Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 53: Xin lỗi, anh là ai?




Vì không có ca trực nên Mạc Bắc dành thời gian vui vẻ để chuẩn bị bữa tối cùng Hà Tử Du. Dẫu chỉ mới sống cùng nhau vài ngày nhưng Hà Tử Du chính là một màu sắc tươi mới trong cuộc sống ảm đạm của Mạc Bắc, tính cách vui vẻ cũng rất thú vi, hơn nữa, con bé còn là người hiểu chuyện vì luôn chủ động dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc Mạc Bắc.

Kể cả có trái tim khô như sa mạc, Mạc Bắc thực sự nghĩ không ra điều gì có thể cảm thấy sự hiện diện của Hà Tử Du là phiền hà.

Ding...Dong...

"Em đến rồi à!" Mạc Bắc vui mừng mở cửa mời Tạ Kỳ Ngôn vào nhà.

Tạ Kỳ Ngôn vừa vào đã nhìn thấy một bàn đồ ăn đầy đủ thịt cá, trong ký ức của mình, Tạ Kỳ Ngôn không rõ Mạc Bắc thực sự có khả năng gia chính không. Hầu hết những lần đến nhà của Mạc Bắc đều chỉ thấy những gói thức ăn nhanh hoặc đồ ăn kêu ngoài.

"Em không biết chị cũng có hứng thú nấu ăn đó!" Tạ Kỳ Ngôn dò hỏi.

"Mấy món này đều do một tay Tiểu Du nấu đó!"

Cách nói chuyện dịu dàng của Mạc Bắc khi nhắc về Hà Tử Du và ánh mắt ngọt ngào nhìn bàn thức ăn nghi ngút khói khiến Tạ Kỳ Ngôn tự hỏi không biết họ đã trở nên thân thiết như vậy từ khi nào. Bây giờ còn gọi là Tiểu Du.

"Cô!"

Vốn quen biết nhiều năm, Tạ Kỳ Ngôn chắc chắn Mạc Bắc là tín đồ của tông màu xám trắng, những vật trang trí trong nhà nếu không là thủy tinh, pha lê thì đều là những thứ rất đơn giản, tranh trừu tượng đen trắng thanh lịch. Không ngờ, trong phòng khách lại xuất hiện những lọ hoa tươi rực rỡ, những bức ảnh treo tường theo lối punk-rock đầy màu sắc.

Nếu không lầm thì hầu hết đều gắn với sở thích của Hà Tử Du.

Mạc Bắc từ khi nào lại dễ dàng để người khác để lại dấu ấn trong không gian riêng tư như vậy?

Trong lúc Tạ Kỳ Ngôn vẫn đang cố gắng quan sát mọi biểu cảm của Mạc Bắc và sự thay đổi trong nhà, Hà Tử Du từ phía sau đi ra, trên tay bận rộn cầm thêm một tô canh to nóng hổi, khuôn mặt tràn đầy rạng rỡ. Chiếc tạp dề không ngờ cũng hợp với dáng người cao ráo của con bé vô cùng, Tạ Kỳ Ngôn nhìn mà cảm thấy bản thân rất kinh ngạc.

"Cô đến đúng lúc gia đình con đang chuẩn bị ăn cơm đó, cùng ăn đi, con nấu nhiều lắm!"

"Gia đình con ư?"

"À! Quen miệng đó mà. Cô vào ăn cùng đi."

"Tính ra bác sĩ Mạc có diễm phúc thật, cả đời em còn chưa từng được ăn đồ của Tiểu Du nấu cho."

Hà Tử Du nghe thấy thế lại rất nhanh nhảu đẩy Tạ Kỳ Ngôn ngồi xuống bàn, đối diện Mạc Bắc còn mình thì đến ngồi cạnh bác sĩ Mạc.

Bữa ăn sau đó diễn ra trong không khí im lặng hơn thường ngày, Tạ Kỳ Ngôn không nói thêm lời nào, trông thấy người này một gắp, người kia một gắp, động viên nhau ăn, ánh mắt nhìn nhau còn ngọt đến vậy, Tạ Kỳ Ngôn càng không biết phải mở làm sao.

