Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 96




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Giúp Tôi Vỗ Vỗ" thu được một nửa, lúc trước đã nói qua thời gian triển lãm truyện offline đã tới.

Cùng đoàn phim (cũng chính là các cô), xin nghỉ phép hai ngày, Vu Chu hăng hái thu dọn hành lý, cùng Tô Xướng đón xe đến sân bay.

Trước khi ra ngoài Tô Xướng lại giận nàng.

Ha ha ha ha chữ "lại" này dùng rất tốt nha.

Bởi vì hôm nay Vu Chu song hỷ lâm môn, nhận được khoản tiền bản quyền đầu tiên, trước tiên nàng nhìn thoáng qua con số này, cắt một bức ảnh gửi cho bà Triệu, cũng khóa ở trong vòng bạn bè chỉ mình có thể thấy được làm kỷ niệm, sau đó nàng bắt đầu nghĩ, có thiếu tiền ai hay không.

Thói quen này thực sự rất tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới Tô Xướng. Nàng còn thiếu chút lãi chưa trả lại, vốn theo kế hoạch sẽ không kéo dài lâu như vậy, nhưng thay đổi dù sao cũng nhanh hơn kế hoạch.

Vì thế nàng vừa ăn cơm trưa vừa quẹt điện thoại: "Em còn nợ chị chút tiền, trả cho chị, tiền lãi bổ sung đầy đủ, thật không tệ."

Tay Tô Xướng đang cầm đũa dừng lại, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Vu Chu biết cô giận.

Bởi vì cô nhai một miếng rau xanh ở trong miệng rất nhiều lần, chậm rãi chậm rãi.

Vu Chu vội vàng nói: "Em không có ý gì khác, em chỉ quen làm xong một việc, giống như gạch bỏ một mục trên danh sách, nếu không trong lòng em sẽ khó chịu."

"Nếu chị không thích, chờ em chuyển qua, chị chuyển tất cả về cho em cũng được."

"Tóm lại đừng để em làm việc thiếu cân thiếu lượng, em mắc chứng OCD. Khó chịu lắm."

Nàng chớp chớp mắt, dường như hiến bảo gắp cho Tô Xướng một cục thịt viên tròn vo, chị xem nó, có giống chân tâm tròn vo của em hay không.

Tô Xướng nhẹ nhàng thở ra một hơi nhỏ, thần sắc rất dịu dàng, nhưng không động đến cục thịt viên kia, chính mình lại gắp một cái.

Vu Chu luống cuống, buông bát xuống, hai tay nắm mép bàn ăn, mắt chó xin tha.

"CV đại nhân, em sai rồi."

Tô Xướng đưa vào một miếng cơm.

"À, tường nhà chị đã sơn xong rồi phải không? Nếu đã sơn xong, em chuyển đến đó được không?" Vu Chu nghĩ ra một cách thể hiện lòng trung thành tuyệt vời, bày tỏ quyết tâm nàng hoàn toàn muốn gả vào nhà Tô, trèo rồng phụ phượng.

Quả nhiên, CV đại nhân vén mí mắt lên, nhìn nàng một cái.

"Sơn xong rồi." Cô nói.

Hứ, xem đi, keo kiệt bủn xỉn.

"Wow!" Vu Chu cười có chút nịnh nọt, "Sơn màu gì thế? Nhất định rất đẹp."

"Dưới lầu là màu cà phê sữa, phòng ngủ trên lầu màu xám nhạt, tường phòng ngủ chính màu xanh sẫm. Lúc trước em từng nói thích." Tô Xướng nhẹ giọng nói.

"Em thích?" Giọng Vu Chu cũng thấp xuống, chị tới em đi, có một chút ý vị thâm trường.

Nhưng lúc cô sơn tường, hai người còn đang chia tay, có phải mỗi ngày Tô Xướng đều nhớ nàng không? Hay là nói, cô vẫn luôn cảm thấy, cả hai còn có thể tái hợp.

