(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Hướng Vãn trở về, Vu Chu suy nghĩ không ít.
Đạo lý nàng đều hiểu, nếu không lúc trước nàng làm sao dạy Hướng Vãn chứ? Nhưng nhiều khi, hiểu là một chuyện, làm lại là một chuyện, ở trên người người khác là một chuyện, ở trên người mình, lại là một chuyện khác.
Cuối tháng năm, sắp đầu tháng sáu, thời tiết bắt đầu chuyển nóng, trong thoáng chốc lại ngửi thấy khúc nhạc dạo của mùa hè năm ngoái.
Vu Chu lần lượt cập nhật vài chương "Giúp Tôi Vỗ Vỗ", nhưng xúc cảm có chút lạ, có độc giả khéo léo khuyên nàng: "Sài Sài, không vội, nếu không chúng ta dừng lại một chút, cứ từ từ, mọi người có thể chờ."
Sự thông cảm và dịu dàng của độc giả khiến nàng có chút buồn.
Điện thoại rung lên, nhận được tin nhắn của biên tập viên, nhắc nhở nàng nhớ kinh doanh.
Nàng mới hoảng hốt nhớ tới, là ngày phát hành sách giấy của "Điện Thờ".
Thật ra nàng cũng không có kích động lắm, lúc mới ký hợp đồng mọi niềm vui có thể đến từ các quy trình đã được nàng tưởng tượng trong đầu, bìa sách chọn xong cũng có một hồi, mẫu sách cũng nhận được, nhưng lúc ấy tâm trạng nàng rất tệ, lật sơ qua, ngửi được mùi mực trang sách, sau đó liền nhìn thấy hai chữ "Thẩm Bạch" bên trong.
Thẩm Bạch xuất hiện quá nhiều lần, dần dần đã biến thành Tô Xướng.
Chờ đến khi nàng online kinh doanh, bài Weibo của sách giấy đã chia sẻ mấy ngàn cái.
Nàng có một chút hoảng hốt, lại có một chút kinh ngạc, hoá ra nhiều độc giả đang chờ đợi sách giấy đến như vậy. Giống như đối với bọn họ, là một chuyện vô cùng đáng vui mừng.
Bọn họ đang nói "Rốt cuộc", giống như đã đợi Thẩm Bạch và Kiều Kiều rất lâu rất lâu rồi.
Vu Chu đột nhiên vì phần chờ đợi này mà xúc động, nàng giống như có một chút hiểu được lời Hướng Vãn nói, có thể có rất nhiều phương tiện, làm môi giới, giới thiệu độc giả trước đây không biết gặp câu chuyện này, nhưng đối với một tác giả mà nói, điểm cuối của sự tình, cùng với chỗ lãng mạn nhất, tóm lại là độc giả cùng Thẩm Bạch, Kiều Kiều gặp nhau.
Chia sẻ bài Weibo, nhận được tin nhắn của Bành Hướng Chi.
Hẹn nàng đi ăn tối.
Bành Hướng Chi rất ít khi hẹn riêng nàng, Vu Chu có chút ngạc nhiên, nhưng Bành Hướng Chi rất nhanh đã nói, Hướng Vãn cũng ở đây.
Vì thế nàng thu dọn đồ đạc ra ngoài, ba người hẹn ở gần trung tâm thương mại lúc trước, ngồi xuống ăn một bữa món cay Tứ Xuyên kiểu mới.
Tùy ý hàn huyên một lát, Bành Hướng Chi nói, đi dạo trong trung tâm thương mại đi.
Đứng trên thang cuốn câu được câu không đi dạo, đến tầng bốn, đối diện chính là một hiệu sách Trung Tín. Một bên là khu đọc sách, một bên là quán cà phê trò chuyện.
Bành Hướng Chi nói: "Đi, vào xem có sách của em không."
"Bày hàng nào có nhanh như vậy." Vu Chu không tình không nguyện bị kéo vào.
Quả nhiên, đi dạo một vòng, quả thật không có "Điện Thờ", Vu Chu sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng, khi nhìn về phía từng dãy giá sách, trong lòng vẫn mơ hồ có chờ mong.
Các cô ngồi xuống khu tán gẫu, gọi mấy ly cà phê, Bành Hướng Chi bĩu môi: "Tiếc ghê, còn tưởng hôm nay có thể nhìn thấy."
