chuyện với cô và để cô tự lựa chọn.

Từ ngày hôm trước, Giang Trạch Dư đã liên tục gọi điện thoại cho cô, Tạ Điệt nhìn thấy ID người gọi, tâm phiền ý loạn mà tắt máy, sau đó ngẩn ngơ nhìn hai tấm vé đi Lhasa trên máy tính cả đêm.

Buổi tối ngày hôm sau, bác Trương đi lên nói với cô rằng có người tìm trước cửa, tự xưng là bạn học của cô. Tạ Điệt ghé vào cửa sổ trên lầu 2 của biệt thự rồi nhìn xuống, chỉ thấy một đỉnh đầu đen tuyền, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là A Dư của cô. Từ trước đến nay anh vẫn luôn hiểu biết lễ nghĩa, trên tay cầm theo một hộp quà không nhìn rõ thương hiệu, anh lặng lẽ chờ ở cửa, thân hình gầy gò lại đơn bạc.

Đó là đầu mùa hè của tháng 6, trên sân gôn bên hông biệt thự có vài gia đình đang hứng thú phát bóng, mặt trời lặn mở ra một nửa bầu trời hoa hồng, một vài chú chim ríu rít không rõ giống loài đang bay qua và đậu trên một mái hiên nào đó – vạn vật trên đời này đều sống động, duy chỉ bóng dáng của anh trong chiếc áo chữ T màu trắng, an tĩnh lại cô độc.

Lúc đó chàng thiếu niên biết rõ Tạ Xuyên không hài lòng với mình, nhưng vẫn buông bỏ lòng tự trọng của mình mà tìm đến đây với một phần lễ vật mà anh cho là thích hợp trên tay. Anh không biết cô gái của anh đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp ba ngày đều không nghe điện thoại của anh, cũng không trả lời cho anh bất kỳ một tin nhắn nào.

Năm đó Tạ Điệt ghé vào thành cửa sổ nhìn thấy đỉnh đầu của anh, trong lòng đau đớn đến mức gần như không thể thở nổi, dùng cả hai tay che miệng lại mới không khóc thảm thiết thành tiếng, một ý niệm điên cuồng kêu gào trong lòng, cô muốn bất chấp mọi thứ mà lao ra ôm lấy anh.

Vài phút sau, bác Trương bước xuống lầu theo sự phân phó của cô, lịch sự nói với anh rằng Tạ Điệt không có ở nhà. Chàng trai nghe vậy đứng yên thật lâu, sau đó đem hộp quà nhẹ nhàng đặt ở cửa, xoay người, dần dần biến mấy trong tầm mắt mơ hồ của Tạ Điệt.

Tạ Điệt không biết tâm tình lúc ấy của anh như thế nào.

Nhưng cô ở hiện tại, khi nghĩ lại bóng dáng đó sau 5 năm, vẫn cảm thấy đau đến khó thở.

Cô đóng cửa sổ lại, đôi mắt phiếm hồng đi đến bên cạnh Giang Trạch Dư, nhón mũi chân, ôm lấy cổ anh, hôn anh.

Vừa hôn môi, vừa mượn lực đưa người đến mép giường.

“A Dư…..” Tạ Điệt thì thào, khoé mắt có chút ửng đỏ, gương mặt lại càng đỏ hơn. Cô dùng hai tay mình để nắm lấy hai tay anh, giơ lên đỉnh đầu anh, thuận thế đẩy anh xuống chiếc gường mềm mại.

Cô cắn vào vành tai anh, giọng nói mềm nhũn truyền vào ốc tai anh, “A Dư, cửa sổ ở đây rất chắc, hôm nay cũng không có mưa đá”.

Cô muốn phải ở nơi này, nơi mà cô quyết định rời xa anh, ngủ với anh.

Nằm mơ cũng muốn.

Đôi môi người đàn ông dưới thân nhếch lên nửa phần, đôi mắt càng lúc càng tối.

“Được”.

Anh ôm eo cô và xoay người, đột ngột ấn cô xuống, và bắt đầu bằng một nụ hôn,

Tác giả có lời muốn nói: đoạn sau lực bỏ 10.000 từ hehehe ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.