"Vậy, sơn ra có đẹp không?"

"Rất đẹp."

"Vậy chờ chúng ta từ Hủy Châu trở về, liền chuyển qua, được không?" Những lời này nói rất mềm, nhu tình mật ý.

"Được."

Vu Chu nhìn cô cười, ơ, không giận nữa.

Hủy Châu so với Giang Thành nóng hơn nhiều, lúc này mới tháng sáu tháng bảy, như thể đã tiến vào giữa hè, trên đường cái liếc mắt một cái, toàn là những cô gái trẻ mặc quần short và váy ngắn, nhìn liền thanh xuân dào dạt, đẹp mắt thật sự.

Đều là đô thị cấp 1, cơ sở hạ tầng và cảnh quan thành phố các loại, thật ra đều không kém nhiều lắm, có điều Hủy Châu gần biển, trong không khí có vị mặn dính nhớp, lại rất ẩm, mũi Vu Chu từ trước đến nay rất mẫn cảm, vừa xuống máy bay đã hắt xì mấy cái.

Triển lãm vào buổi sáng ngày hôm sau, không cần diễn tập, bởi vậy các cô có thời gian một ngày có thể đi dạo ở Hủy Châu.

Bành Hướng Chi và Hướng Vãn đi ở phía trước, Vu Chu ở phía sau nắm tay Tô Xướng, bốn người đi thẳng đến phố ăn vặt.

Khoai tây chiên giòn mỏng vừa chiên xong dính kem thơm nồng của sữa, đưa vào trong miệng Tô Xướng, cô tránh kem, chỉ cắn một miếng khoai tây chiên nhỏ, giây tiếp theo thịt bò viên xiên que lại giơ lên bên miệng cô, chờ cô thưởng thức một chút rồi trả lời Vu Chu "Viên thịt này là làm bằng tay, rất dai, có phải không?" và những câu hỏi tương tự.

Vu Chu vừa ra khỏi cửa quả thực giống như chim bách linh được phóng sinh, líu ríu không nói, nhìn cái gì cũng rất mới mẻ, bình thường phải ở trên Taobao hoặc là hàng vỉa hè Giang Thành nhìn một món đồ chơi nhỏ đều ghét bỏ, đổi chỗ khác, phủ thêm lớp "quà lưu niệm du lịch", nàng liền cảm thấy rất thú vị, cái này cũng muốn mua, cái kia cũng muốn mua.

Thậm chí còn mua một cái mũ rộng vành trắng. Tô Xướng rất bất đắc dĩ, mỗi lần đi du lịch nàng đều thích mua mũ, hai mươi mấy tệ ba mươi mấy tệ, bình thường qua ngày sau sẽ hỏng, hoặc là đặt ở trong vali, trở về sẽ không thành hình.

Nhưng Vu Chu cảm thấy mũ là rất cần thiết, nó đại diện cho một loại cảm giác nghi thức, chính là bạn phải mặc vào thứ bình thường ở thành phố của mình sẽ không mặc, mới có thể có tùy ý tự mình đến làm khách.

Du lịch, có nghĩa là bạn là khách qua đường, có nghĩa là bạn không cần quan tâm đến bất cứ ánh mắt nào, có nghĩa là, bạn có thể khác người.

Đây mới là chân lý của du lịch.

Từ phố ăn vặt đi ra, bên cạnh là một ngõ nhỏ hơi lớn, bảng hiệu khách sạn cao thấp chằng chịt, các cô đang mở bình luận đánh giá chuẩn bị tìm một tiệm đánh giá không tệ đi ăn cơm, lại thấy Vu Chu nhìn chằm chằm bóng lưng một cô gái trẻ tuổi, "A" một tiếng.

"Sao vậy?" Tô Xướng xoa xoa bàn tay mười ngón giao nhau, cũng nhìn sang.

Vu Chu đè nén phấn khích nho nhỏ: "Cuốn sách trên tay cô ấy... có phải là "Điện Thờ" không?"

