Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 99: Hoàn chính văn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi buổi lễ âm thanh kết thúc, Hướng Vãn thay quần áo, mấy người ra ngoài liên hoan, Tô Xướng hào phóng bao trước một nhà hàng Pháp gần bờ sông, Vu Chu trợn mắt nhìn cô, cảm thấy rất khoa trương, chỉ là một ngành công nghiệp phân chia thịt heo, không biết còn tưởng rằng đã nhận giải nữ diễn viên xuất sắc nhất.

Cũng may nhà hàng Pháp này không phải rất lớn, trông có vẻ cũng không có quá xa hoa, chắc là sẽ không quá đắt, nàng vừa đi vào bên trong, vừa đánh giá trang hoàng đẳng cấp, trong lòng lộp bộp tính toán.

Hết cách làm bà chủ mà, có đau đầu là chắc chắn. Ha ha ha ha ha ha.

Thật ra chỉ có bốn người bọn họ, hoàn toàn không cần thiết phải bao trọn cả nhà hàng, nhưng Tô Xướng có một thói quen không được tốt lắm, nếu như đã trải qua một hồi náo nhiệt vô cùng ồn ào, cô đã muốn nhanh chóng an tĩnh lại, tốt nhất là không có bất kỳ ai quấy rầy.

Nếu không phải lười dọn dẹp, có lẽ cô sẽ đề nghị ở nhà.

Thật ra bao phòng cũng tạm được, nhưng cô lại muốn hóng gió trên sân thượng gần bờ sông, tỉnh táo lại, sân thượng đều là bàn ghế chằng chịt, ngay cả một cái che chắn cũng không có, bởi vậy mới lựa chọn bao trọn.

Vu Chu ngồi không yên, cầm ly sâm panh chống lên lan can, nhìn tàu thuỷ qua lại, nàng không thích nhìn những chiếc lớn, chỉ chăm chú vào những chiếc thuyền nhỏ đang vớt trên mặt sông.

Cách khá xa, giống như hoa đăng bị lưu đày.

Bên cạnh có một bóng dáng quen thuộc, Hướng Vãn cách nàng nửa bước, cũng cùng ngắm phong cảnh mặt sông.

Vu Chu cảm thấy rất thú vị, giống như lại nhớ tới lúc mới bắt đầu, nàng làm cái gì, Hướng Vãn sẽ học theo cái đó, nhắm mắt theo đuôi, một tấc cũng không rời.

"Vãn Vãn, tối nay em nói rất hay, tôi nghe đến muốn khóc," nàng nghiêng đầu nhìn cô nàng, tò mò, "Em đã học thuộc sao?"

Hướng Vãn bật cười, thừa nhận: "Đã học thuộc lòng."

"Tôi đã nói mà, nghe là có bản thảo, tầng tầng tiến lên."

"Nhưng," Vu Chu lại chống trên lan can, "Thật tốt, thật tốt."

"Em thông minh hơn tôi tưởng tượng, cũng khí thế hơn tôi tưởng tượng, có kết cấu hơn tôi tưởng tượng. Trước đây tôi còn tưởng em là kiểu tiểu cô nương khóc thút thít," Vu Chu cười một tiếng, "Em biết không, lúc tôi mới ở bên Tô Xướng, đã sợ em đau lòng không dám nói cho em biết, kết quả em trở về tặng tôi một cái lắc tay, ngược lại em nói trước, khi đó tôi đã cảm thấy, ôi, thật ra tôi không giống chị của em. Em trưởng thành hơn nhiều."

Hướng Vãn đan mười ngón tay, đặt lên lan can, cong khóe miệng: "Không phải chưa từng đau lòng."

"Hả?"

"Bởi vì cho tới hôm nay, chị mới mở miệng nói với em những lời này, cho nên em cũng canh cánh trong lòng."

"Cái này..." Vu Chu có chút luống cuống.

Hướng Vãn yên lặng nhìn nàng, giọng nói ngọt ngào nói: "Làm mặt quỷ đi."

"Hả?"

"Làm mặt quỷ đi, em sẽ tha thứ cho chị."

