Chương 1: Nhánh linh lan bên vệ cửa
Một ngày đẹp trời tháng tám, thời điểm tiết trời mùa hè trở nên oi bức nhất. Bảy giờ sáng, không khí nóng ẩm kéo đến, ánh nắng dâng cao tỏa chói chang tựa như đã về trưa.
Tôi bước chậm rãi trên hành lang của tòa nhà, ánh sáng từ ngoài cửa sổ nóng nóng, âm ấm khiến con người có ảo giác như bị hòa tan. Chiếc bóng in dưới sàn nhà sạch sẽ ánh lên lấp lánh, lung linh.
Như thường lệ, trường học của tôi thường mở cửa lúc tám giờ sáng. Bây giờ mới là bảy giờ, hiển nhiên là ở đây ngoài tôi ra thì chẳng có ai.
Tôi mở cửa phòng học, quăng cặp lên bàn của mình, mở ra, lục lọi mò mẫm tìm chiếc giẻ lau.
Tôi đi đến chiếc bàn nho nhỏ nằm ở góc trên của phòng, cạnh cửa sổ.
Tay cầm khăn, nhẹ nhàng lau bề mặt chiếc bàn, lau đến khi nào những nét mực và vết bẩn trên đó biến mất không còn dấu tích.
Sau đó, quăng luôn chiếc khăn.
Tôi ngồi phịch lên mặt bàn của mình, hai tay tựa lên cạnh bàn, ngửa mặt lên.
Rảnh quá, giờ làm gì nữa nhỉ?
Tôi lục lọi trong cặp sách, lấy ra một túi gián đồ chơi mà hôm qua đã chuẩn bị.
Xem ra, hôm nay có kẻ gặp xui xẻo rồi đây.
Tôi rời khỏi phòng học, đi đến khu tử đựng đồ cho học sinh. Những học sinh ở đây thường rất tùy tiện, luôn không khóa của tủ. một phần là vì ở trong toàn đó toàn đựng những đồ không quan trọng, nếu mất cũng chẳng đáng để ý, mà cũng chẳng ai thèm lấy.
Tủ 103, 205…. Tôi mở từng tủ ra, mỗi tủ ném vào vài con gián. Tủ 211 có đôi giày nhỏ bên trong, tôi tự nhiên lấy đi. Thẳng tay quăng vào một thùng rác bên toa lét.
Xin lỗi các cô bạn cậu bạn, vì đại nghiệp, tôi đành phải chọn hi sinh các cô cậu thôi.
Quay trở về lớp, như thường lệ thấy có một người đang ngồi đó. Tôi biết cậu ấy luôn sẽ ở đây vào giờ này, đó chính là lý do mà mỗi ngày tôi đều phải đến trường sớm thật sớm.
Người con trai đững dưới ánh nắng, tận bận kiểm tra xung quanh bàn học của mình, vẻ mặt băn khoăn.
“Evan.”- Tôi đứng ngoài cửa lớp gọi cậu ta, vẫy tay chào.
Evan quay đầu lại, thấy tôi, cậu nở nụ cười. Hàm răng trắng đều như thạch của cậu ánh lên, mái tóc đen ngắn chuyển dần sang nâu dưới sự rực rỡ nồng nhiệt của ánh mặt trời, đôi mắt nâu trong suốt, khóe mắt nheo lại vì cười. Cậu đứng bên cửa sổ, tự nhiên mà xinh đẹp tỏa nắng lung linh, trông còn đẹp hơn cả một thiên thần.
“Chào cậu, sáng nào cũng đi sớm vậy. Sáng nay mới tỉnh dậy, nhìn ra cửa sổ đã thấy cậu xách cặp đi rồi.”
“Đi học sớm thoải mái hơn.”- Tôi cười đáp. “Cậu đang tìm gì à?”
“À, không.”- Evan gãi đầu. “Tyler, cậu đến lớp sớm vậy có thấy gì lạ không?”
“Có cái gì lạ à?”
“Cũng không tính là có gì, dạo này tớ cứ thấy bất thường sao ấy thôi.”