Lời còn chưa nói xong, nụ cười đã giương lên.

"Đi xem, đi xem đi." Nàng liếc mắt nhìn Hướng Vãn và Bành Hướng Chi, kéo tay Tô Xướng lắc lắc, cơ thể cũng lại cổ động nhảy hai cái.

Vì thế bốn người lén lút theo đuôi cô gái trẻ tuổi kia, Vu Chu kéo Tô Xướng bước nhanh đến gần, cách cô ấy hai ba bước, khom lưng nhìn cuốn sách trong tay cô ấy.

Cái bìa này... thực sự là "Điện Thờ".

Tiểu nhân trong lòng nàng hai tay nắm quyền, kích động lắc lắc.

Lần đầu tiên tình cờ gặp được độc giả của nàng! Nàng muốn đi vòng quanh để xem độc giả trông như thế nào.

Vì thế lấy ánh mắt năn nỉ Tô Xướng, sau đó đứng thẳng người, kéo cô, làm bộ không thèm để ý mà nhìn thoáng qua, lại lơ đãng quay đầu gọi bạn tốt phía sau: "Vãn Vãn, đạo diễn Bành, nhanh lên."

Gọi rất dịu dàng, độc giả cầm "Điện Thờ" ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Lần đối diện vỏn vẹn một giây, nhưng trong lòng Vu Chu đình trệ một nhịp.

Một cô gái rất bình thường, giống như Vu Chu, thoáng qua đã có thể chìm ngập trong đám đông, nhưng bởi vì cô ấy cầm cuốn sách này, cô ấy và Vu Chu có một bí mật nhỏ, cho dù cả hai không quen biết.

Cô ấy thậm chí không biết, cô gái trước mặt trăm phương ngàn kế muốn thấy cô ấy một lần này, chính là người kể chuyện đã từng ở một đêm nào đó, làm cho cô ấy thoải mái cũng làm cho cô ấy thương cảm.

Vu Chu rũ mi, cười cười, trong lòng nói xin chào với cô ấy, lại nói tạm biệt.

Bởi vì ngày hôm sau còn có hoạt động, các cô vui đùa cũng không có nhiều kiêu ngạo, chỉ là ăn cơm uống chút rượu, rồi trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Bảy tám giờ ngày hôm sau, Vu Chu liền gọi các cô dậy, không có gì khác, chưa từng tham gia triển lãm, rất phấn khích.

Lúc ăn sáng ở khách sạn, Bành Hường Chi gắp đầy một đĩa, ngồi xuống đối diện, đột nhiên bắt đầu nói chuyện hóng hớt.

Nào có buổi sáng nói chuyện hóng hớt, thần kinh của cô ấy còn chưa thức tỉnh, Vu Chu nghe rất khó khăn.

Bành Hướng Chi gắp một cái bánh bao sữa, cắn một miếng, phồng má hỏi Hướng Vãn: "Gần đây em có liên lạc với Triều Tân không?"

Hướng Vãn lắc đầu.

Vu Chu có một chút cảnh giác, trong ấn tượng, đây không phải là lần đầu tiên Bành Hướng Chi nhắc tới cô Triều, rất khác thường.

Vì thế nàng hỏi: "Sao vậy?"

Bành Hướng Chi chính là chờ câu này của nàng, nhai hai miếng bánh bao, nuốt xuống: "Tôi nghe nói, hai ngày trước, Triều Tân lại nói với người ta, con gái của chị ấy thích Hướng Vãn."

"Đây là lần thứ hai rồi." Nàng nhìn Tô Xướng nhíu mày.

Trong lòng Tô Xướng  biết rõ.

"Có ý gì?" Vu Chu liếc nhìn Hướng Vãn.

"Có ý gì thì khó nói, nhưng Triều Tân chưa bao giờ khen ai, cũng chưa bao giờ thể hiện thích ai, càng không đề cập tới con gái của chị ấy."

