(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người cơm nước xong, Vu Chu phải về, Tô Xướng tiễn nàng.
Vốn Vu Chu không muốn làm phiền cô, nhưng nghĩ đến việc mình tốn hơn 40 tệ bắt xe đến xem một con mèo nôn búi lông, cảm thấy không nên mở rộng chi phí lên đến 80 hay 90 đồng thì tốt hơn.
Hơn nữa, cơm tối còn là dùng app đặt hàng của nàng đặt...... Nó hơi đắt.
Vì thế đi theo Tô Xướng xuống hầm, còn sạch sẽ hơn trong hầm xe trong tin tức, nhìn một lượt, toàn là những chiếc xe nhìn đã thấy đắt tiền.
Nhưng xe Tô Xướng vẫn ổn, trầy một chút vẫn bồi thường nổi.
Vu Chu lại chọc cười chính mình, đang yên đang lành tại sao phải ảo tưởng đi làm trầy xe người ta, bị điên à.
Tô Xướng khởi động xe, nhìn Vu Chu ở ghế lái phụ cười trộm, khóe miệng cũng nhếch lên.
Lên xe ngồi vững vàng, xe chạy ra khỏi mặt đất, ban đêm đèn neon làm tròn bổn phận luân canh, nhìn thấy ánh mắt liền dán lại, Vu Chu theo thói quen muốn đẩy ghế ngồi về phía sau, nằm xuống.
Trước kia nàng tan làm muộn, Tô Xướng sẽ tới đón nàng, nàng sẽ ngồi ở ghế lái phụ, nhìn đèn đuốc vạn nhà liền mệt rã rời, sau đó sẽ ngả lưng ghế xuống, nằm lên trên ngủ một lát.
Hành động của nàng dừng lại, không tiếp tục nữa.
Tô Xướng nghiêng đầu nhìn nàng, ôn tồn nói: "Ngủ một lát đi."
"Đến nơi chị gọi em."
Vu Chu gật đầu, hạ lưng ghế xuống, hai tay đặt trên bụng, đầu nghiêng sang bên phải ngủ một lát, cổ có chút đau, lại nghiêng sang bên trái, giống y thói quen trước kia.
Đèn đỏ đang đếm ngược một cách vô tình, phản chiếu gần một nửa màu sắc trên mặt Tô Xướng, tay cô đặt lên tay lái, ngón tay không tiếng động gõ.
Vu Chu mơ một giấc mơ, mơ thấy mình khoảng 6-7 giờ sáng, bị âm thanh dưới lầu đánh thức, từng trận từng trận, nàng phiền lòng nóng nảy, muốn mở cửa sổ kêu to lên, nói nhà ai thiếu đạo đức như vậy?
Nhưng nàng không có gan, chỉ đi tới đi lui trong phòng.
Âm thanh còn đang ầm ĩ, nàng thức dậy tức giận trở nên có chút uất ức, ngồi trên sô pha, động tĩnh rất lớn.
Người trên giường tỉnh dậy, còn ngái ngủ, nhưng rất dịu dàng, hỏi nàng: "Sao vậy?"
Nàng rất tủi thân nói: "Dưới lầu có tiếng động, rất lớn."
"Chị có nghe thấy không?" Nàng hỏi người vừa thức dậy.
"Ừm..." Giọng mũi của cô rất êm tai, cô nói, "Chị không nghe thấy, để chị nghe thử."
"Đùng —— đùng ——"
Vu Chu kêu lên: "Chị có nghe thấy không?"
Người trên giường cười: "Nghe thấy rồi. Lại đây đi, không sao."
Sau đó Vu Chu liền đi qua, được ôm, lại ngủ thiếp đi.
Khi đó nàng đang suy nghĩ, tại sao rõ ràng mình vì âm thanh kia mà khó chịu, nhưng sau khi người bên gối nghe được, liền yên tâm ngủ thiếp đi.
