Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 95




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Xướng đương nhiên nói "Rất thích", còn nói không chỉ một lần, những rất nhiều chuyện không tiện nói ở chỗ này.

Buổi thu âm "Giúp Tôi Vỗ Vỗ" được sắp xếp vào thứ tư, trước đó Tô Xướng làm đạo diễn lồng tiếng, cùng Vu Chu mỗi đêm đối chiếu kịch bản, rất nhanh đã hoàn thành việc đọc kịch bản. Ừ, mỗi đêm.

Đến thứ tư, hai người thức dậy rất sớm, Vu Chu ngáp một cái đi ra, mở cửa, phát hiện bò sữa nhỏ lại nằm ở cửa phòng ngủ.

Nàng ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bò sữa nhỏ: "Em phát hiện sau khi chị vỗ vỗ nó, nó rất dính chị, mỗi ngày đều ngủ ở cửa."

Tô Xướng vẻ mặt lãnh đạm liếc một cái: "Nó ké điều hòa."

"Hả?"

"Ừm, hè năm ngoái đã như vậy rồi."

"Phụt. Con thông minh thật nha." Vu Chu sờ đầu tròn của nó, từ khe cửa ké điều hòa à.

Bởi vì sắp gặp Triều Tân, Vu Chu cố ý trang điểm, còn tìm ra lô uốn tóc dưới đáy vali cuộn thành sóng lớn, Tô Xướng tựa ở cạnh cửa, nhìn nàng, có chút ghen.

Vu Chu từ trong gương "hi" cô: "Chị làm gì vậy?"

"Đã lâu lắm rồi em không uốn tóc."

"Đây là cô Triều đó." Vu Chu nhíu mày nâng tâm trạng, lắc đầu.

Tô Xướng xoay người rời đi.

"Lần trước nghe chị nói, con gái cô Triều thích Hướng Vãn, thế cô Triều bao nhiêu tuổi vậy? Có thể lồng cho Hứa Chi Chi không? Hứa Chi Chi là một thiếu nữ đó." Vu Chu vừa xịt nước hoa lên cổ tay xoa sau tai, vừa đi ra, hỏi Tô Xướng.

Tô Xướng chuyên tâm bóc trứng gà, không để ý đến nàng.

Vu Chu đi qua, dùng cổ tay chạm vào hai bên cằm Tô Xướng, cũng làm cho cô thơm thơm, ha ha ha.

Trứng gà bóc xong, bỏ vào trong bát nàng, Vu Chu dùng đũa cắm qua giữa, ăn như xiên nướng: "Chị ghen cái gì vậy? Em sùng bái cô Triều không phải nên làm sao, chị ấy không phải là nhân tài kiệt xuất trong giới lồng tiếng sao?"

"Đúng vậy." Tô Xướng dính mùi thơm ngát, thần sắc cũng mềm mại hơn một chút.

"Thật tốt, không nghĩ tới có ngày có thể hợp tác với cô Triều," Vu Chu cắn một miếng trứng gà, lại cúi đầu lướt di động, "Nhưng em nói cho chị biết, tổ kia của em cũng rất lợi hại, bọn họ nói với em, muốn mời Kỷ Minh Tranh, cô Kỷ."

"Hơn nữa mấy ngày nay em cùng bọn họ đối chiếu kịch bản, thật đúng là rất chuyên nghiệp, bọn họ đều đã xem nguyên tác, hơn nữa cũng là thu ở studio, đại khái là dùng Tam Thanh Studio."

Tô Xướng nghe nàng thao thao bất tuyệt, từ từ bóc trứng cho mình xong, mới nhẹ nhàng hỏi: "Rất chuyên nghiệp sao?"

"Vâng, em cảm thấy làm ra hiệu quả hẳn là rất tốt, so với em mong muốn tốt hơn ~~~~~ nhiều."

Tô Xướng không nói tiếp.

"Sao vậy?" Vu Chu dùng khuỷu tay chọc cô.

Tô Xướng đặt trứng vào trong bát: "Họ chuyên nghiệp hay chị chuyên nghiệp?"

Vu Chu thiếu chút nữa nghẹn.

Sau đó liền hừ một tiếng cười: "Này em nói, hay là em cho chị chút dấm nhé, dấm chấm trứng gà có phải cũng rất ngon không?"