A, cái này.

"... Người không phải có con gái sao?" Vu Chu không xác định mình có hiểu sai ý Bành Hướng Chi hay không.

"Dù sao mấy người cũng tự xem đi." Bành Hướng Chi lắc lắc cổ, không muốn nói nữa.

"Vậy em cảm thấy, chị cũng rất để ý Vãn Vãn." Cũng nóng lòng hỏi cô Triều hai lần.

"Ê! Bà đây..."

"Là thẳng, em biết." Vu Chu nói tiếp.

Bành Hướng Chi tức giận đến cơm cũng ăn không vô, lãng phí một đĩa buffet nhỏ, đương sự Hướng Vãn ngược lại là "Cũng không mưa gió cũng không nắng", chậm rãi tận hưởng bữa sáng.

Trong ánh mặt trời rực rỡ ở Hủy Châu, mấy người đi khắp nơi. Thời gian còn sớm, nhưng hội trường triển lãm rất náo nhiệt, đã tụ tập không ít người, còn có rất nhiều bạn nhỏ mặc trang phục của lolita, hoặc là chơi cosplay, cũng có đảng Hán phục, tốp năm tốp ba chụp ảnh, giống như đang tham gia hội chợ.

Vu Chu đột nhiên cảm thấy, hình như mình ăn mặc có chút mộc mạc.

Khu triển lãm kịch truyền thanh "Hướng Hữu Hành" có một tấm biển rất lớn dựng thẳng ở khu A6, một sân khấu đơn giản nhưng có dụng tâm, trên tường nền có poster của bộ kịch truyền thanh này, sau đó ghép ảnh chụp của Bành Hướng Chi và Hướng Vãn lên trên, cười khanh khách, làm cho người ta thấy liền thích.

Trên sân khấu không có một bóng người, khán giả dưới sân khấu cũng đã dần dần vào vị trí, còn có rất nhiều fan vì chờ các cô, đã sớm cầm banner cùng vật tiếp ứng, canh giữ ở khu công tác các cô sẽ đi qua.

Đây đều là fan có kinh nghiệm đu offline mới biết được, khu công tác này là cung cấp cho staff ra vào, mặc dù cũng có hàng rào dài ngăn cách, nhưng gần hơn nhiều so với trên sân khấu, nếu các cô có thời gian, thường sẽ dừng lại chào hỏi, thân thiện một chút, còn có thể đến ký tên chụp ảnh.

Bốn người đeo thẻ công tác, do staff dẫn vào, Bành Hướng Chi và Hướng Vãn dẫn đầu, Tô Xướng và Vu Chu đi theo phía sau.

Hồn trung nhị của Vu Chu lại nổi lên, nàng nhìn sườn mặt Tô Xướng cúi đầu chuyên tâm đi đường, cảm thấy cô thật ngầu, do đó lại cảm thấy bốn người các co đều thật ngầu, đi với nhau khiến cho người ta muốn hát "Oai phong một cõi ta tùy ý xông vào, vạn người ngưỡng vọng".

Ha ha ha ha ha ha.

Đến khu fan hâm mộ, bên phải quả nhiên tụ tập một đám đông lớn, truyền đến hoan hô và xôn xao, tất cả mọi người không ngờ tới Tô Xướng cũng ở đây, xôn xao so với dự tính lại lớn hơn một chút.

Ba người nhìn không chớp mắt, nghe staff nói những điều cần chú ý khi lên sân khấu, chỉ có Vu Chu chưa từng trải nghiệm vừa đi, vừa thò người ra từ bên trái Tô Xướng, lặng lẽ nhìn fan bên ngoài vạch phân cách bên phải.

Wow, banner cũng rất đẹp, đồ tiếp ứng cũng rất dụng tâm, ngay cả Bành Hướng Chi phía trên cũng trở nên lạnh lùng.

