Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 93




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chuyển về nhà Vu Chu, là một tuần sau.

Hơi thở cuộc sống của nhà Vu Chu tương đối nồng đậm, bò sữa nhỏ rất vui vẻ, sau khi thích nghi hai ba ngày, đã bắt đầu vui vẻ chạy nhảy trên sàn nhà.

Vừa yêu đương vừa chuẩn bị tiến độ cho bộ kịch truyền thanh "Giúp Tôi Vỗ Vỗ", khi hoàn thành kịch bản của cả mùa gồm 15 kỳ, Hướng Vãn và Bành Hướng Chi đã kết thúc kỳ nghỉ phép, chính thức trở lại làm việc.

Thế là họ hẹn buổi trưa gặp nhau ở SC Studio.

Nghĩ đến hôm nay phải đến studio, Vu Chu đã dậy rất sớm, trước tiên mang đồ chuyển phát nhanh ở cửa vào nhà, sau đó bắt đầu nấu cơm, Tô Xướng vừa lúc có thể ăn.

Lần này nàng không lười biếng dùng máy nướng bánh mì, mà là nhúng bánh mì vào trứng và chiên trên chảo, sau đó lấy mứt nam việt quất từ tủ lạnh ra, do bà Triệu tự làm, không ngọt như ở ngoài, trước đây Tô Xướng rất thích, nên nàng lấy ra để nguội, khi ăn sẽ có nhiệt độ vừa phải.

Nàng cảm thấy mình thật sự giống như một con chim hoàng yến, còn là bà nội trợ, nhưng may mắn là thu nhập từ bản quyền của nàng khá tốt, cũng sắp là một tiểu phú bà, tiểu phú bà nấu cơm đó có thể gọi là nấu cơm sao? Đó gọi là tình thú.

Ha ha ha ha, còn phải có tiền.

Chuẩn bị xong bữa sáng, Vu Chu mới đi rửa mặt, Tô Xướng cũng đã dậy, ở trong phòng rửa mặt xong mới đi ra, sau đó liền rửa tay ăn cơm.

Hai người ở trên bàn cơm cũng không nói gì, vừa cắn bánh mì vừa lướt tin nhắn qua đêm trong điện thoại.

Không sai, một ngày gió êm sóng lặng.

Ăn cơm xong, Tô Xướng và nàng cùng nhau rửa chén, cũng không dùng mấy cái đĩa, hai người dọn dẹp xong chỉ vài phút, rửa tay xong lau khô, Tô Xướng liền bắt đầu hôn nàng dưới ánh mặt trời trong bếp.

Con cá nhỏ mấp máy môi hôn, bắt đầu từ bên cổ, đến vai, đến ngực.

Cúc áo cởi ra hơn phân nửa, da thịt Vu Chu lộ ra giống như bột ngọc trai.

Nhưng Tô Xướng ngừng lại, ngón trỏ xoa xoa mềm mại trắng như tuyết, đang nhìn kỹ.

"Sao vậy?" Vu Chu hỏi cô.

"Nơi này nổi mụn." Trên ngực, bên cạnh đỉnh núi, hồng hồng.

"Hả? Nóng trong người hả," Vu Chu cúi đầu nhìn, "Nhìn chằm chằm làm gì? Chưa từng thấy mụn trứng cá à?"

"Có chút đẹp, bởi vì bản thân nó là màu trắng." Và sau đó chấm nhỏ màu đỏ cũng rất đáng yêu.

Vu Chu vui vẻ, sửa sang lại quần áo của mình.

Sau đó nhìn Tô Xướng nói: "Nói thật, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chị có thể thay đổi không? Em biết lúc trước chị dưỡng thành thói quen thức đêm, nhưng hiện tại lượng công việc của chị vẫn ổn, có thể điều chỉnh lại, chị xem, em mới thức với chị mấy ngày, đều nổi mụn cả rồi."

Giọng nàng hơi khàn, nghe có vẻ mềm mại hơn bình thường một chút.