Vu Chu sửng sốt, nhớ tới lúc trước cùng Hướng Vãn ở nhà, Hướng Vãn gây họa, chính mình nhéo má của cô nàng, nói làm mặt quỷ sẽ tha thứ cho cô nàng, đột nhiên hốc mắt nóng lên, cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Nhưng nàng nhìn Hướng Vãn duyên dáng yêu kiều trước mắt, lại cảm thấy hiện tại cũng rất tốt, vì thế nàng giao ly sâm banh cho Hướng Vãn, ngón trỏ chống chóp mũi, tay kia móc mắt, oa oa oa lè lưỡi, nhìn Hướng Vãn sửng sốt, sau đó Vu Chu trong nháy mắt thu tay về, nhướng mày: "Biết chưa? Cái này mới gọi là mặt quỷ."

Hướng Vãn đưa tay che môi, cười ra tiếng.

Vu Chu sờ hai má, xoa xoa, chậm rãi vận động cơ bắp vừa rồi, cùng Hướng Vãn sóng vai nhìn dòng sông đêm.

Hướng Vãn cầm ly sâm banh của nàng uống một ngụm, hỏi nàng: "Một bộ kịch khác của chị ít ngày nữa sẽ online, tiếp theo sẽ làm gì? Viết văn sao?"

"Ừ," Vu Chu gật đầu, "Tôi muốn viết một câu chuyện về tình yêu."

Hướng Vãn nghiêng đầu mỉm cười: "Chị viết, không phải đều là chuyện tình yêu sao?"

"Không phải." Vu Chu phủ nhận.

"Tôi trước đây viết về tình yêu."

"Em biết không, tôi phát hiện một chuyện, chính là con người hiện tại, bọn họ luôn miệng nói không tin tình yêu, thật ra bọn họ chỉ tin tưởng tình yêu, giống như giữa hai người có tín nhiệm sinh tử tương thác, có ăn ý tâm ý tương thông, đều chỉ có thể là tình yêu. Trong khoảng thời gian này tôi lật rất nhiều tư liệu thực tế, nhìn thấy rất nhiều điển cố lúc trước, Triệu thị cô nhi, Vỹ Sinh ôm cột, Bá Nha đoạn cầm gì đó, nếu như xảy ra ở hiện đại, đoán chừng không có ai tin tưởng chứ?"

"Có người, bọn họ không quá tin tưởng tình bạn, không quá tin tưởng kẻ sĩ vì người coi trọng mình mà chết, không quá tin tưởng không có quan hệ huyết thống ràng buộc, bọn họ cho rằng tình yêu mới là động lực duy nhất phấn đấu quên mình, bọn họ cho rằng tình yêu mới là tình cảm chí cao vô thượng có thể giải thích tất cả."

"Bọn họ cũng có người sẽ nói, cô viết cái rắm, hai người kia không yêu nhau, tình cảm giữa bọn họ có ý nghĩa gì."

"Nhưng tôi không thấy vậy, Vãn Vãn." Nàng nhìn Hướng Vãn, nói như vậy.

"Em cũng không thấy vậy." Hướng Vãn nói.

Thật ra có tình cảm, chưa chắc đã thấp hơn tình yêu một bậc.

"Vậy thì tốt quá, ít nhất tôi cũng có một độc giả." Vu Chu cười quay đầu đi.

"Đáng lẽ phải có bốn người chứ?" Hướng Vãn cười nói.

"A? Mọi người cộng lại cũng chỉ có ba người mà."

"Chị không tự mình lưu lại sao?"

Ặc... Bị phát hiện rồi, mỗi lần người đầu tiên lưu lại đều là chính nàng.

Hướng Vãn nhìn nụ cười thoải mái của nàng, đột nhiên nói: "Chị đưa tay ra, được không?"

"A? Em sẽ không lại muốn nắm tay tôi chứ, tuy rằng lúc tôi giảng đạo lý có chút mê người." Vu Chu vẻ mặt đau khổ, như vậy không thích hợp đâu.

Hướng Vãn nhìn nàng chằm chằm.

Vu Chu không biết trong hồ lô cô nàng làm gì, chần chờ vươn tay ra, giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lòng bàn tay nàng một cái.

Tình yêu là bắt tay, yêu là vỗ vỗ.

Hướng Vãn mím môi cười cười, sau đó quay đầu, thổi gió mát lạnh đêm nay được tặng.

Nhoáng một cái tháng ba tháng tư, đảo mắt lại là năm mới.