Nàng có chút cận thị, đang híp mắt muốn nhìn rõ hơn một chút, cái ót lại bị một bàn tay thon dài vỗ nhẹ.

Tô Xướng giơ cánh tay lên, ấn cái đầu không quy củ của Vu Chu trở lại.

Động tác này cực kỳ mập mờ, cho dù fan bên kia chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Tô Xướng và bàn tay lười nhác vươn ra của cô.

Nhưng cũng đủ để các cô hai mặt nhìn nhau, tay quay hình và chụp ảnh đều dừng một chút.

Sau đó bắt đầu nói thầm: "Người này là ai vậy?"

"Hình như là tác giả kia."

"Điện Thờ?"

"Đúng vậy."

"Ôi..."

Thân thể Vu Chu bị Tô Xướng ngăn cản, ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Tô Xướng nhẹ nhàng cười, nhỏ giọng nói: "Sẽ bị chụp chính diện."

"À..."

"Có sợ không?"

"Ừm... cũng không sợ lắm." Suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu, "Nhưng cũng không muốn bị chụp ảnh lúc nãy híp mắt cận thị."

Hướng Vãn và Bành Hướng Chi được staff gọi đi, Tô Xướng đứng tại chỗ, trả lời mấy tin nhắn công việc, sau đó đặt điện thoại xuống, fan bên kia thấy cô rảnh rỗi, nhỏ giọng gọi cô.

Tô Xướng vì thế cười cười, đi qua, chào hỏi bọn họ, tự nhiên mà nhận lấy sổ ghi chép và bút ký.

Vừa cúi đầu ký, vừa hỏi: "Đến sớm vậy, nóng không?"

Fan hàng đầu đều kích động đến nói không nên lời, có một cô bé mặt đỏ lên, vốn là hướng về phía Bành Hướng Chi và Hướng Vãn, nhưng nhìn Tô Xướng ở khoảng cách gần như vậy, cao gầy mảnh khảnh, trên khuôn mặt láng mịn không chút tỳ vết, giống như còn có thể nghe thấy hơi thở nhẹ trước khi cô nói chuyện, rõ ràng đứng ở trước mặt, lại giống như xa tận chân trời.

Cô gái khó có thể hình dung loại cảm giác này, chỉ có thể nói, chính mình lọt hố.

Ký tên xong, cô đậy bút ký lại, xoay đầu giữa ngón tay, mũi bút hướng về phía mình, sau đó đưa cho fan.

Vừa quay đầu lại đã thấy Vu Chu ở cách đó không xa cúi đầu nghịch điện thoại, có staff đi qua, nàng tưởng là Tô Xướng đã trở lại, vừa lướt Weibo, vừa nhấc chân liền đi theo người ta.

Tô Xướng có chút buồn cười, gọi nàng: "Chu Chu."

Vu Chu mờ mịt quay đầu lại, nhìn cô trừng mắt nhìn.

Tô Xướng vẫy tay bảo nàng lại đây, tay không thu hồi, tương đương với việc Vu Chu đến trước mặt, liền tự nhiên khoác cánh tay lên vai nàng.

Sau đó cô ôm Vu Chu muốn đi.

Cô bé vừa ký tên lại cố lấy dũng khí gọi Tô Xướng một tiếng.

Tô Xướng dừng lại, rất dịu dàng: "Hửm?"

"Cái đó, cô Tô, hôm nay ảnh chụp được, có thể đăng không?" Cô gái giơ máy ảnh trong tay lên, nói rất khéo léo.

Tô Xướng ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói: "Tùy ý. Nhưng, chúng tôi không muốn công khai."

Cô khẽ cười.

Không có gì phải né tránh, nhưng cũng không muốn phô trương.

"Hiểu rồi." Mấy cô gái cho cô một ánh mắt ám chỉ.

"Đi nhé." Tô Xướng giơ tay lên, lắc lắc biên độ nho nhỏ. Vu Chu cũng thò đầu ra, rụt rè vẫy tay theo.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.