Tạ Kỳ Ngôn vốn dĩ đến đây để nói lời cảm ơn Mạc Bắc và đón Hà Tử Du về nhà mình, dẫu sao, cô cũng đã chuẩn bị sẵn giường tầng để đón Hà Tử Du về chăm sóc. Nhưng bản thân Tạ Kỳ Ngôn không ngờ mình rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.

"Một lát nữa, cô sẽ giúp cháu dọn đồ, chúng ta cũng làm phiền bác sĩ Mạc đủ rồi!" Tạ Kỳ Ngôn thầm hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng.

Khoảnh khắc này rốt cuộc cũng đã phá vỡ tảng đá trong lòng Mạc Bắc.

"Tiểu Ngôn à! Ăn xong chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một lát không?"

"Được!"

"Cháu nghĩ không cần ra ngoài đâu, nói ở đây cũng được, cháu muốn sống cùng bác sĩ Mạc."

Hà Tử Du là một cô bé thẳng thắn, luôn luôn như thế! Đây là điểm Tạ Kỳ Ngôn rất ngưỡng mộ ở cháu mình.

"Hà Tử Du, cháu có biết mình đang nói gì không?" Tạ Kỳ Ngôn biểu hiện nghiêm túc.

"Cháu rất nghiêm túc, cháu muốn sống ở đây cùng bác sĩ Mạc."

"Cháu không thấy như thế là làm phiền người ta à?"

"Mấy ngày trước cháu đến đúng lúc cô tham gia một vụ án, không thể chăm sóc cho cháu, bây giờ mọi việc đã xong, cháu có thể yên tâm mà dọn đến nhà cô rồi đấy!"

"Đừng bướng bỉnh và làm phiền người khác như vậy." Rõ ràng trong giọng nói cho thấy Tạ Kỳ Ngôn không nhượng bộ.

"Tự cháu có thể chăm sóc cháu được. Cháu muốn sống ở đây!" Hà Tử Du cũng không phải là người dễ dàng khuất phục.

"Tại sao chứ?" Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng.

"Cháu muốn chăm sóc cho bác sĩ Mạc!" Hà Tử Du không hề do dự, vội vàng nắm lấy tay của Mạc Bắc đưa lên trước mặt Tạ Kỳ Ngôn.

Ép đến nhường này có phải là muốn ép Hà Tử Du nói ra sự thật hay không? Hà Tử Du vốn bản tính bộc trực, chắc chắn sẽ không khoan nhượng nếu bản thân đang có niềm tin mãnh liệt vào điều đó. Mạc Bắc hiểu ý đồ của Tạ Kỳ Ngôn khi cô cũng nhận thức được những hành động và sự thay đổi trong nhà không thể qua được đôi mắt tinh tường của Tạ Kỳ Ngôn.

"Tiểu Ngôn à! Ra ngoài một lát được không?" Mạc Bắc tay vẫn nắm chặt Hà Từ Du, ánh mắt kiên định nhìn Tạ Kỳ Ngôn.

"Chị à!" Hà Tử Du khí khái tự tin bỗng chốc sợ hãi nhìn sang Mạc Bắc.

"Không sao. Em dọn dẹp giúp tụi chị nhé!"

Mạc Bắc dịu dàng siết nhẹ tay của Hà Tử Du như giao phó một sự an tâm, rồi cùng Tạ Kỳ Ngôn đi đến cửa hàng tiện lợi cách nhà hai ngã tư.

"Loại bia em thích." Mạc Bắc đưa lon bia ướp lạnh sẵn cho Tạ Kỳ Ngôn. Bản thân lại lấy từ trong túi một cây kẹo, gỡ vỏ rồi thoải mái cho vào miệng.

"Có chuyện gì mà em cần phải biết không?"

"Chị không nhớ rõ bản thân mình được ăn kẹo ngọt lần gần nhất là khi nào nữa, nhưng rồi một ngày, chị gặp một cô bé, trong tay chỉ có vài viên kẹo, ngày nào trong những ngày mưa cũng rất kiên nhẫn đến đưa kẹo cho chị ăn mặc kệ bản thân đã bị từ chối bao nhiêu lần."

