Gọi Bố Là Anh - Trúc Diệp Nãi

Chương 12




Cố Trạch Thành nhìn chiếc điện thoại chìa ra trước mặt, vừa định lên tiếng, điện thoại mình có chuông thông báo. Hắn cúi đầu liếc nhìn màn hình, mặt vô cảm trả lời tin nhắn, rồi mới nhìn sang Lâm Tử Tích.

“Tôi mà rút được thì sao?” Hắn vươn tay đón điện thoại của Lâm Tử Tích, vừa bấm giao diện rút thẻ vừa hỏi.

“Tôi theo họ của anh!” Cậu Lâm tỏ vẻ trả giá cực lớn, cứ như người bên cạnh méo phải bố ruột của mình vậy.

Mặc dù bố Cố vẫn còn chưa hay biết gì, nhưng rõ ràng cũng cho rằng kèo cá cược này chẳng ra làm sao, hắn cười khẩy thành tiếng: “Cậu đã làm Cố Trạch Nghị, còn muốn làm Cố Tử Tích?”

Cậu Lâm đúng là Cố Tử Tích xoè tay, “Thế anh muốn thế nào?”

Thực ra Cố Trạch Thành chẳng muốn thế nào cả, việc duy nhất hắn muốn Lâm Tử Tích làm đã được viết trong hợp đồng do hai người ký tên từ lâu, nhưng cho qua thì lại không cam lòng, cuối cùng hắn vừa bấm nút “rút 10 lượt” vừa nói: “Ghi nợ đã, sau này tính.”

“Thế thì anh phải rút được đã… ôi chao vãi chưởng!” Lâm Tử Tích đang khiêu khích dở, nhìn thấy kết quả rút thẻ lần này của Cố Trạch Thành, cậu không nhịn được gào lên, nếu không phải đang thắt dây an toàn, có thể cậu sẽ nhảy dựng khỏi ghế.

Phải, lần này đúng là Cố Trạch Thành không rút được thẻ tím nào nữa, nhưng mà, hắn rút được một thẻ cam.

Thẻ cam lực chiến cực mạnh, tỷ lệ rơi cực lừa đảo.

Lâm Tử Tích giơ tay muốn lấy lại điện thoại, ngắm cho kỹ tấm thẻ báu vật mà bố cậu tự tay rút được này. Nhưng Cố Trạch Thành lại né không trả điện thoại cho cậu, mà là rút liền bốn lần “rút 10 lượt” nữa.

Thế là, sau vài giây ngắn ngủi, cậu Lâm từ hộ nghèo không được mấy tấm thẻ tím thoắt cái biến thành đại gia thu thập đủ toàn bộ bảy tấm thẻ cam trong trò chơi.

Bố Cố nhét điện thoại cho Lâm Tử Tích đang trợn mắt há mồm, cười hỏi: “Ai xui xẻo?”

“Anh… anh…” Thấy ông bố di truyền sao Thuỷ nghịch hành cho mình tự dưng đổi vận, cậu Lâm kinh ngạc hồi lâu, đột nhiên nảy ra ý nghĩ, “Anh ăn gian! Chắc chắn là nhà phát hành đã tăng tỷ lệ rơi cho tài khoản của tôi!”

Cố Trạch Thành ra dấu “mời”, “Thế cậu rút đi.”

Đương nhiên Lâm Tử Tích muốn tự mình tận hưởng cảm giác được gian lận, cậu hoạt động ngón tay, hít sâu một hơi, bấm thẳng nút “rút 10 lượt”.

Sau đó, rút được bảy tấm thẻ lục, ba tấm thẻ lam.

So sánh tàn khốc quá, cậu Lâm ngu người, máy móc rút thêm ba lần, đừng nói là thẻ cam, ngay cả một góc thẻ tím cũng không nhìn thấy.

Cố Trạch Thành gõ nhẹ đầu cậu bằng tập tài liệu trong tay, nửa cười nửa không hỏi lại: “Ai đen đủi?”

Lâm Tử Tích vắt hết óc cũng không nghĩ ra sao bố cậu có thể vứt bỏ cậu, một mình vượt biên từ châu Phi đến châu Âu, thay đổi số mệnh sao Thủy nghịch hành trong âm thầm, nhưng cậu chỉ có thể nghiến răng thừa nhận: “Tôi, là tôi…”

Diễn viên trẻ Lâm Tử Tích có thể kiếm sống trong ngành giải trí chỉ dựa vào nhan sắc, tất nhiên bề ngoài đẹp vô cùng, hơn cả bố mẹ. Vẻ vừa không cam lòng vừa hơi tủi thân của cậu bây giờ, dưới ánh đèn xe tù mù, vừa khiến người ta thương yêu vừa quyến rũ.

Cố Trạch Thành không kìm được xoa đầu Lâm Tử Tích một cái, nhưng cuối cùng vẫn xấu tính không nói cho cậu biết nội dung tin nhắn hắn vừa nhận được.

“Thẻ cam đủ rồi, cậu cứ chơi đi, dù sao thì… diễn xuất của cậu có kém mấy cũng chỉ làm hại khán giả xem phim của cậu, dùng để đối phó bà cụ quá đủ.” Hắn lại chuyển sự chú ý về công việc.

Có điều, sếp Cố không tài nào ngờ được, hai tiếng nữa, diễn xuất bết bát của Lâm Tử Tích – nỗi nhục của Học viện Điện ảnh Trung ương – diễn viên trẻ đang nổi cũng sẽ làm hại cả hắn.