"Em nói," cô ấy chống đầu hướng khu đọc sách bĩu môi, "Tôi chưa từng làm tác giả, em nói xem, nếu một tác giả nhìn thấy có người cầm sách của mình ngồi đó, là có cảm giác gì? Căng thẳng? Kích động? Lén nhìn người ta, hay là cảm động đến phát khóc?"
Cô ấy tự mình cân nhắc, nếu như là mặt đối mặt quan sát biểu cảm đọc sách của độc giả, hẳn là vừa thấp thỏm vừa tự hào.
Ặc...... Đương nhiên cũng có thể bị coi là biến thái.
"Không biết." Vu Chu cười cười, nói.
Hướng Vãn nhìn về phía đầu kia, khu đọc sách sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, mấy độc giả hoặc đứng hoặc ngồi, mở ra một cuốn sách, dùng sự yên tĩnh quý giá của mình, đến đổi một câu chuyện giấy trắng mực đen.
"Sách này của em, in bao nhiêu bản thế? Có thể trải đến chỗ chúng ta không?" Bành Hướng Chi lại hỏi.
"Hơn 100 ngàn bản, cụ thể em quên mất rồi." Đầu óc Vu Chu có chút loạn.
"Hả, hơn 100 ngàn bản á?" Bành Hướng Chi cảm thấy rất ghê gớm, "Kịch truyền thanh của chúng ta còn chưa tới 100 ngàn nữa."
Chợt nghe cô ấy nhắc tới kịch truyền thanh, Vu Chu có chút trầm mặc.
"Sao vậy, làm kịch cho em, còn làm ra thù? Trưng bộ mặt tôi nợ tiền em làm gì!" Bành Hướng Chi dỗi nàng.
"Em không có ý này." Vu Chu vội vàng giải thích.
Bành Hướng Chi hừ nàng một tiếng, uống một ngụm cà phê, thở dài: "Có thể em không hiểu chúng tôi, nhiều năm như vậy, chúng tôi lồng tiếng quá nhiều, nào là trò chơi, phim ảnh, kịch truyền thanh, quảng cáo gì gì đó, nhiều lắm lắm luôn."
"Không phải mọi tác phẩm của chúng tôi đều hot, thậm chí không phải mọi tác phẩm đều thu hút sự chú ý."
"Em viết văn, em cũng hiểu nhỉ, dù là tác giả em có 200 ngàn người theo dõi, hoặc là Weibo em có 500 ngàn người theo dõi, cũng không phải tác phẩm nào cũng nổi phải không?" Bành Hướng Chi nhìn nàng.
"Một thứ, một thứ hợp tác, nếu là hot lên, đó là thiên thời địa lợi nhân hòa, còn có may mắn, thiếu một thứ cũng không được, nguyên tác, chính là nền tảng quan trọng trong đó, đương nhiên, chúng tôi diễn dịch cũng vô cùng vô cùng quan trọng, ha ha ha ha ha ha."
"Em coi cư dân mạng hiện tại là đồ ngốc à? Một câu chuyện rác, nhét chút thịt nguội, gom lại diễn viên, tập hợp thẻ thông tin, liền hot, tôi nói cho em biết, không thể nào, cho dù có nổi, cũng không có danh tiếng, nói không chừng chúng tôi còn bị mắng, kiếm đồng tiền dơ bẩn."
Bành Hướng Chi "chậc" một tiếng cảm thán.
"Em muốn viết một câu chuyện xúc phạm IQ của người khác, cũng không thể nào có người bởi vì em là Bát Đại Khâm Sai, Thất Tiểu Vương Gia gì gì đó, thị trường sẽ mua ồ ạt, đúng không?"
"Lấy được thành tích, là bởi vì nó đúng là thứ tốt, thứ tốt này, chính là sự liên kết chặt chẽ, thiếu một thứ cũng không được, là thành tựu lẫn nhau, nào có cái gì là ai hoàn toàn nâng lên, ai hoàn toàn nằm thắng chứ?"
Vu Chu có chút xúc động, ngẩng đầu nhìn cô ấy.