"Thành ra một lần nếm kẹo ngọt, tủi thân bao nhiêu cũng vỡ ra hết, bản thân cũng không biếu xấu hổ mà muốn ăn thêm!"

"Mới vài ngày mà có thể rung động nhanh đến như vậy sao?" Tạ Kỳ Ngôn đăm chiêu nhìn Mạc Bắc.

"Tiểu Du là một cô bé rất dễ mến, rất hiểu chuyện, rất biết chăm sóc người khác. Có thể trách là trái tim chị không biết nghe lời thôi, nên mới rung động rồi!"

"Không phải em nói với chị, nó là cháu em, đừng nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy à."

"Nếu Tiểu Du không phải là cháu em, chị thật lòng theo đuổi Tiểu Du thì ổn phải không?"

"Phải!"

"Vậy nếu chị không còn là bạn em, thật lòng theo đuổi Tiểu Du thì có ổn không?"

"Mạc Bắc!"

"Tiểu Ngôn à! Em không thể yên tâm giao Tiểu Du cho chị sao?"

"Mạc Bắc à! Tiểu Du còn rất nhỏ, bản chất rất cứng đầu, nó tổn thương người khác thì nó cũng không biết được. Chị là bạn tốt của em, nó là cháu gái em, nếu giả sử nó thực sự làm chị đau lòng, em không biết phải đối diện với chị như thế nào?"

"Yêu thích Hà Tử Du là cố chấp của chị, nếu đau lòng là lựa chọn của chị, không liên quan gì đến em cũng không liên quan đến Tiểu Du, tình cảm trước giờ tuyệt đối không ảnh hưởng."

"Nói vài câu như vậy là muốn em gả cháu đi rồi sao?"

"Tụi chị chỉ là bạn cùng nhà, đang thử tìm hiểu lẫn nhau."

"Hơn nữa, không phải nhà em chỉ có hai phòng thôi à. Một phòng cho Phương Tư Nhã thuê, một phòng của em, nếu Tiểu Du đến ở cùng chẳng phải chia không gian sao, rất nhỏ đó, em muốn con bé không có sự riêng tư à?"

"Phương Tư Nhã nói chị biết à?"

"Chỉ là cho chị một ít thông tin thôi!"

"Tử Du ở chỗ chị, con bé có hay ngủ cùng chị không?" Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng.

"Tụi chị chỉ mới tìm hiểu nhau thôi, không có gì đi vượt giới hạn cả."

Tạ Kỳ Ngôn tin tưởng nhân cách của Mạc Bắc, nhất định không phải là người tùy tiện qua loa trong chuyện tình cảm. Nếu không như thế, Mạc Bắc đã không bỏ ra thời gian 5 năm chỉ để quên một đoạn tình cảm kéo dài gần 2 năm trời với một giáo sư.

"Vậy em sẽ gửi tiền thuê nhà cho chị."

"Chị sẽ lấy theo giá bất động sản hiện tại đó nha."

"Vậy em sẽ tăng tiền thuê nhà của Phương Tư Nhã."

"Nhưng Mạc Bắc này! Đừng làm tổn thương cháu em, là người nhà thì sẽ có một chút thiên vị đó!"

"Chị sẽ không để mọi người khó xử."

"Em vẫn chưa đồng ý gả cháu nhà em đi đâu nhé!"

Câu nói này giải vây những căng thẳng, Mạc Bắc hiểu rõ Tạ Kỳ Ngôn không phải người cố chấp, nụ cười lúc này mới thoải mái như vậy.

"Mạc Bắc, cô em có làm khó chị không?" Hà Tử Du sốt sắng khi nhìn thấy Mạc Bắc mở cửa vào nhà.

"Chỉ mới tìm hiểu mà đã lo lắng đến thế rồi hả?" Tạ Kỳ Ngôn tiếp bước vào sau.

"Cô à! Cháu sẽ không đi đâu!" Hà Tử Du khẳng khái.

"Hà Tử Du, nói chuyện một lát đi!" Tạ Kỳ Ngôn kiên định, Mạc Bắc hiểu ý cũng nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi nhà để nhường lại không gian riêng tư cho hai cô cháu.

