Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 97




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kết thúc một ngày làm việc vất vả, những chú ong chăm chỉ bắt đầu rộn ràng.

Quán bar ở Hủy Châu náo nhiệt hơn so với Giang Thành, khu Cửu Như Kiều kia đều vậy, đặc biệt là gay bar và les bar cực kỳ nhiều. Theo lý thuyết, Huỷ Châu không phải là thành phố gay trong truyền thuyết, nhưng nơi tập trung của cộng đồng người thuộc giới tính thiểu số lại nhiều hơn cả một số thành phố gay nổi tiếng.

Bọn Vu Chu đi đến một les bar, tên là Destination, trong ấn tượng có rất nhiều les bar hoặc gay bar đều gọi cái tên này, "Điểm đến", giống như đang nói, chúng ta ở trong biển người mênh mông đi một con đường không được người ta hiểu, nhưng cũng giống như tất cả mọi người, chúng ta cũng đồng dạng chờ đợi điểm cuối đến.

T tử Hướng Vãn mặc một chiếc váy tay bướm có tua rua, Bành Hướng Chi váy thắt lưng màu đỏ nhạt của rượu, Tô Xướng mặc không giống đi bar chút nào, áo len mỏng tay áo rộng thùng thình, phối với quần ngắn kiểu "giấu quần" và một đôi bốt Martin.

Vu Chu cuối cùng cũng vứt bỏ áo phông bình thường của nàng, mặc một chiếc váy ôm màu trắng sữa, chỉ đến đùi, khoác ngoài một chiếc áo tương tự về màu sắc và chất liệu với áo len của Tô Xướng, đôi chân dài cũng đi bốt Martin màu đen giống Tô Xướng.

Tóc dài hơi xoăn, quét mặt nàng trong gió đêm, mặt trời nhỏ họ Vu tối sầm lại, nhưng Tô Xướng nhìn có chút nóng mắt.

Destination là một quán thanh bar, chính là kiểu không có khu nhảy nhót, chỉ có dăm ba người bạn tốt ngồi tán gẫu ở quầy bar hoặc là ghế dài, trong không khí của những ngọn nến lung linh và cocktail, lặng lẽ nghe ca sĩ biểu diễn hát ngâm nga.

Ngẫu nhiên uống một ngụm rượu, không có nhiều người tham lam, hơi say chính là trạng thái tốt nhất.

Rất trùng hợp, ở trong quán bar còn gặp được cô gái ban ngày đã ký tên, ngay tại chỗ cách ba bốn bàn, vẫn nhìn về phía này, Tô Xướng đối diện với tầm mắt của cô ấy, tự nhiên hào phóng mỉm cười, cô gái có thể cảm thấy mình có chút mạo phạm, ngượng ngùng quay đầu, chuyên tâm hưởng thụ cuộc hẹn với bạn bè, cũng chu đáo để lại cuộc sống riêng tư cho các cô gái cô ấy thật lòng thích.

Nghe xong bảy tám bài hát, Vu Chu cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu chơi điện thoại.

Lúc này tiết mục cố định của quán bar rốt cuộc cũng trình diễn, có một cô gái để tóc đuôi sói đi tới, đưa một ly rượu, sau đó hơi áy náy nói, chính mình ở bên kia chơi trò chơi thua, muốn tới xin WeChat của một cô gái.

Vu Chu đầu cũng không ngẩng lên, hả hê cười cười, đang nghĩ đến việc chọn lựa cho ba cô gái kia.

Nhưng người được chọn chính là nàng.

Đuôi sói đẩy ly trà đá Long Island tới trước mặt Vu Chu, những giọt nước nhỏ lạnh lẽo từ bên ngoài ly thủy tinh thấm ra, cô ấy nói: "Xin chào, có thể xin WeChat của cô không?"

"Hả?" Vu Chu sững sờ ngẩng đầu.

Theo bản năng liếc mắt nhìn Tô Xướng, Tô Xướng đưa tay rút một tờ khăn giấy, sau đó đẩy trà đá Long Island qua, lau đi vết nước đọng trên bàn.

Bành Hướng Chi chống trán, hăng hái xem kịch vui, Hướng Vãn mím môi, cũng cụp mắt mỉm cười.

