Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 77




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơm nước xong, người lớn dựng bàn mạt chược lên, bắt đầu chơi mạt chược, Hướng Vãn cũng được mời lên bàn, mợ út ngồi ở phía sau cô nàng, chỉ đạo cô nàng.

Tô Xướng nói buổi chiều phải về, Vu Chu nghĩ cơ thể cô không tốt lắm, lại lái xe thời gian dài như vậy, sợ cô lái xe mệt, liền nói vẫn còn thời gian, bảo cô lên lầu ngủ một lát.

Chào hỏi người lớn, Vu Chu dẫn Tô Xướng lên lầu, đến phòng ngủ phía nam của mình, lúc trước nàng và Tô Xướng về nhà, cũng là ở chỗ này.

Phòng ngủ không nhỏ, còn có sô pha nhỏ và bàn học gỗ thật lúc trước nàng đi học, giá sách cao cao, bên trong đều là sách giáo khoa cấp ba với một ít tạp chí ngoại khóa gì đó.

Trước kia lúc Tô Xướng ở đây, rất thích lật xem sách bài tập và tập viết văn lúc trước của Vu Chu, nàng viết chữ luôn thích làm đầy ô, như thể ô vuông đó tính tiền theo diện tích vậy, không viết đầy là thấy lỗ.

Tô Xướng thay đồ ngủ của Vu Chu, mang theo mùi thơm quen thuộc của nàng, ngồi ở bên giường, nhìn Vu Chu kéo rèm cửa sổ đi tới, Tô Xướng thuận tay mở đèn bàn.

Vu Chu đứng trước mặt cô, sắc mặt cô ở dưới đèn bàn thấy rất rõ ràng, đáy mắt có màu đen nhàn nhạt, lúc nhìn cô hai mắt cũng hơi khép lại, cô thật sự rất mệt mỏi.

Vì vậy Vu Chu có chút không đành lòng, cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Thật sự phải về sao? Nhà em có thể ở, mỗi người một phòng cũng không có vấn đề. Trông chị mệt mỏi quá, lái thêm bốn năm tiếng nữa, em rất lo lắng."

Tô Xướng đưa tay, giữ chặt tay phải Vu Chu, hơi nhéo nhéo.

Cô nhìn Vu Chu gần trong gang tấc, vẻ mặt nghiêm túc nhẹ giọng nói: "Nếu như chị ở lại đây, chị có thể sẽ......"

Không thể kiềm chế được.

Vu Chu nuốt nước bọt.

Tô Xướng thở dài một hơi, suy nghĩ rồi nói: "Nếu chị không lái xe, buổi tối cùng các trưởng bối ăn cơm, có khả năng sẽ uống rượu, em lại ở bên cạnh, chị cũng sẽ ngủ không được."

Cô mơ hồ dừng lại, giống như có chút ngượng ngùng, không rõ ràng.

Thật ra hiện tại cô đã có một chút, hiện tại cô cũng rất muốn ôm Vu Chu, hơn nữa tư thế này, cô vừa vươn tay là có thể ôm eo Vu Chu, cô biết, rất mềm, rất dễ ôm, rất dễ dàng dung nạp một ít lý trí lung lay sắp đổ.

Vốn đã từng là người thân thiết nhất, lại biết vẫn thích nhau, phạm vi lý trí không còn lớn như vậy nữa.

Vu Chu cũng nghe hiểu, khóe miệng không được tự nhiên nhếch lên, sau đó Tô Xướng nhìn nàng cười, ngón trỏ ở trong lòng bàn tay nàng hơi ngoắc ngoắc.

Lại thu tay về, chống ở bên giường, nhìn nàng.

"Vậy chị... ừm, ngủ một lát đi, một tiếng? Hai tiếng? Lát nữa em gọi chị." Vu Chu cũng không tự giác dùng giọng gió.

Tô Xướng nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Ngủ thẳng đến 4 giờ rưỡi đi, dậy thu dọn một chút, 5 giờ xuất phát, về đến nhà cũng không tính là quá muộn."

"Được."

Vu Chu tắt đèn cho cô, lại đóng cửa phòng, xuống lầu đánh bài.

Hướng Vãn đăm chiêu nhìn nàng, lại cúi đầu cầm bài.

Rất nhanh đến 4 giờ rưỡi, Vu Chu đúng giờ đi lên gọi Tô Xướng, cô đã tỉnh, thật ra thì cũng không ngủ được, chỉ chợp mắt một lát, nhìn thấy Vu Chu đầu tiên là miễn cưỡng cười cười, sau đó liền nhanh nhẹn rời giường thay quần áo, chuẩn bị xuất phát.

Chỉ còn một bàn mạt chược, họ hàng còn lại ra ngoài dạo phố còn chưa trở về, bà Triệu mặc tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, tuy rằng lúc trước đã nói phải đi, nhưng bà Triệu vẫn muốn giữ cô lại.

Cả nhà Vu Chu đều như vậy, hiếu khách.

"Mẹ, chị ấy còn phải đi gặp khách hàng, rất quan trọng. Vốn là tiện đường tới đây thôi." Vu Chu nói.

"Vậy mẹ chuẩn bị cho con bé một ít thịt chiên với lạp xưởng, trên đường đói bụng có thể ăn, được không?" Bà Triệu lau tay vào tạp dề.