Hà Tử Du lại là người lên tiếng trước khi cả hai đã im lặng ngồi cùng nhau hơn 10 phút.

"Nếu cô muốn bắt cháu về thì cháu muốn cô hãy rút lại ý định đó, cháu rất tôn trọng cô, chuyện gì cũng có thể nghe lời, chuyện này thì không."

"Thật sự thích bác sĩ Mạc đến vậy à?"

"Cháu rất thích, rất muốn chăm sóc chị ấy."

"Bác sĩ Mạc dùng thời gian 5 năm chỉ để xóa đi hình ảnh của mối tình mà chị ấy đã khắc cốt ghi tâm. Trông chị ấy lúc nào cũng bình thản thế thôi, nhưng những ngày mưa chị ấy đều rất ghét ra đường, mùa Hè sẽ luôn sợ hãi ngủ một mình, đêm nào cũng lấy nước mắt để quên người đó, trái tim chị ấy chính là bị thương đến nỗi vô vàn vết xước. Cháu đâm đầu vào chị ấy, không sợ bản thân mình trở thành băng gạc tạm thời à?"

Tạ Kỳ Ngôn chân thành nhắc nhở. Những đêm bác sĩ Mạc uống đến say lả đi, khóc đến đầu tóc đều hỗn loạn không phải Hà Tử Du chưa từng nhìn thấy.

"Ít nhất cháu cũng có tác dụng của một cái băng gạc." Hà Tử Du kiên định.

"Có biết trở thành băng gạc để chữa lành vết thương trong lòng người khác sẽ khó khăn đến thế nào không?"

"Cháu rõ ràng không biết khó khăn đến mức nào nhưng cháu không muốn mất đi cơ hội thử sức." Hà Tử Du không hề lùi bước trước các thông tin cảnh báo của Tạ Kỳ Ngôn.

"Cô đã trả tiền thuê phòng ở đây cho chị ấy, cháu có thể ở đây đến khi nào cháu muốn, nhưng tiền thuê cháu phải trả lại cho cô."

"Không phụ thuộc vào người khác, ít nhất, bất kì lúc nào cháu cũng có thể quay về nhà với cô, cũng không để tự trọng của mình tổn thương!" Tạ Kỳ Ngôn giải bày.

"Cháu cảm ơn cô!" Hà Tử Du thực sự cảm động rồi, sắp khóc rồi nhưng vì từ trước đến nay đều không khóc ở trước mặt Tạ Kỳ Ngôn nên chỉ biết ôm chầm lấy cô mình.

Tưởng rằng sẽ về nhà với Hà Tử Du nhưng cuối cùng Tạ Kỳ Ngôn phải một mình trở về nhà. Lúc đầu óc vẫn còn nhiều nghĩ ngợi về những lời của Mạc Bắc, điện thoại của cô lại reo lên. Người ở đầu dây bên kia là lão Bính.

"Tôi nghe đây!"

"Cô chủ à! Hai ngày nữa có tiệc ở Thành Đô, ông chủ muốn cô về nhà để tham dự."

"Lão Bính à! Chú biết cháu không hứng thú mà."

"Nhưng lần này là tiệc họp mặt các gia tộc ở Thành Đô, ông chủ muốn cô phải có mặt để tham gia, nếu cô chủ không đồng ý, ông ấy sẽ nhờ lão Mã đích thân đưa cô về."

"Nghĩa là không có thương lượng."

"Vâng! Không có thương lượng."

Tạ Kỳ Ngôn chỉ biết thở dài chấp nhận.

Rất nhanh sau đó, một chiếc váy dạ hội được may kỳ công bởi các thợ may thủ công đến từ nhà mốt nổi tiếng tại Thành Đô đã được gửi đến nhà của Tạ Kỳ Ngôn.

Rốt cuộc vẫn là không thể thoát.

Đêm hội của các gia tộc có tiếng nhất Thành Đô thực chất chỉ là một buổi yến tiệc xa hoa dùng để phô trương thanh thế của đám thượng lưu cao cấp, dùng để đốt tiền bằng buổi đấu giá các món đồ quý, các lô đất đắt địa nhất khu vực Anh Châu và Nam Châu, cũng là nơi những tay nhà giàu kết nối với giới chức chính phủ bằng một lời hứa kinh doanh hoặc hôn phối.