"Hơn nữa, các hình thức sáng tạo khác nhau có những đối tượng khán giả khác nhau, ai ăn no rửng mỡ mà so sánh ai cao ai thấp chứ, em xem, tôi vừa nói em, sách in ra hơn 100 ngàn bản, trong khi chúng ta đu kịch, chưa đến 100 ngàn, vậy mấy ngàn kia từ đâu ra? Có ai vào hiệu sách, mở cuốn sách này, chỉ để tận hưởng việc đọc, mà không hề biết đến kịch truyền thanh không? Có ai nghe kịch truyền thanh, lại có ai hoàn toàn không muốn đọc sách, chỉ muốn tận hưởng âm thanh không?"
"Độc giả và thính giả, có tương giao, nhưng nó không phải hoàn toàn trùng hợp, cũng không thể đồng đẳng. Cả hai đều tốt, vậy cùng có lợi, là kết quả tốt nhất, em chỉ cần tận hưởng sự giao lưu của em với độc giả của em là được. Em muốn quá để ý đến một số có hay không, vậy thực sự là, nói thật, có chút ngu ngốc. Toàn để ý vào mấy thứ nhỏ nhặt."
"Hôm nay em cảm thấy kịch truyền thanh đưa em lên, ngày mai nếu như có đại V đẩy sách của em cho em nổi tiếng một phen thì sao, em cũng cảm thấy, phải dập đầu với người ta, có phải hay không? Cái thứ em viết, khí phách là dùng như vậy sao? Là dùng để em cân nhắc xem có nên dập đầu với người ta sao? Khí phách không phải nằm trên cây bút của em sao?"
Bành Hướng Chi cũng nói đến sắp khô miệng, cô ấy cảm thấy mình thật đúng là tận tình khuyên bảo, không muốn nói nữa, hận không thể bắt đầu đánh nàng.
"Tôi nói cho em biết, lúc đó tôi không phải chỉ vì giao tình của Tô Xướng mới đến làm đạo diễn, tôi đọc sách của em trước."
"Chúc Chúc," cuối cùng cô ấy nói, "Lúc chúng ta mới quen nhau, em nói cảm thấy tôi rất ngầu, rất lợi hại, dáng vẻ lấp lánh, khó gần, bây giờ tôi nói với em, thứ khiến tôi lấp lánh, không phải chuyên nghiệp, mà là nhiệt tâm."
Yêu thích công việc âm thanh, là tự tin lớn nhất mà tôi đi tới ngày hôm nay.
Hy vọng tác phẩm cũng là của em.
Vu Chu cầm cốc cà phê ấm ấm, ngước mắt lên, nhìn về phía bên kia khiến thời gian dừng lại, lại khiến thời gian mở rộng từng dãy giá sách.
Nói xong, Bành Hướng Chi đột nhiên liếc mắt nhìn Hướng Vãn, muốn nói lại thôi.
"Cái đó..."
Cô ấy muốn nói Tô Xướng, cô ấy muốn nói cho Vu Chu, tình cảnh của Tô Xướng.
Nhưng Hướng Vãn lắc đầu. Làm bạn bè, cô nàng có thể khuyên giải an ủi Vu Chu để tâm vào chuyện vụn vặt, mất đi tự tin, nhưng cô nàng không cho rằng, nên tham dự vào tình yêu của hai người họ.
Hai người có thích hợp hay không, phải dựa vào chính mình thăm dò, không cần cái miệng thứ ba xen vào.
Bành Hướng Chi tiếp thu được ý của cô nàng, thở dài một hơi ngậm miệng.
Cuối tháng sáu, trang đầu Weibo của Vu Chu trở nên nhộn nhịp, siêu thoại của Tô Xướng cũng sôi nổi, thậm chí diễn đàn có fan xây một tòa nhà cao, tổng hợp và giới thiệu các tác phẩm của Tô Xướng từ tháng sáu năm ngoái đến tháng sáu năm nay, rồi có một dòng chữ nhỏ nói: Chúc mừng sinh nhật Tô Xướng.
Tiếp theo là một liên kết, tuyên truyền 8 giờ tối ngày 27 tháng 6, livestream sinh nhật mỗi năm một lần của Tô Xướng.
Trong app Thỏ Vỹ, tương tác với fan, thính giả cảm thấy hứng thú đều có thể tham gia.
Giao diện livestream lần này khác, nền tảng đã đặc biệt thay đổi nền cho phòng live của Tô Xướng với hình bánh sinh nhật, ngay cả ở trên mạng, cũng vô cùng náo nhiệt.