"Hơn nữa sức khoẻ của chị thật sự rất kém, lần này ở cùng chị, phát hiện còn kém hơn trước kia rất nhiều, chị cũng đến tuổi đó rồi, đúng không, đừng làm nữa."

Tô Xướng bởi vì câu nói cuối cùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô một vòng.

"Vẻ mặt gì đây," Vu Chu nhìn cô vui vẻ, "Chị cũng quan tâm đến tuổi tác sao? Kiểu phụ nữ như các chị chỗ nào cũng lợi hại, không phải coi sự trưởng thành là mị lực sao?"

Nàng nhìn quanh Tô Xướng, cười đến ngã trái ngã phải.

Tô Xướng nhẹ nhàng cười, đẩy trán nàng một cái.

"À, đúng rồi." Vu Chu đi tới mở tủ lạnh, tầng trên cùng là nước ô mai nàng chuẩn bị trước bữa cơm, dùng thùng nước lạnh đựng vào, đông lạnh trong tủ lạnh. Nàng rót nửa ly, đưa ống hút cho Tô Xướng.

"Nếm thử chút đi, cái này không đường, giải khát lại không quá ngọt, hẳn là uống rất ngon." Ánh mắt nhỏ chờ mong.

Tô Xướng không nhúc nhích: "Chị không thể uống lạnh, dạ dày không thoải mái."

"Cái này không lạnh lắm đâu, em vừa mới ướp lạnh thôi."

Tô Xướng cười, ngậm lấy hút một hơi.

"Thế nào? Độ ngọt vẫn được chứ?"

Người đối diện cúi đầu, dán lên môi cô, đầu lưỡi thò vào, tự mình nếm thử.

Ồ, lành lạnh, vừa vặn.

Từ phòng bếp đi ra, hai người lại quét dọn phòng, Tô Xướng ngồi xổm ở cửa trước mở chuyển phát nhanh buổi sáng Vu Chu mang vào, Vu Chu vừa đổi túi rác, vừa nói với cô: "Sau này chị khui hàng đừng quá vội, làm hỏng túi nilon, như vậy khi em đổ rác  không thể dùng lại được."

"Được."

Tô Xướng có chút ngoan ngoãn, Vu Chu có chút thích.

Theo thường lệ gần giữa trưa mới tới studio, Tô Xướng cài quét mặt cho Vu Chu, hiện tại nàng có thể tự do ra vào, không cần đăng ký làm khách, hơn nữa còn là quyền hạn cao nhất, hi hi.

Cạn lời, tại sao chỗ này muốn thêm một cái "Hi hi", có vẻ Vu Chu rất dễ thỏa mãn.

Nhưng nàng phát hiện mình và Tô Xướng ở bên nhau, chính là rất dễ thỏa mãn.

Hai người ở trong phòng nghỉ nói chuyện chờ người, Tô Xướng ngồi ở trên ghế, Vu Chu đứng ở bên cạnh cô, khoảng cách rất gần, Tô Xướng một tay là có thể ôm eo nàng.

Vu Chu cong một chân, đầu gối nhẹ nhàng chống lên ghế Tô Xướng, tay lay tóc cô: "Em xem thử chị có tóc bạc không."

Lúc trước cô soi gương, phát hiện đỉnh đầu mình có một sợi, thật đáng sợ.

"Chắc là có. Nếu có thì giúp chị nhổ đi." Tô Xướng ôm nàng.

Vu Chu dừng động tác, đưa tay về phía cô: "Cho em một tệ."

"Hửm?"

"Một tệ tìm một sợi, chuyển khoản trước."

Tô Xướng cười nhạt, giơ tay không cần dùng lực đánh vào lòng bàn tay nàng một cái.

Vu Chu đẩy cô ra: "Thật keo kiệt, một tệ cũng không cho em."

Vừa rời đi, cửa thang máy mở ra, Bành Hướng Chi và Hướng Vãn từ bên trong đi ra.

Có thể là do vừa nghỉ phép trở về, Hướng Vãn hôm nay ăn mặc không chuyên nghiệp, váy hoa nhí xanh biếc, khăn lụa phong cách Bohemian buộc tóc thành bím một bên, tạo cảm giác rực rỡ khiến người ta hai mắt phát sáng.