Không biết bị điên chỗ nào, rốt cuộc nàng chọc Tô Xướng ở đâu.

Tô Xướng quét mắt nhìn nàng một cái, mái tóc xoăn của nàng chọc, lông mi tinh xảo của nàng chọc, nàng vẽ eyeliner đối xứng ba mươi phút mới xong chọc, nàng há miệng không dám tô lông mày chọc.

Càng xinh đẹp, càng chọc.

"Em cảm thấy như vậy, ghen tuông mà em rất vui vẻ, nhưng phải nói về luật cơ bản, tổ của vợ chị, chị hy vọng nghe được nó chuyên nghiệp, hay là không chuyên nghiệp đây?" Vu Chu hai tay khoanh để trên bàn, nghiêng đầu nói lý lẽ với cô.

Tô Xướng dịch khóe miệng, ngước mắt nhìn nàng.

"Tổ của ai?"

"Tổ của em, đoàn phim tiểu thuyết của em."

"Không phải từ này." Cô thầm nhíu mày.

"Hả? Em nói gì sao?" Vu Chu giả ngu.

"Không phải." Tô Xướng nhìn nàng chằm chằm, mi tâm khẽ động, dùng giọng nói nói.

"Chị thật sự rất cố chấp với từ này, em đã nói với chị rồi, ít xem mấy cái show ân ái trên Weibo gì đó đi, diễn đó." Vu Chu lời lẽ chính đáng gõ gõ lên bàn.

"Nhưng nếu chị thật sự muốn nghe, không muốn chơi xấu, em cũng không phải là không được."

Nàng lại gần: "Vợ, nội nhân, phu nhân, nương tử, thê tử, thuyết kinh, tiện nội."

Nói đến phía sau nàng và Tô Xướng đều nhịn không được cười ra tiếng, Tô Xướng dịu dàng nhìn nàng, mở rộng khoé miệng của Vu Chu và những dấu ngoặc nhỏ bên cạnh khóe miệng vào trong mắt mình.

Ăn cơm xong, lái xe đến studio.

Bà chủ hôm nay rất làm dáng, đi đường mang theo chút gió, nhưng studio không có ai, chỉ có chính nàng phong mình làm bà chủ.

Ai nha, cũng chỉ có chút kiêu ngạo này, nếu thật sự có người, nàng cũng không dám làm dáng.

Cho nên lúc Triều Tân bước vào, nhìn thấy chính là một con chim cút lông cuốn.

Rụt bả vai ngồi ở giữa Tô Xướng và Hướng Vãn, khí thế hai bên toàn bộ mở ra, khí thế của nàng toàn bộ co lại. Giống như ba cái sim, hai bên đều hiển thị 5G, còn nàng quên nạp tiền, chỉ còn 2G.

Đây có lẽ là bởi vì khí chất Triều Tân thật sự rất mạnh, vóc dáng cũng sêm sêm nàng, có thể chiều cao thực tế thì thấp hơn một chút, nhưng chị ấy đi giày cao gót.

Áo sơ mi lụa và chân váy ôm, trên cánh tay là một chiếc áo khoác vest màu xám tro.

Không xách túi, tay kia cầm điện thoại.

Tóc xoăn của người ta mới là tóc xoăn thật, như là tóc bị khí chất xung quanh chị ấy thúc giục, tự nhiên uốn lượn, ngay cả sóng lớn ngẫu nhiên hỗn độn, cũng giống như là thiết kế qua.

"Bà chủ Tô." Chị ấy nghiêng đầu dí dỏm chào hỏi, híp mắt, nhưng cũng không có bất kỳ gian xảo, chỉ là giống một tiền bối bình thường lạnh lùng tại thể hiện quen thuộc.

Vu Chu ngắm chị ấy, cũng không nhìn ra lớn bao nhiêu... Hình như cùng lắm cũng chỉ ba mươi mấy thôi, ba mươi lăm?

Ba người đứng dậy, Triều Tân bắt tay với Tô Xướng, chị ấy lại mỉm cười đưa qua Hướng Vãn: "Đỗ Linh, chào nhé."

Lần đầu tiên gặp mặt đã gọi tên nhân vật, cho thấy mình có chuẩn bị mà đến, lại cực nhanh kéo gần khoảng cách.