Tết năm nay Tô Xướng và Vu Chu về nhà, Hướng Vãn nghĩ sau khi hai người họ tái hợp lần đầu tiên đến nhà, nên không đi lên góp vui nữa, vì thế lấy cớ công việc bận rộn khéo léo từ chối lời mời của bà Triệu, cũng dưới yêu cầu mãnh liệt của bà Triệu, video cho bà xem cơm tất niên mình làm, cũng hứa hẹn bận rộn xong sẽ trở về thăm bà, mới cúp điện thoại, mở TV, xem chương trình Giao thừa mừng năm mới.

Tết ở Giang Thành không giống như ở quê Vu Chu, không có tiếng pháo nổ đùng đùng, vắng vẻ hơn rất nhiều, cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Nhưng lạnh lẽo như vậy thật ra có thể xưng là một loại bảo vệ, bởi vì quá nhiều người dốc sức làm việc ở Giang Thành, không có thời gian về nhà, chỉ có thể tự mình ở nơi đất khách đón năm mới, đối với quần thể "Giang Phiêu" khổng lồ mà nói, ngày Tết lạnh lẽo cùng ngày thường khác nhau không lớn, tình cảm nhớ nhà cũng sẽ không nồng đậm như vậy.

Điện thoại của Hướng Vãn năm nay cũng đủ náo nhiệt, rất nhiều tin nhắn riêng và bình luận chúc cô nàng năm mới vui vẻ, rất nhiều bạn bè thính giả chưa từng gặp qua coi cô nàng là chị em tri kỷ, nói cho cô nàng một số khó khăn và nỗi buồn của mình trong tin nhắn riêng, chưa bao giờ mở miệng với người khác.

Hướng Vãn đọc kỹ, đa số thời gian, cô nàng đều làm một "hốc cây" không biết trả lời, bởi vì sợ mình sống lại, có thể sẽ dọa đến dục vọng thổ lộ của bọn họ.

Nhưng cảm xúc sống sắc sinh hương trong tin nhắn riêng này, cũng làm cho cô nàng không cô độc.

Còn có bạn bè trong giới của cô nàng, thỉnh thoảng gửi tin nhắn tâm sự cho cô nàng, Triều Tân nổi tiếng lạnh lùng cũng gửi tới chúc mừng năm mới.

Cô nàng lễ phép cảm ơn: "Cảm ơn cô Triều."

Bình thường cũng sẽ không trả lời nữa, nhưng Triều Tân trả lời một cái: "Đừng khách sáo."

Vì thế các cô lại hàn huyên một hồi về phản hồi của bộ kịch, đề tài này coi như mới mẻ, phản ứng của thính giả rất tốt, đặc biệt là giọng thiếu nữ của Triều Tân làm cho người ta hai mắt phát sáng, giọng ngự tỷ của Hướng Vãn cũng rất hay.

"Chúc cô Hướng năm mới vui vẻ."

Triều Tân gửi tới một giọng nói, là một cô bé nghe chừng mười tuổi, Hướng Vãn trong nháy mắt hiểu được, cười cười, cũng dùng giọng nói dịu dàng trả lời: "Bạn nhỏ, năm mới vui vẻ."

Để điện thoại xuống,  màn hình còn chưa kịp tắt, một cú điện thoại đã rung tới.

Hướng Vãn có chút kinh ngạc, thế mà lại là Bành Hướng Chi.

"Vãn Vãn!" Cô ấy ở trong điện thoại hì hì cười.

"Có chuyện gì vậy?"

"Em xuống đây! Trước cửa tiểu khu, chị gái dẫn em đi hóng gió."

Bành Hướng Chi là người địa phương, vẫn luôn ăn Tết ở Giang Thành, các gia đình nhỏ hàng năm đều gặp, đối với ngày Tết cũng không có cảm giác nghi thức, bởi vậy ngày nghỉ Tết Âm Lịch cô ấy liền chạy ra ngoài, cùng bạn học cũ tụ họp gì đó. Tết Âm Lịch này cô ấy sợ Hướng Vãn quá cô đơn, nên chào hỏi người nhà một tiếng, chạy ra ngoại.

Hướng Vãn quấn khăn quàng cổ đi xuống, giật mình, Bành Hướng Chi tựa vào một chiếc motor phân khối lớn, xách mũ bảo hiểm, cười lưu manh.

Nếu như là người khác làm động tác này, ít nhiều có chút sến sẩm, nhưng Bành Hướng Chi thì không sao, dù sao môi đỏ mọng màu lửa cháy, phong tình đại thịnh.