Riêng đối với những gia tộc có tiếng như Tạ, Hàn, Quân, Giản, buổi yến tiệc này chẳng khác gì một đêm khẳng định vị thế vững chắc của mình trong giới thượng lưu. Tất nhiên, điều đó cũng kéo theo những lời ong bướm ve vãn đến các quý tử, tiểu thư của 4 dòng tộc này. Hơn nữa, đêm hội năm nay còn có sự tham gia của truyền thông. Thế nên sĩ diện càng được đề cao.

Cả bốn nhà Tạ, Hàn, Quân, Giản đều tranh thủ kéo theo những người ủng hộ mình tới buổi dạ tiệc. Thậm chí, Tạ Triết còn quyết định công khai Tạ Kỳ Ngôn, cháu gái nổi tiếng của mình trong thời gian gần đây vì liên tục phá nhiều vụ án lớn và nhận được sự yêu mến trên mạng xã hội.

Tạ Triết biết rõ Tạ Kỳ Ngôn không hào hứng những buổi tiệc như thế này, mấy năm nay đều làm ngơ nhưng năm nay nhất định phải lôi bằng được cô đến. Tạ Kỳ Ngôn biết rõ Tạ Triết muốn có thêm mặt mũi, có thêm thanh thế nên mới đồng ý giúp ông mình.

Nhờ được chuẩn bị trang phục từ nhà mốt nổi tiếng, nhan sắc của Tạ Kỳ Ngôn vạn phần được tôn lên với những đường cắt xẻ vừa phải, mái tóc được uốn xoăn nhẹ, buông dài giúp phần xương quai xanh ẩn nấp được lộ vẻ kiều diễm, bí ẩn vạn lần.

Ít khi nào Tạ Kỳ Ngôn xuất hiện trong những trang phục sặc sỡ và lấp lánh như thế, hầu hết, hình ảnh của cô trên báo chí đều là quân phục hoặc thường phục kín đáo. Rõ ràng, Tạ Triết muốn tận dụng sắc vóc thanh lãnh của Tạ Kỳ Ngôn để câu dẫn xung quanh, từ ống kính truyền thông và những chàng trai khác.

"Xin chào, cô Kỳ Ngôn, nghe danh tiếng của cô rất nhiều, bây giờ mới được gặp."

"Xin lỗi, anh là ai?"

Một người đàn ông cao ráo, sở hữu khuôn mặt sáng láng và anh tuấn. Ánh mắt sắc sảo ẩn bên trong chiếc kính cận cùng đầu tóc được hớt tỉa gọn gàng giúp ngũ quan của anh trông vô cùng rạng rỡ, bước đến, chào hỏi Tạ Kỳ Ngôn một cách lịch sự.

"Tôi là Bành Quốc Bân."

"Xin chào anh." Tạ Kỳ Ngôn cũng sẵn lòng đáp lại.

"Nhưng tôi quen anh sao?" Tạ Kỳ Ngôn thắc mắc nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.

Là con cháu của Tạ gia, từ lúc bước vào yến tiệc này đế giờ, người chạy đến chào hỏi, ra sức ca ngợi sắc đẹp của cô cũng ra sức lấy lòng cô không ít, nhưng tất cả họ đều không có phong thái tự tin như Bành Quốc Bân càng không tỏ ra thân thiết như anh ta.

"Tôi là hôn phu của Hàn Hân Đình."

"Nghe nói rằng hôn thê tôi là đồng nghiệp của cô Kỳ Ngôn, điều đó thật trùng hợp."

Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận một dòng sét đánh mạnh lên vai mình, không đủ lớn nhưng vẫn khiến người ta bật run.

Đúng lúc này, Hàn Hân Đình cũng vừa tiếp xong rượu với đám người vây lấy ông mình, Hàn Học Kỳ quay sang lại thấy Bành Quốc Bân đang trò chuyện cùng một cô gái xinh đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.