Mắt mù à, nhìn không thấy ba đại mỹ nữ à, Vu Chu oán thầm, nhưng đồng thời lại có một chút tự hào, có phải nói rõ mình cũng không kém không, hi hi.

"Ừm..." Thật ra nàng không có kinh nghiệm bị bắt chuyện lắm, bởi vì nàng ru rú ở nhà, cho nên hỏi thêm một câu, "Vậy, cô quét tôi hay tôi quét cô?"

Tô Xướng sắp xếp lại khăn giấy đã lau nước, đặt sang một bên.

"Cô quét tôi đi, cám ơn, giang hồ cấp cứu." Đuôi sói thanh tú mà cười, cúi người đưa mã vạch QR của mình qua.

"Không sao không sao." Vu Chu có chút nhiệt tình, lại có chút xấu hổ, hai tay cầm điện thoại, dưới ánh đèn lờ mờ miễn cưỡng quét.

"OK, thêm rồi."

Là thêm, đuôi sói nhìn thoáng qua: "Chúc Chúc, phải không?"

"Đúng đúng đúng, chính là cái đầu mèo kia."

Bành Hướng Chi liếc nhìn Tô Xướng một cái, lấy tay che miệng, cười như cáo trộm gà, không chỉ thêm WeChat, còn gọi "Chúc Chúc", ai nha cái này làm sao kết thúc đây, tuy rằng tên WeChat của người ta chính là cái đó.

"Vậy hôm nào ra ngoài chơi, tôi sẽ mời cô uống rượu." Đuôi sói nói.

"À, không cần không cần, tôi không phải người Hủy Châu, chúng tôi tới công tác, ngày mai sẽ trở về."

"A?" Đuôi sói có chút kinh ngạc, "Như vậy sao..."

"Ừ đúng vậy, vợ tôi đến công tác, tôi đi cùng chị ấy." Vu Chu đưa tay cho Tô Xướng, nắm lấy.

Ồ, được đó nha. Bành Hướng Chi nhìn với cặp mắt khác xưa, một quân chiếu tướng à, đây là. Khá lắm khá lắm.

Lông mày đuôi sói nhướng lên, nhìn lướt qua Tô Xướng, hơi xấu hổ nghiêng đầu: "Ngại quá."

"Không sao." Tô Xướng thản nhiên nói.

Vu Chu như chim nhỏ nép vào người, kéo cánh tay Tô Xướng, dựng thẳng năm ngón tay, lịch sự vẫy vẫy, một nụ cười tạm biệt ngọt ngào.

Tô Xướng rũ mắt liếc nàng một cái, khóe miệng đè xuống.

"Muốn cười thì cười đi." Vu Chu làm bộ như quay đầu, thì thầm bên tai cô.

Sau đó rút người ra và tiếp tục cắn ống hút màu đen và uống mojito yêu thích của mình.

Hư muốn chết, nàng cũng cảm thấy Tô Xướng cho nàng đánh giá này có chút chuẩn xác, ha ha.

Trước khi uống xong mojito, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên ở đầu kia, với tiếng kính vỡ và tiếng ồn ào hỗn hợp của tiếng hét, theo sau là tiếng khóc tê tâm liệt phế của một cô gái.

Mấy viên đạn mảnh thủy tinh rơi xuống chân bọn họ, Bành Hướng Chi nhảy dựng lên: "Má ơi!"

Suýt chút nữa là trúng chân cô ấy.

Vội vàng kéo Hướng Vãn rời đi, Tô Xướng và Vu Chu đứng lên, lui sang một bên.

Vu Chu thò đầu ra nhìn một hồi: "Ôi trời, đánh nhau rồi."

Xung quanh cũng đứng ở một bên nhìn, to gan tiến lên phía trước, một lát lại lui ra, cùng đồng bọn phổ cập tình hình, Vu Chu rụt tay trong tay áo khoác, đi lên social.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Câu hỏi quen thuộc, đặc biệt giống bà chị tán gẫu ở đầu phố.

Cô gái cao lớn vây xem phản hồi: "Có một cô gái bị chia tay, nổi điên, đập luôn cái bàn."

"Trời ạ, có bị thương không?"

"Không thấy rõ, cô ấy cứ đứng đó khóc lóc."

"Mẹ ơi, bạn cô ấy đâu?"