Sau khi lại mơ thấy cảnh tượng này một lần nữa, nàng mơ hồ cẩn thận suy nghĩ, khi đó nàng có một chút bất an và sợ hãi trong tiềm thức, nàng sợ có một chút âm thanh ồn ào làm cho các cô ngủ ngon, chỉ có mình mới có thể nghe được, nàng sợ loại cảm giác cô độc mà toàn thế giới chỉ có nàng mới có thể ý thức được sự tra tấn nào đó. Nhưng Tô Xướng nói cô cũng nghe thấy, nhưng cô dịu dàng ôm mình, giống như đừng sợ gì cả.
Nhưng nàng lại cảm thấy, rõ ràng đối phương không nghe thấy gì, có thể có một giấc ngủ vô ưu vô lự, mà mình không kiêng nể gì mà đánh thức cô, để cho cô nghe, giống như cũng rất thiếu đạo đức.
Nhưng cô thức dậy cũng không tức giận chút nào, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Trong nháy mắt Vu Chu ở trên xe mở mắt ra, giấc mơ kia bị quên mất, điều hòa trong xe bật rất thoải mái, vẫn luôn là nhiệt độ rất thích hợp ru ngủ.
Nàng chớp chớp mắt, có một chút nước mắt sinh lý, nghiêng đầu nhìn Tô Xướng gần trong gang tấc.
Xe dừng lại, mặt Tô Xướng ở ngay trước mặt nàng, lấy tư thế nghiêng người lại gần, dây an toàn đã được cởi ra.
Thấy Vu Chu mở mắt, cô cũng không rời đi, ánh mắt dừng ở lông mi và mũi của nàng.
Vu Chu mơ mơ màng màng, hỏi cô: "Đến rồi sao?"
Giọng khàn khàn, giống như lại có một chút tủi thân.
Ánh mắt Tô Xướng mềm đi một chút, cô ở nơi rất gần, dùng giọng gần như thì thầm nói: "Đến rồi."
Hơi thở phất qua mặt Vu Chu, ánh sáng tối màu trong hầm xe chiếu lên mặt cô, tất cả đều kiềm chế, khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự kiềm chế của cô.
"Chị đây là..." Vu Chu dùng sức chớp mắt vài cái, tỉnh táo lại, nhưng vẫn có chút mơ hồ, đầu cũng không nhúc nhích, liền miễn cưỡng nhìn cô.
"Chị muốn lấy khăn giấy ở hàng sau."
Vu Chu nhướng mắt nhìn về phía sau, nhưng nhìn không tới, lại đang suy nghĩ tư thế này của cô có thể lấy được sao.
"Thế lấy được chưa?" Nàng muốn lùi lại, nhưng vừa mới tỉnh ngủ, người mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
"Chưa, chị với không tới."
"Ồ." Tim Vu Chu đập thình thịch, như thể nàng có thể cảm nhận được hơi thở của Tô Xướng.
Bầu không khí quá tốt, lại vừa vặn mơ một giấc mơ, tuy rằng không nhớ rõ nội dung, nhưng nàng nhớ rất an tâm.
Cho nên có một chút ảo giác, giống như tim có thể nhảy một cái, cũng không sao.
Tô Xướng nhìn Vu Chu, nàng rúc ở trong ghế, mang theo hoảng hốt vừa tỉnh ngủ, trước kia sau khi đến nơi bản thân sẽ không chờ, sẽ trực tiếp đánh thức nàng, tâm trạng khó chịu khi thức dậy của nàng lúc đó sẽ không có, bình thường ngáp một cái, chớp chớp mắt, liền mở cửa xe xuống xe, sau đó đưa tay cho cô, lại dắt vào thang máy.
Bởi vì buồn ngủ, lúc Vu Chu buồn ngủ là ngoan nhất.
Cánh tay Vu Chu giật giật, giống như muốn xoay người đi mở cửa xe.
Tô Xướng rũ mắt nhìn quần áo của nàng, hỏi: "Quần áo trong tủ, vẫn chưa mang đi giặt sao?"
"Không có."
"Chưa kịp." Vu Chu nói.
Tô Xướng suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Chị ở bên này làm thẻ giặt quần áo, bên trong còn một ít tiền, từ khi chị dọn đi, liền trở nên vô dụng. Em đưa quần áo cho chị, chị giặt giúp em, được không?"