Vu Chu cười híp mắt gọi cô nàng: "Vãn Vãn."

Ai nha, nhìn chằm chằm cô nàng, đã lâu không gặp, rất nhớ cô nàng.

Hướng Vãn và Bành Hướng Chi cũng mỉm cười chào hỏi hai người, ngồi xuống đối diện.

"Hai người gặp nhau ở dưới lầu sao?" Vu Chu hỏi.

"Không phải, tôi qua đón em ấy. Lần trước chúng ta phải thu một vở kịch Thất Tịch nhỏ, tôi nghĩ hôm nay tới bớt chút thời gian đi." Bành Hướng Chi nói.

"Chị đón em ấy? Bắt xe sao?"

"Không phải, tôi lái xe."

"Chị biết lái xe à?" Vu Chu có chút kinh ngạc, không phải Bành Hướng Chi vẫn luôn đi ké xe sao?

"Ừm hửm." Chỉ là bình thường không thích lái.

Vu Chu nhìn cô ấy như vậy, có chút ghen tị: "Hai người thân thiết như vậy từ bao giờ?" Còn đón em ấy đi làm.

"Đó là," Bành Hướng Chi nhìn Hướng Vãn, "Dù sao cũng sống cùng nhau nửa tháng, dù sao tôi đã thấy em ấy trong tình trạng quên mang khăn tắm sau khi tắm rồi đúng không."

Hướng Vãn mỉm cười, lắc đầu.

"A..." Đã đến nước này rồi sao, Vu Chu vẻ mặt phức tạp.

"Sao vậy, em ghen tị?" Bành Hướng Chi dỗi nàng.

"Vâng, em có chút ghen tị với tư cách bạn bè." Vu Chu ngồi phịch trên ghế, nàng và Hướng Vãn không phải tốt đệ nhất thiên hạ nữa, nàng rất phiền muộn.

Hướng Vãn hơi thở khẽ động, ánh mắt gõ gõ hộp quà trên bàn, lại cười nói: "Không mở sao?"

Vu Chu không tình không nguyện cầm lên, mở ra, là một chiếc lắc tay, rất tinh xảo, Tô Xướng cũng giơ tay, cầm lấy cái hộp trước mắt, mở ra, nhướng mày.

Vu Chu lại gần nhìn, của mình và Tô Xướng là kiểu tình nhân.

Mặt nàng dần dần đỏ lên, liếc nhìn Hướng Vãn, Hướng Vãn nghiêng đầu, mắt ngọc mày ngài cười.

Trong lòng Vu Chu rất chua xót, loại chua xót rất cảm động này, Hướng Vãn biết rồi, hơn nữa dùng một loại ám chỉ không đột ngột, đưa lên lời chúc phúc ẩn nấp của cô nàng.

Một cách để không làm ai xấu hổ.

Vu Chu cất vòng tay, giọng như ruồi muỗi: "Cảm ơn, Vãn Vãn."

Tô Xướng cũng nói: "Cảm ơn, rất thích."

Wow, Tô Xướng rất hiếm khi nói hai chữ "Rất thích", Vu Chu liếc nhìn cô một cái, tuy rằng vẻ mặt cô vẫn rất lạnh nhạt.

Bành Hướng Chi cười: "Chỉ nói thích thì có ích lợi gì, có thể tăng lương cho người ta không?"

"Hả?" Cô ấy thấy Tô Xướng không lung lay, ném câu hỏi cho Vu Chu.

Vu Chu rất xấu hổ, nói sang chuyện khác: "Hai người ra ngoài chuyến này, vui không?"

Bành Hướng Chi lập tức vui vẻ, chỉ vào Hướng Vãn nói: "Em ấy rất thú vị, tôi nói cho em biết."

"Cô gái này thích sạch sẽ, lại lười, không chịu dậy sớm leo núi, tôi đi một mình, quên bôi kem chống nắng, buổi chiều lúc trở về trời tối bốn năm độ, em ấy vừa mở cửa nhìn tôi, quét mắt một cái, lại đóng lại, nói cô nương cô đi nhầm đường rồi."