Fan ùa vào, vừa mới bắt đầu, nhân khí đã đạt tới 870 ngàn, còn đang một đường tăng lên.
Tuy rằng không biết số người cụ thể, bởi vì giá trị nhân khí là có thêm điểm từ việc tặng quà, nhưng nghĩ đến sẽ không ít, vì màn hình bị bình luận trôi đến mức gần như phế bỏ, còn bị lag ba bốn lần, những người phía sau thì không thể vào được.
Dù sao, đây là một lần livestream hiếm có của Tô Xướng.
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, kết hợp với avatar màu lam thâm thúy của cô, như là sống sót sau tai nạn, hoặc như là tất cả còn chưa bắt đầu.
Buổi chúc mừng thanh thế to lớn này, náo nhiệt đến mức như thể có thể thay cô hái sao, những người yêu quý cô nâng lên một bầu chân tình, Tô Xướng nhớ kỹ từng cái một, nhưng cô sẽ không nói, cô cho tới bây giờ cũng không nói.
Tô Xướng là một người mạnh mẽ đến mức tất cả mọi người đều cho rằng cô không có nhược điểm, tự tin, ôn hòa, không nhanh không chậm, bình tĩnh ung dung, cô dường như làm cái gì cũng có thể thành thạo, ra mắt mười năm, cô chưa bao giờ làm cho người ta khó xử.
Cô giống như avatar của cô, là một đại dương khó nhìn thấu, mà lời đồn lộn xộn, tại bình tĩnh dưới mặt nước, một lần lại một lần lộ ra răng nanh.
Nhưng cô dường như chưa bao giờ quan tâm.
Cô đang nhìn chăm chú vào một chiếc thuyền lá nhỏ trên mặt biển, cô lấy ánh trăng chăm sóc nó, khi thì quay cuồng, khi thì lay động, khi thì ngoan ngoãn nằm.
Liếc mắt nhìn không thấy đầu mặt biển, bọt sóng là trân quý cô báo đáp cho thính giả, bên trong có tiếng vọng chân thành của cô, còn có vỏ sò lóe sáng sau cơn bão đẩy vào bờ.
Mà thuyền lá nhỏ này, chỉ thuộc về riêng cô.
Mọi người thường có một logic tốt, gọi là liên nhược, nó nói, khi bạn cảm thấy một người cái gì cũng có, của cải, tài năng, địa vị, danh vọng, bề ngoài, gia thế, mọi thứ đều đầy đủ, là hoàn hảo trong hoàn hảo, là kẻ mạnh trong kẻ mạnh.
Vậy cô thường thường sẽ bởi vì không đủ yếu ớt, mà nên bị bỏ rơi.
Bởi vì cô nhìn như có quá nhiều thứ đủ để chống đỡ cô, cô nên kiên cường.
Cô còn có quá nhiều tình yêu, cuồn cuộn không ngừng đi vào cô, đương nhiên, người tới người đi, cũng cuồn cuộn không ngừng vứt bỏ cô.
Tô Xướng nhìn những ID quen lại không quen này, mỉm cười đưa ra lời cảm ơn từ đáy lòng.
Đoạn đường cũng đủ.
Bành Hướng Chi tới, Hướng Vãn cũng tới, quẹt mấy cái quà tặng bánh kem, Hướng Vãn nói: "Bà chủ, sinh nhật vui vẻ."
Mặc dù trên phố đã có tin đồn, nhưng đây là lần đầu tiên cô gọi Tô Xướng là "bà chủ", xem như giải quyết dứt khoát chuyện cô nàng ký hợp đồng với Tô Xướng.
Phòng live sôi trào, một hồi chúc mừng long trọng, lại có bạn từng hợp tác đi vào, chúc phúc cho Tô Xướng.
12 giờ, fan bắt đầu spam.
Bọn họ nói ——
"Cả thế giới đều muốn yêu Tô Xướng."
Trôi rất lâu rất lâu, khiến người ta không thể theo dõi nổi.
Tô Xướng nằm ở trên giường, dựa vào đầu giường, không bật đèn, bên ngoài là một vầng trăng sáng bị toà nhà cao tầng che khuất.
Cô đối với micro, cười nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn cả thế giới đã yêu tôi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");