"Sao chị lại tới đây?" Hướng Vãn xoa tay, hà hơi.

"Dẫn em đi dạo hội chùa, đi hội chùa ban đêm, vui lắm." Bành Hướng Chi ném mũ bảo hiểm cho cô nàng.

"Nhưng mà..." Mùa đông giá rét lái xe máy, rất lạnh, suy nghĩ một chút, trên mặt như dao cạo.

"Chị gái thế nào cũng phải khắc phục sợ hãi của em đối với xe hai bánh, lên xe, ôm chặt vào."

Hướng Vãn rụt rè ngồi ở phía sau, ôm eo Bành Hướng Chi, tiếng khởi động ầm ầm, giống như sấm sét ngày Hướng Vãn xuyên không đến.

"Ngày mai mùng một Tết, còn có hội chùa, đi không?" Bành Hướng Chi hỏi cô nàng.

"Ừm."

Bành Hướng Chi cười, cô ấy phải quan sát một chút, Triều Tân cũng là người địa phương, cô ấy phải đề phòng một số người thừa cơ xâm nhập, nhìn thấy củ cải trắng lớn lên, không thể để chúng bị hư hỏng.

... Cũng không có ý nói cô Triều là heo.

Nhưng người theo đuổi nhiều mà, lại chọn lựa, đúng không?

Cô ấy gật đầu tự khẳng định.

Bên kia, biệt thự nhỏ dời thành kết thúc náo nhiệt cả ngày pháo oanh tạc, kiệt sức mà đứng.

Vu Chu rất buồn rầu, nàng cảm thấy tai mình sắp ù rồi, tắm rửa xong đi ra trong đầu vẫn ù ù ù, ngay cả giọng của bà Triệu cũng không nghe vào được.

Vừa lau mặt vừa đi vào phòng ngủ, Tô Xướng đứng trước cửa sổ, ánh đèn bàn, lật sách bài tập của nàng.

"Năm nào cũng lật." Vu Chu cảm thấy rất buồn cười, "Có cái gì đáng xem đâu chứ."

"Trước kia em viết văn, cũng rất thú vị." Tô Xướng nói.

"Vậy sao?" Vu Chu dựa vào.

Sau đó đuổi Tô Xướng đi: "Chị đi tắm trước đi, để em đánh giá tài hoa năm đó của em."

Tô Xướng không động đậy, Vu Chu nói: "Em vừa mới làm ấm phòng tắm cho chị rồi, chị biết mà, hệ thống sưởi của chúng ta không đủ nóng, nếu lại lười biếng không đi, một lát nữa sẽ lạnh chết cóng chị."

Tô Xướng cười, khẽ nhéo mặt nàng một cái, sau đó xoay người đi lấy đồ ngủ.

Vu Chu mang theo ý cười cúi đầu, nối tiếp Tô Xướng mở sổ ra xem, im lặng, thời tiểu học, đều là lý tưởng của tôi, mẹ tôi, cô giáo của tôi, thú vị ở chỗ nào chứ.

Câu mở đầu của "Mẹ tôi" và "Cô giáo của tôi" đều là: "Có một người phụ nữ vĩ đại nhất trên thế giới, cũng là người phụ nữ tôi yêu nhất trên thế giới, đó chính là,... của tôi."

Vu Chu cười ha ha.

Kịch bản à, kịch bản.

Đóng sách bài tập tiểu học lại, nàng lại mở cuốn phía dưới ra, khi đó nàng mới vừa lên trung học cơ sở, trường học phát sách viết văn vô cùng cao cấp, bìa màu xanh lam, nhìn qua giống một cuốn sách.

Khi đó nàng nghĩ, nếu nàng viết ra một bài văn vô cùng đặc sắc, như vậy sau này, nàng sẽ có một cuốn sách nhỏ của riêng mình, nàng sẽ đặt tên cho nó là gì? Có lẽ gọi là "Tập viết văn của Vu Tiểu Chu".

Giấc mơ làm tác giả bé nhỏ của nàng, chính là bắt đầu từ trong một cuốn tập chưa viết xong này.

Nàng lật trang đầu tiên, nghiêm túc xem, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Chỉ có ba bốn dòng, là một câu chuyện chưa hoàn thành, chính xác mà nói, chỉ có một văn án và thiết lập nhân vật.

Đó là lần đầu tiên nàng thử viết tiểu thuyết, chỉ ghi lại cảm hứng, nhưng bởi vì không kiên trì, tiểu thuyết này không ra đời.