Cái gọi là làm hại, không phải bảo Lâm Tử Tích mắc phải sai lầm gì trong lúc đóng vai chú mình ——Cố Trạch Thành thà rằng là vậy còn hơn —— mà là sau bữa tối, trong ánh mắt kinh hoàng của cậu Lâm, bà Tống cầm điều khiển bật TV, chuyển đến kênh D.

Giờ là 7:58 tối, chỉ còn 2 phút là đến giờ phim vàng của kênh D. Mà bộ phim được kênh D sắp xếp tiếp nối bộ phim đô thị vừa chiếu hết hôm qua, chính là bộ phim chuyển thể bom tấn thể loại kỳ ảo nóng bỏng tay do công ty giải trí Tinh Thần phát hành, Lâm Tử Tích đóng vai chính, cuối năm ngoái vừa quay xong- “Phá Thiên Ký”.

Khác với “Linh Phi Truyện” có người phụ trách chỉnh ảnh áp phích méo có thành ý gì, “Phá Thiên Ký” là dự án trọng điểm trong cả năm của công ty giải trí Tinh Thần, các mặt trang phục đạo cụ, ánh sáng âm thanh, thiết kế võ thuật, hiệu ứng hậu kỳ vân vân đều được chăm chút, thậm chí ngay cả diễn viên phụ và quần chúng của bộ phim này cũng dùng không ít diễn viên kỳ cựu.

Tuy nhiên, việc này cũng càng làm nổi bật diễn viên chính của bộ phim nhân vật chính là nam xuất thân từ tiểu thuyết ngựa giống này – diễn viên trẻ Lâm Tử Tích – rốt cuộc đã làm giảm diễn xuất trung bình của bộ phim này cỡ nào.

Cố Trạch Thành không nhớ nổi rốt cuộc mình đã không xem phim truyền hình bao nhiêu năm rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn để bà cụ dắt ra ngồi trên trường kỷ. Vì cúi đầu trả lời tin nhắn nên bỏ lỡ rất nhiều thông tin phần đầu quan trọng, khi xem 20 phút đầu tiên của tập một, hắn còn ngây thơ tưởng rằng mẹ mình chỉ muốn tận hưởng niềm vui con cái quây quần “cả nhà cùng xem TV” đã lâu chưa có.

Tuy nhiên, ở phút thứ 21, nam chính may mắn thoát khỏi kiếp nạn giết cả nhà được xuất hiện.

“Cha! Mẹ…” Cùng với tiếng hét xé gan xé ruột, là khuôn mặt đẹp trai nhưng cứng đơ của diễn viên trẻ Lâm Tử Tích, cuối cùng bố Cố cũng nhận ra thực ra bà cụ muốn lôi kéo các con thưởng thức phim “con trai út” đóng.

Trước đó mặc dù Cố Trạch Thành biết diễn xuất của Lâm Tử Tích tệ, nhưng cũng là thông tin nhận được từ tài liệu điều tra, giờ đối diện trực tiếp với bộ phim khiến cậu thoát vai ngay lập tức trên màn hình TV 65 inch độ phân giải 4K, hắn chỉ muốn hỏi rốt cuộc ai đó đã tốt nghiệp được Học viện Điện ảnh Trung ương kiểu gì vậy.

Bố Cố chau mày nhìn sang Lâm Tử Tích đang ngồi giữa hắn và mẹ hắn, còn người bị nhìn mặc dù cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã bán đứng cậu từ lâu.

Lúc nam chính trong phim ôm xác em gái nhỏ, đau khổ khóc lóc, thề phải tìm ra hung thủ để trả thù, ngay cả chóp tai cậu Lâm cũng đỏ bừng.

Mặc dù méo có chí tiến thủ, nhưng vẫn tự biết lượng sức mình, vậy nên ngoại trừ xem đạo diễn phát lại trên phim trường ra thì Lâm Tử Tích rất hiếm khi xem phim mình đóng.

Mà bây giờ cậu không chỉ đang xem mình bị các diễn viên thế hệ trước treo lên đánh ra sao, mà còn xem cùng bố ruột và bà nội, cảm giác này chẳng khá hơn ngồi tù là bao.

Lâm Tử Tích như ngồi bàn chông mất mười phút, cuối cùng cũng đợi được đến chuyển cảnh, nam chính rút lui, mới dám nhìn trộm sang hai bên trái phải, nhìn hai người bên cạnh có bị ngượng ngùng khó chịu toàn thân bởi diễn xuất của mình giống như cậu không.

Sau đó cậu nhìn thấy nụ cười tự hào “con trai mình giỏi quá” của bà nội và vẻ mặt nghi ngờ “cậu thế này làm sao nổi tiếng được vậy” của bố mình.

Đúng lúc này, bà Tống dùng khăn tay lau khóe mắt, lên tiếng: “Trạch Nghị diễn hay quá, mẹ khóc luôn rồi.”

“… Đúng thế, diễn xuất của Tiểu Nghị đúng là… tạo ấn tượng sâu sắc quá.” Sau ba giây im lặng, cuối cùng Cố Trạch Thành vẫn dối lòng tiếp lời.

“Thế sau này Trạch Thành xem “Phá Thiên Ký” với mẹ đi.” Bà cụ vừa nói vừa cầm tay Lâm Tử Tích, bảo cậu: “Cả những phim con từng đóng, mẹ và anh con đều phải xem bù.”

Bản thân mình còn chưa bao giờ xem bù mà cũng chẳng muốn để bố mình xem bù, cậu Lâm cứng đơ ngoảnh đầu nhìn sắc mặt Cố Trạch Thành, cuối cùng rút ra một kết luận —— bây giờ chắc chắn ông bố đại gia đang vô cùng hối hận đã tìm một “thằng em” như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.