Hướng Vãn cúi người bắt lại: "Cô Triều."

Lại kéo ra khoảng cách.

Wow, đây là chị đến em đi, ánh đao sáng kiếm, Vu Chu trong lòng tưởng tượng rất nhiều.

Mấy người hàn huyên xong, liền đi đến phòng thu âm, 01 là phòng tốt nhất, Tô Xướng cố ý để lại cho đoàn phim của các cô. Khác biệt không lớn so với Tam Thanh Studio, nhưng tất cả thiết bị đều phải mới một chút, đài điều khiển lớn một chút, cửa kính trong phòng quan sát cũng phải sáng sủa một chút.

Bề ngoài phòng thu âm đều giống nhau, có thể phải dựa tai vào mới có thể phân biệt ra sự khác biệt giữa các thiết bị.

Kỹ thuật viên âm thanh chuẩn bị vào vị trí, Tô Xướng cầm kịch bản nói một lần về thiết lập nhân vật, phải định tuyến âm thanh.

Vu Chu rất chờ mong, đại tiền bối khí chất 1m8 này thật sự có thể hold được Hứa Chi Chi sao?

Không đợi lòng hiếu kỳ của nàng lên men, Triều Tân đã mở miệng: "Tiểu sử nhân vật, là giọng nói từ 18 - 22 tuổi."

"Cho nên, đến cuối cùng là... 18?" Giọng cô ấy cất lên, một giọng thiếu nữ.

"20?" Hơi hạ thấp một chút.

"22?" Hạ thấp thêm một chút.

Vốn là chênh lệch tuổi tác rất nhỏ ngay tại lúc mở miệng ngậm miệng hoàn toàn thể hiện ra, mà trên mặt chị ấy không hề gợn sóng, ở giữa cũng không có dừng lại điều chỉnh, chỉ dựa vào mấy con số đã mở ra khác biệt giọng nói.

"Wow!" Kiến thức cơ bản này... Vu Chu xem thế là đủ rồi.

Tô Xướng hai tay chống trên bàn điều khiển, nghiêng mặt nhìn nàng.

Làm gì, tán thưởng cũng không được sao? Vu Chu khó hiểu, cái này mà cũng ghen?

Tô Xướng nhìn nàng ba giây, cười, nhẹ giọng nói: "Hỏi em đó, mẹ ruột. Bao nhiêu tuổi?"

"A a a." Nàng tự mình đa tình, vội vàng nói, "22 đi, không cần quá nhỏ."

"Được." Triều Tân gật đầu.

Định xong giọng nói, cũng gần như đã khởi động cổ họng, bên kia bắt đầu diễn tập, thói quen của Tô Xướng sẽ không bắt đầu từ đoạn đầu tiên, bởi vì nếu như đoạn mở màn không nắm chắc giọng nói, lỗ tai người xem rất có thể sẽ bài xích.

Vu Chu thấy các cô đi vào quỹ đạo, lấy điện thoại ra muốn lướt Weibo, lại nhận được tin nhắn của Bành Hướng Chi trong nhóm: "Triều Tân tới rồi?"

Không biết là hỏi ai, nhưng không ai trả lời cô ấy.

Vu Chu trả lời: "Đúng vậy, mọi người đang thu âm đây."

"Cô Triều bao nhiêu tuổi thế? Chị ấy nhìn không giống đã có con gái." Vu Chu theo sát nhiều chuyện.

Bành Hướng Chi: "Con gái chị ấy 10 tuổi hay 12 tuổi rồi, nhưng chị ấy chưa kết hôn."

"Hả?"

"Trong giới cũng không biết, không nhiều chuyện đời tư của người khác."

"Hiểu hiểu hiểu."

Buông di động xuống, bên kia bắt đầu thu lại cảnh Đỗ Linh lần đầu tiên phân hóa, trong kịch bản nói, Đỗ Linh nằm sấp trên giường, một mình nhẫn nại phân hóa đau khổ động dục, cắn răng nói với Hứa Chi Chi: "Đi ra ngoài..."

Hướng Vãn rất ít khi thu đề tài như vậy, có chút không tìm thấy cảm giác.