Trong tập viết văn viết như thế này:

Hôm nay đi học, cô giáo giảng đến triều Lý, quần áo triều Lý cũng thật xinh đẹp, tôi muốn viết câu chuyện một cô gái triều Lý xuyên không đến nơi này, tôi muốn làm bạn tốt với cô ấy...

Hô hấp của Vu Chu dừng lại, pháo hoa bên ngoài chưa tan đánh vào mặt nàng, giống như lỗ hổng còn sót lại khi thời không giao thoa.

Nàng đột nhiên nghĩ đến lúc mới gặp Hướng Vãn, cô nàng chân tay luống cuống ngồi ở phòng khách nhà mình.

Vu Chu sợ hãi nhìn cô nàng: "Cô... có phải đi nhầm không?"

"Hình như tôi đi nhầm rồi."

Không, cô nàng không đi nhầm.

Cô nàng ôm nguyện vọng của Tiểu Chu 13 tuổi, được mời đến gặp Vu Chu 25 tuổi, để cho nàng không gượng dậy nổi nhìn một cái, lúc 13 tuổi, sơ tâm của mình vừa mới nảy mầm.

Mà vị cô nương vốn nên chết ở tuổi 18 tại triều Lý kia, cũng bởi vì sơ tâm nhiều năm sau của Vu Chu, đi tới hiện đại, một lần nữa bắt đầu một đoạn sinh mệnh.

Vu Chu đóng sách bài tập lại, hốc mắt ấm áp nở nụ cười.

Trong di động, Hướng Vãn vừa mới trả lời nàng: "Năm mới vui vẻ, Chu Chu."

Tô Xướng tắm xong đi ra, Vu Chu hình như đã ngủ, an tĩnh nằm nghiêng trên giường, một chút âm thanh cũng không có.

Tô Xướng rón rén đi tới, xốc chăn lên, vừa mới nằm xuống, Vu Chu liền dựa vào, giống như mèo con ấm áp ôm cô.

Đưa tay sờ sờ mái tóc dài mềm mại của nàng, Tô Xướng thấp giọng hỏi nàng: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

"Đang suy nghĩ, hiện tại đã dọn đến nhà chị, nhà của em, nên cho thuê đi."

Vu Chu cọ cọ trong lòng cô.

"Hả?" Tô Xướng ngay từ đầu không kịp phản ứng, sửng sốt hai ba giây.

Ý của Vu Chu là, nàng không để lại cho mình một gia đình nhỏ, nàng muốn ở bên Tô Xướng thật lâu, hai người mặc dù có cãi vã, muốn bỏ nhà trốn đi, e là cũng phải để cho mình bình tĩnh suy nghĩ một chút, bởi vì không có tiện tìm được đường lui như vậy.

Tô Xướng mặt ôn hòa cười, nhìn Vu Chu, ôm lấy tay nàng dần dần thu lại.

"Bây giờ em có thể nói một câu chị muốn nghe được không?"

"Nói cái gì?"

"Muốn cả đời ở bên chị, những lời này."

Vu Chu có chút buồn cười, Tô Xướng hẳn là một người không bao giờ tin tưởng vĩnh viễn, bởi vì cô rất thực tế, hơn nữa, lúc trước cả hai không phải đã nói rồi sao, chuyện sau này ai có thể nói chuẩn được.

Vu Chu cắn cắn môi, nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Nhưng..."

"Em có thể gạt chị." Tô Xướng nói.

Vu Chu chớp chớp mắt, nhớ tới Tô Xướng đã từng nói với nàng, em đừng gạt chị nữa.

Nhưng hôm nay cô nói, em có thể gạt chị.

Vu Chu ôm cổ cô, nghiêm túc lắc đầu: "Không gạt chị nữa."

Không gạt chị nữa, muốn ở bên chị cả đời.

Nàng biết nói như vậy rất ngốc, cũng rất quê mùa, viết văn cũng không có thể nào viết như vậy, nhưng nàng vẫn muốn dùng câu này, làm câu cuối cùng giữa nàng và Tô Xướng trong năm 2023.

Câu đầu tiên của năm 2024...

"Năm mới vui vẻ." Vu Chu thoải mái nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói với trái tim Tô Xướng.

Hy vọng chị (em), thật sự hạnh phúc.

(Hoàn chính văn)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.