"Mẹ đừng phiền nữa, chị ấy lái xe làm gì có tay ăn, đến nơi thì gặp khách hàng, cũng ăn không được." Vu Chu cảm thấy phiền phức, hơn nữa Tô Xướng về nhà căn bản sẽ không ăn nóng, nàng biết.

Không ngờ Tô Xướng dịu dàng nói: "Được ạ."

Bà Triệu vui vẻ, đi tìm túi giữ tươi, bỏ hai túi lớn ra, xách cho Tô Xướng, sau đó cùng Hướng Vãn tiễn cô ra khỏi vườn hoa nhỏ, sau đó giao đồ cho Tô Xướng, chỉ còn lại Vu Chu và cô ra ngoài.

Vu Chu cất túi, cùng cô đi chậm rãi, đi tới ngã tư, xe vẫn đỗ ở đó.

Tô Xướng mở cửa xe, đầu tiên là bỏ đồ vào, sau đó vịn cửa xe phía sau, không có đóng, liền đứng hơi cúi đầu nhìn Vu Chu.

"Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?" Vu Chu đứng trước mặt cô, có chút nghi hoặc.

"Ừ."

"Cái gì vậy?"

Tô Xướng mím môi, hỏi nàng: "Có thể có một nụ hôn năm mới không?"

Hả, cái này.

Vu Chu chớp chớp mắt, vành tai lại đỏ lên.

Nàng bất giác cắn môi trên, gót chân xách xách, có chút căng thẳng.

"Hôn, hôn lưỡi sao?"

Lời vừa nói ra, nàng muốn tự sát, đầu óc có vấn đề......

Tô Xướng cũng sửng sốt, sau đó nở nụ cười như phá băng, cô nói: "À, hóa ra còn có lựa chọn này."

"Không phải," tai mắt Vu Chu đều bốc khói, giải thích có chút luống cuống tay chân, "Ý em là, nếu là kiểu hôn này, không, không thích hợp lắm."

"Vậy, lựa chọn khác thì sao?"

Tô Xướng đang trêu chọc nàng, cô xác định, bởi vì cô có chút không chịu nổi.

Vu Chu liếc cô một cái: "Vậy chị vốn nói nụ hôn năm mới, là chỉ hôn ở đâu?"

Tô Xướng nhìn chằm chằm môi nàng, hơi nhíu mày: "Ở đây."

"Hoặc là..." Cô lại nghiêng đầu, tầm mắt nhìn lên gò má có chút phấn của nàng, "Ở đây."

Vu Chu cảm thấy, Tô Xướng dùng tầm mắt của cô, vuốt ve toàn bộ khuôn mặt mình một lần.

Nàng rất muốn hung tợn nói, cũng không được, đừng nghĩ nữa, chị làm gì vậy, mau đi đi. Chúng ta có là gì đâu, chị bị điên à.

Nhưng nàng nhìn tay Tô Xướng nắm cửa xe, nhớ tới đôi tay trông tinh tế đến không dính nước xuân này, lái xe bốn năm tiếng, lại phải lái xe bốn năm tiếng quay về, đi về thời gian dài như vậy, chỉ vì gặp nàng một lần.

Trái tim nàng không thể cứng lại.

Thậm chí nàng nghĩ càng nhiều, nàng nghĩ, mùng một Tết này, Tô Xướng trở về, một mình ở nhà, ăn cái gì đây, cũng không có ai đón năm mới với cô.

Tô Xướng hình như đã rất kiềm chế, giữ con đường sống không ngủ lại trong nhà mình.

Nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của cô, lại giống như là đang dùng chuyện "Không có ngủ lại" này, không dấu vết mà đòi hỏi một "điều kiện tốt khác".

Vu Chu liếc nhìn Tô Xướng, trong lòng lắc đầu, không đúng, đây không phải là âm mưu của Tô Xướng.

Cô nào có thông minh như vậy.

Có lẽ cô... đang muốn.

Trong lòng Vu Chu thở phào nhẹ nhõm, dùng thanh âm như ruồi muỗi nói: "Cái sau."

Nói rất không được tự nhiên, vừa nói xong, đầu liền quay qua không nhìn cô, lông mi có chút run rẩy.

Trong mắt Tô Xướng bắn pháo hoa nho nhỏ, sau đó cô cúi đầu lại, nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên má Vu Chu.

Rất phải phép, không có quá nhiều lưu luyến, xúc cảm lành lạnh không có lưu lại quá lâu, nhanh đến nỗi gần giống với một cái dán lên mặt.

Sau đó cô nói, "Chị đi đây, chúc mừng năm mới."

Trái tim Vu Chu bị kéo căng vừa chua xót, nàng lùi gần nửa bước, nói: "Chị muốn nói bao nhiêu lần chúc mừng năm mới vậy!"

Tô Xướng ngẩn người, sau đó cười, cô nói: "Nói nhiều như vậy, là hy vọng em, thật sự hạnh phúc."

Hy vọng em thật sự hạnh phúc, Vu Chu, cho dù quan hệ cuối cùng giữa chúng ta được định nghĩa là như thế nào, hy vọng em, thật sự hạnh phúc.

————————————

Editor: "Hy vọng em thật sự hạnh phúc", cũng là tên tiểu thuyết kể về lúc Tô Xướng và Vu Chu mới quen biết nhau.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.