Vu Chu cười chết: "Thật hay giả vậy?"

"Khi đó em ngủ trưa, vừa tỉnh, nhất thời có chút hoảng hốt, chỉ thấy một cô nương đen thui gõ cửa, trên đầu còn mồ hôi, tóc xõa một nửa, nhìn vô cùng nghèo túng, huống hồ, ngày đó chị ấy không trang điểm." Hướng Vãn chậm rãi nhớ lại.

"Em có ý gì? Câu cuối cùng của em có ý gì?" Bành Hướng Chi tính tình nóng vội.

Hướng Vãn bất nhân, cô ấy cũng không phải rất muốn nghĩa, vì thế toàn bộ đều bị cô ấy nói ra.

"Còn nữa, lúc chúng ta đến hồ Kim Dương, cùng nhau đạp xe đạp, em ấy không biết, sợ tới mức hoa dung thất sắc, nói xe sao có thể chỉ có hai bánh xe chứ. Tôi nói em chưa từng thấy xe đạp xe máy à? Em ấy nói đã thấy, nhưng em ấy vẫn cảm thấy rất nguy hiểm, bản thân nhất quyết không chịu thử."

"Cuối cùng tôi tìm một chiếc ba bánh, dẫn em ấy đi bơi, em ấy ngồi phía sau, tôi cảm thấy mình giống như một người tài xế." Cạn lời.

Vu Chu cười đến không chịu nổi, ngay cả Tô Xướng cũng cong cong khóe miệng.

"Xong buổi tối mới đùa, chúng tôi đi một quán bar, gặp phải chữ T, em biết chứ," Bành Hướng Chi cười, thiếu chút nữa nói không nổi, "Loại chữ T có thể khiêng bình chữa cháy cứu hỏa."

"T kia ở trước mặt em ấy giả bộ, muốn mời em ấy uống rượu, rõ ràng là muốn tán tỉnh em ấy, quả nhiên uống một lát con nhỏ kia liền bắt đầu tự giới thiệu, nói cô ta là T, em ấy hỏi người ta cái gì gọi là T."

"Con nhỏ kia nói chính là thích nữ, em ấy nói les, em ấy biết, con nhỏ kia rất vui, tưởng là đồng bọn, sau đó hỏi em ấy là T hay là P, giải thích một chút phương hướng công thụ, em ấy suy nghĩ một chút, nói với người ta, em ấy là T."

"Con nhỏ kia hóa đá ngay tại chỗ, thật sự hóa đá, ôi, hai người không thấy bộ dạng đó, sắc mặt thật sự rất buồn cười." Bành Hướng Chi cười đến nước mắt muốn chảy ra, "Cứ nhắc tới, nói cô sao có thể là T chứ? Sao cô có thể là T chứ?"

Nghi ngờ nhân sinh ngay tại chỗ, sau đó còn chưa uống rượu, đã đi cùng bạn cô ta.

"Đụng số* à, đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải qua cảnh đụng số."

*Đụng số: chỉ nhiều người dùng sử dụng cùng hoặc tương tự  tên người dùng trên cùng một nền tảng, dẫn đến không thể phân biệt.

Hướng Vãn không có phản ứng gì nghe cô ấy nói xong, cũng không cảm thấy mình làm có gì không đúng.

"Hai người chơi vui thật," Vu Chu rất ngưỡng mộ, "Lần sau chúng ta cùng đi nhé."

Sau khi dịch bệnh qua đi, thật sự không có nhiều cơ hội để đi du lịch.

"Được, à, đúng rồi," Bành Hướng Chi nhớ tới, "Tuần sau không phải chúng ta phải đi Hủy Châu tham gia triển lãm truyện tranh sao? Tôi vừa nói với em hai chúng tôi bổ sung kịch bản vở kịch kia, mời hai chúng tôi tham gia offline, hai người rảnh rỗi, thì cũng đi cùng đi."

Vu Chu nhìn Tô Xướng, Tô Xướng gật đầu.

Tuyệt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.