Lời này rất kỳ lạ, không phải nói chị đưa thẻ cho em, em dùng đi, mà là nói —— Em đưa quần áo cho chị, chị giặt giúp em.
Nghe có vẻ như một sự lôi kéo không rõ ràng. Dù sao, việc giúp người khác giặt quần áo, nghe có vẻ mập mờ hơn rất nhiều so với việc cho em mượn một chiếc thẻ không dùng.
Hơn nữa giọng điệu Tô Xướng quá mức dịu dàng, nghe giống như đang thăm dò thứ gì khác.
Vu Chu nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình càng không còn sức nữa.
Hình như nàng lại bị Tô Xướng trêu chọc rồi.
Một lần lại một lần, lặp đi lặp lại, vĩnh viễn không có điểm dừng, chỉ cần nàng muốn.
Thật đấy, miễn là nàng muốn.
Cho dù Tô Xướng trông có vẻ cũng không nói gì, ngay cả Vu Chu nếu như muốn trốn tránh đều có vẻ phản ứng quá độ.
Vu Chu tự nhiên đưa tay cởi dây an toàn, ngồi dậy, ngáp một cái, lại vuốt tóc, lại dụi mắt, mở cửa xe: "Đi nhé."
Trước khi đi không nhịn được nhìn Tô Xướng một cái: "Chị nằm sấp như vậy, thắt lưng không đau sao?"
Câu này ngay từ đầu đã muốn hỏi, nhưng không tìm được cơ hội.
Tô Xướng nhẹ nhàng cười, đứng thẳng người, trở tay đỡ lấy thắt lưng: "Có một chút."
"Vậy chị về sớm chút đi," Vu Chu cũng cười ngắn một tiếng, "Cám ơn, em lên lầu."
"Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cuối cùng cũng về nhà, Vu Chu như là sống sót sau tai nạn.
Nàng cũng gộp đoạn chuyện này trên xe vào giấc mơ trước khi tỉnh dậy, cùng chôn vùi.
Về đến nhà, đèn phòng khách sáng, Hướng Vãn ngồi trên sô pha, đang đọc một cuốn sách.
"Về rồi à?" Hướng Vãn hỏi.
"Ừ, sao còn chưa ngủ?" Vu Chu thay giày.
"Sắp ngủ rồi, vừa tắm xong, buổi chiều ngủ một chút nên giờ không buồn ngủ lắm."
Hướng Vãn đặt sách xuống, hỏi nàng: "Chị ra ngoài là có chuyện quan trọng sao?"
Vu Chu bình thường rất ít qua lại với bạn bè, cũng không có buổi tối nào ra ngoài. Huống chi bây giờ nhìn sắc mặt nàng rất không tốt, có chút lo lắng.
"Không có, Tô Xướng nói mèo nhà chị ấy ho, nên tôi qua xem thử, kết quả là mèo nôn búi lông, cạn lời." Vu Chu đi tới trước máy lọc nước, rót một ly nước, uống ừng ực.
Hướng Vãn cười cười.
"Còn bắt xe đến đó, tốn hơn 40 tệ, lúc ở thang máy tôi mới nhớ tới, em nói nếu tôi bảo chị ấy quay video lại, xem "ho" như thế nào, thì tôi không cần phải vất vả một chuyến rồi?"
Hướng Vãn nói: "Quan tâm ắt sẽ loạn."
Cũng không biết là nói Tô Xướng quan tâm mèo bò sữa, hay là nói cái khác.
Vu Chu uống nước xong, lại hỏi cô nàng: "Em khá hơn chút nào chưa?"
"Không có nhiều như vậy, đầu cũng không choáng."
"Bụng thì sao, có đau bụng không?"
"Không đau."
"Vậy thì được, tôi tắm rửa đi ngủ, buồn ngủ muốn chết, em cũng đi ngủ sớm đi nhé."
"Ngủ đi, em đọc sách một lát rồi ngủ." Hướng Vãn lại cầm sách lên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");