“Ừm.”- Tôi làm như không quan tâm, nhoài người ra mặt bàn nằm lười biếng. Tai nghe chạy bài “For River” của Gao. Bản piano êm đềm nhẹ nhàng khiến người ta có chút buồn ngủ. Tôi quay đầu sang phía cửa sổ, lim dim nhìn ngắm vẻ mặt kiên nhẫn của con mọt sách Evan.
Dường như ý thức được có người đang nhìn, cậu ngẩng mặt lên,cùng với ánh mắt nóng như lửa của tôi giao nhau, lại ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Mỗi buổi sáng của mỗi ngày, mỗi tuần, tôi luôn luôn đến trường sớm để thu dọn chiến trường, gây phiền toái cho người khác, và quan trọng hơn hết, là để nhìn thấy vẻ mặt này của cậu.
Trước đây cậu luôn luôn là người đến lớp sớm nhất. Vài tuần trở lại đây, tôi luôn căn giờ để đến sớm hơn cậu một chút. Như vậy, trong lớp sẽ chỉ còn có mình tôi và Evan, không có bất kỳ kẻ nào phiền toái chúng tôi. Và tôi cũng sẽ thành công gây chú ý với cậu ấy, để cậu ấy nhớ đến tôi.
Tôi đang tập cho cậu ấy một thói quen, một sự quen thuộc đối với sự tồn tại của bản thân. Để rồi một ngày nào đó tôi không đến sớm, cậu ấy sẽ ngay lập tức bất giác nhớ đến tôi. Thật đó, thói quen là một thứ đáng sợ. Nó có thể điều khiển và thay đổi cảm xúc của một người trong khi mà họ không hề có một chút ý thức nào.
Tât nhiên, toàn bộ những việc mà tôi đã và đang làm đều có mục đích của nó. Mục đích của tôi thì đơn giản, ai cũng đoán được.
Tôi, Tyler, đang yêu.
Đối tượng tôi đang nhắm đến đương nhiên là Evan. Người hàng xóm, đồng thời cũng là người tôi có thể nhận biết từ khi còn bé.
Thực ra mà nói, tuy quen biết nhau đã một thời gian dài nhưng chúng tôi không hề hay nói chuyện. Chúng tôi không thân thiết với nhau lắm. Evan thì chần chờ, còn tôi thì thờ ơ. Có lẽ lý do lớn nhất là ở tôi. ở cái tính lảng tránh giao tiếp với những người mà bản thân không quan tâm. Tám năm nay, tôi và Evan là hai người có quen biết, nhưng tình cảm thì cũng chỉ như những người xa lạ.
Nhưng đó là chuyện trước đây. Trước đây, tôi không quan tâm đến Evan là bởi chưa bao giờ có một lần nào nào tôi nghiêm túc ngắm nhìn cậu ấy. Nhưng chuyện xưa giờ đã khác rồi.
Ngày ấy, cảnh tượng Evan ngồi dưới mưa, dáng ướt như chuột lột đã khiến tôi lần đầu tiên phải thẳng thắn quan sát cậu. Đầu tóc lộn xộn, quần áo ướt sũng, nụ cười nhạt nhòa. Dáng vẻ lôi thôi, trông lại có chút đáng thương. Evan đặt chiếc ô của cậu lên che khuất chiếc hộp giấy nhỏ nằm lăn lóc trên bãi cỏ ven đường, còn bản thân thì để mưa trút ướt sượt. Một chú mèo con thò đầu ra, dui dụi đầu vào ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt của cậu. Khóe môi cậu cong lên, tay nhẹ nhàng xoa đầu chú mèo.
Trái tim tôi run lên, lần đầu tiên trong đời.
Từ sau cái ngày ấy, đôi mắt và đôi chân tôi không lúc nào có thể rời đi bóng dáng của cậu. Tôi nhìn cậu ấy mọi lúc có thể, tôi theo cậu đến những nơi cậu đi, tôi bắt đầu chú ý đến cả những thứ cậu yêu thích, những món cậu ăn… Tôi biết, tôi cũng cảm thấy bản thân mình thực sự có vấn để.
Tôi là một kẻ đeo bám, nhưng đó là cách yêu của tôi.