Tô Xướng nói qua micro, "Tôi không biết em đã bao giờ nhìn thấy mèo con động dục bởi vì cơ thể căng thẳng và sức mạnh tập trung ở nửa dưới, vì vậy em không thể phát ra âm thanh quá cao, đừng bay lên để thực hiện âm thanh ham muốn. Chìm xuống, đầu cộng hưởng nhiều hơn một chút."

Vu Chu nhìn cô, thật mạnh mẽ, cô còn có thể từ kinh nghiệm vỗ vỗ bò sữa nhỏ, tự hỏi ra kỹ xảo lồng tiếng.

Tô Xướng lại lướt sổ một lần, trầm ngâm nói: "Diễn xuất của em, không cần diễn dục vọng, tôi muốn em diễn đau khổ."

"Nhưng mà..." Nếu như chỉ là đau khổ, thính giả có thể hiểu không?

"Giọng của em hướng về phía đau khổ, đè nén lại, rồi mở hai đường cho tôi vài tiếng thở dốc, tôi sẽ để phần hậu kỳ chèn vào, rồi dùng âm thanh nền để thể hiện dục vọng ra."

Vu Chu cảm thấy, Tô Xướng hiện tại thật sự đang dùng tâm lý giải chính mình, lúc ấy nàng viết đoạn phân hóa này, chính là đang viết Đỗ Linh kiềm chế và thân bất do kỷ, nhưng có thể rất nhiều độc giả đều chỉ nhìn thấy kích thích.

Bộ kịch này, dục vọng vốn nên chỉ là điểm xuyết cho đau khổ.

Phân hóa xong, Đỗ Linh cả người đều rã rời, nằm trên giường lẳng lặng thở hổn hển, Hứa Chi Chi đi tới, hai người tiến vào nói chuyện thẳng thắn.

Hứa Chi Chi nói: "Em vốn chính là người xuyên không, đúng không, hiện tại em nói cho tôi biết, em là ABO. Em nói, một người trên người làm sao có thể mang hai thể loại chứ?"

Cô cảm thấy thật lố bịch.

Đỗ Linh đang muốn mở miệng.

Vu Chu chạm vào Tô Xướng, lắc đầu.

"Dừng một chút." Tô Xướng hất cằm về phía phòng quan sát.

Vu Chu suy nghĩ một chút, tới gần micro nói: "Nơi này tôi có bất đồng ý kiến. Lúc trước Đỗ Linh nói lúc mình xuyên không, Hứa Chi Chi rất sợ hãi, nhưng hai người bọn họ hiện tại đã ở chung hơn một tháng, cô ấy đối với chuyện trên người Đỗ Linh lại xuất hiện chuyện khó có thể tin, cảm giác hoang đường sẽ ít đi một chút, chỗ này sẽ trêu chọc nhiều hơn một chút."

"Điều này phân biệt với phản ứng lần đầu phát hiện Đỗ Linh khác thường, là một bằng chứng quan trọng cho sự tiến triển trong mối quan hệ của họ. Cho nên, có thể nhờ chị giảm bớt chút bất ngờ, thêm chút trêu ghẹo không?"

Nàng nhìn về phía Tô Xướng, Tô Xướng gật đầu, Triều Tân cũng cảm thấy có lý, vì thế kỹ thuật viên âm thanh trở lại một câu, làm lại.

Vu Chu lui ra, tiếp tục im lặng nghe.

Nhưng Tô Xướng có chút thất thần, cô nhớ tới lúc thu âm, Vu Chu cũng từng đề cập qua một lần ý kiến, nhưng lúc ấy nàng muốn Bành Hướng Chi mute micro mới dám nói, tuy rằng mình không nghe thấy nàng đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn thấy lông mi nàng đang run rẩy, môi khép mở rất chần chờ.

Cô cười cười, thuyền nhỏ hình như cũng đang xây dựng bản thân, tân trang lại chính mình.

Vu Chu từ bên cạnh nhìn thấy khóe miệng hơi cong của cô, biết cô đang suy nghĩ gì.

Về công bản thân là tác giả nguyên tác của bộ kịch này, là biên kịch kịch truyền thanh, về tư nàng là bạn gái của Tô Xướng, là bạn thân của Hướng Vãn, bởi vậy nàng coi bộ kịch này, như tác phẩm chung của ba người họ.

Đương nhiên không cho phép mình kéo chân.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.