"Đang khuyên kìa, chắc là bạn cô ấy, dùng áo khoác bọc cô ấy."

"Là bạn hay là bạn gái cũ đã bỏ rơi cô ấy?"

"Bạn gái cũ không có ở đây, bạn gái cũ không có ở đây, nói là vẫn luôn không để ý tới cô ấy, trước kia bạn gái cũ tới đây, cô ấy ở đây chờ nửa tháng, không thấy người, hôm nay liền nổi điên."

"Ruộng cạn rút hành mà liền nổi điên à?"

"À, cũng không phải, đồng tính nữ, drama."

"Vậy cái bàn bị đập thì sao? Chắc phải bồi thường nhiều tiền lắm nhỉ?"

"Vậy khẳng định phải bồi thường."

"Thật tội... Bị vứt bỏ còn phải bồi thường tiền."

"Thì tự làm tự chịu."

Vu Chu còn muốn nói chuyện tiếp, ba người bên cạnh chịu không nổi, thanh toán xong liền kéo nàng ra khỏi quán bar.

"Thật thảm, thật sự rất thảm, lúc nãy em chen vào nhìn thoáng qua, khóc đến đau lòng."

Đến khách sạn, đóng cửa lại, Vu Chu vẫn còn nhớ lại chuyện kia. Cả đời này nàng gặp phải sự kiện drama không nhiều lắm, chuyện này cũng tính là một trong những đề tài đáng nói.

Tô Xướng thay dép lê của khách sạn, thấp đi hai ba cm, khí thế cũng thu lại một chút, đứng ở bên cạnh tủ đầu giường, tháo vòng tay trên tay xuống.

"Rất thảm sao?" Cô hỏi.

"Hả? Không thảm sao?" Vu Chu ngồi xuống giường.

"Bị chia tay thôi mà." Tô Xướng đặt vòng tay lên tủ đầu giường.

Ui...

Đâm vào tim. Vu Chu đột nhiên ý thức được mình vẫn luôn nhắc đến chuyện không nên nhác, nàng có chút lo lắng Tô Xướng không vui, vì vậy đứng lên, đến phía sau cô, mềm mại gọi cô một tiếng: "Tô Xướng..."

Tô Xướng xoay người, không nói lời nào hôn nàng.

Một nụ hôn kịch liệt hơn bình thường một chút, bị đè nén không biết bao nhiêu lần, chỉ nhớ mang máng, có một lần Vu Chu thay váy từ trong phòng vệ sinh đi ra, có một lần lúc Vu Chu ở quán bar ngậm ống hút đen uống mojito, có một lần lúc Vu Chu cẩn thận quét mã QR của người khác, Vu Chu tựa vào vai cô, có một lần lúc thì thầm với cô.

Lần cuối cùng là, Vu Chu nói, bị chia tay thật thảm.

Tô Xướng buông nàng ra, hơi thở vẫn chưa được điều chỉnh tốt, sau đó nói với giọng bình tĩnh, "Chỉ có điều em không điên."

Đêm đó Tô Xướng làm với nàng ba lần.

Hơn nữa không có dịu dàng như thường ngày, Vu Chu xoay người thậm chí mơ hồ đau.

Tô Xướng vẫn chưa hết hứng, nhưng Vu Chu kiệt sức, nàng theo thói quen dựa vào mép giường, Tô Xướng vừa hôn lưng nàng, vừa vớt tay nàng.

Vu Chu suy yếu nói: "Chị tự làm được không? Em thật sự không còn sức nữa."

Tô Xướng nằm ở bên cạnh, phong cảnh trong mắt vô cùng mê hoặc lòng người, cô dùng giọng nhẹ nỉ non nói: "Vậy em lại đây, chị ôm em."

Cô thật ra đối với thân thể của mình không quá có dục vọng, phải ôm Vu Chu ấm áp mới có cảm giác, vẫn luôn là như vậy.

Tay thử thăm dò đi xuống, lại đụng phải đầu ngón tay Vu Chu.

Nàng lấy môi bao trùm gáy Tô Xướng, thì thầm: "Vẫn là để em làm cho."

Nhìn Tô Xướng như vậy, Vu Chu vẫn không nhịn được.

Vẫn là để nàng làm cho.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.