“Nếu cậu muốn hỏi về mấy vết bẩn trên bàn, tớ đã giúp cậu lau chúng đi rồi.”- Tôi bất giác mở miệng.
Evan dừng bút, ngửa đầu lên nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng.
“Sau này không cần phải lo về chúng nữa, tớ sẽ giúp cậu lau. Sẽ không có bất cứ ai nhìn thấy đâu.”
Evan nhìn tôi, ánh nhìn bối rối, khó hiểu, con ngươi dao động tựa như có ngàn lời muốn hỏi.
“Xin lỗi, tớ chỉ làm được đến thế thôi.” – Tôi nói tiếp.
Cuối cùng, ánh mắt Evan tĩnh lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi.
“Tyler, cám ơn.”
Khóe miệng tôi nhếch lên.
Không biết sự việc này diễn ra từ bao giờ, nhưng khi tôi chú ý đến thì Evan đã bị nhiều người trong lớp cô lập.
Lý do thì có nhiều, nhưng chủ yếu là vì ngoại hình của Evan. Một tên côn đồ lớp 9 đã để mắt đến cậu, thường xuyên chặn đường gây sự, vì cậu hiền lành, lại đẹp hơn cả con gái. Một số kẻ thì cũng hùa vào bắt nạt cậu, số còn lại thì tảng lờ vì không muốn gặp rắc rối. Nói đâu xa, trước đây tôi cũng nằm trong đám còn lại ấy, không quan tâm đến Evan. Cậu vốn là người người mờ nhạt, hiền khô, ít nói, không có mấy bạn, sau xung đột kia lại càng không. Vẻ ngoài đẹp trai nhưng ngồi trong lớp lại trông chẳng khác gì một bức tranh treo tường, đẹp đẽ nhưng nhạt nhẽo.
Nhưng dù sự tình có tệ thế nào chăng nữa, đối với tôi ba cái xung đột nhảm nhí kia chỉ có lợi chứ không có hại. Vừa giúp tôi đuổi mấy cái đuôi của cậu đi, vừa tạo điều kiện để tôi tiếp cận mục tiêu. Những kẻ khác không vừa mắt cậu cũng chẳng sao, có tôi yêu thích sự xinh đẹp của cậu là được. Nhạt nhẽo cũng chẳng sao, tôi thích sự dịu dàng tĩnh lặng của cậu.
Những kẻ khác càng tấn công, tôi càng có lý do che chở cậu. Tôi sẵn sàng làm người duy nhát đứng về phía cậu. Nói văn hoa thì “vì anh em đối mặt với cả thế giới.”
Những kẻ viết bậy lên bàn cậu, tôi xóa sạch và viết bậy lại lên bàn tụi nó.
Những kẻ nói xấu cậu, tôi ném gián, chuột vào tủ tụi nó.
Thằng ranh đã đánh cậu, tôi đốt cặp, giày của nó.
Thật ra mấy chuyện này có thể được giải quyết rất đơn giản gọn gàng bằng việc báo cho giáo viên. Nhưng tôi sẽ không làm và sẽ không bao giờ làm, bởi việc đó chả có lợi gì cho tôi cả.
Nói sao nhỉ, tình yêu là ích kỷ mà. Cậu ấy là rung động đầu đời của tôi và rung động đầu đời thì luôn luôn mạnh mẽ nhất. Tôi sẽ làm mọi cách có thể để khiến cho cậu ấy cũng thích bản thân mình.
Sau một hồi im lặng, Evan mới cất tiếng hỏi tôi:
“Nhưng tại sao cậu lại giúp tớ?”
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, đi đến gần cửa sổ, vươn tay vỗ vỗ vai cậu.
“Tớ muốn thân thiết với cậu.”- Tôi chỉ chỉ vào cậu, rồi lại chỉ vào bản thân. “Sau này để tớ giúp, đổi lại cậu phải thân với tớ.”
Tôi thấy tai cậu chuyển dần sang màu hồng, cậu né tránh ánh mắt của tôi, nhưng khuôn miệng lại nở nụ cười.
“Cậu nói cái gì vậy chứ.”- Dáng điệu của cậu trông như thiếu nữ ngượng ngùng.
Tôi vui vẻ cười khanh khách.