(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau Hướng Vãn kết thúc lớp huấn luyện, bà Triệu tuyên bố bà cuối cùng cũng công thành lui thân, trở về "hầu hạ" ba Vu.
"Cuối cùng mẹ đã biết mệnh nha hoàn của con di truyền từ ai, chính là từ mẹ con đây." Bà Triệu mặc quần legging thu dọn hành lý, sau đó dặn dò hai người, "Đến thu rồi, hai đứa đừng lộ chân đấy, bây giờ không chú ý bảo dưỡng nhá, lớn tuổi đầu gối đau chết con luôn."
Hướng Vãn ngồi xổm một bên, rất ngoan ngoãn giúp bà gấp quần áo.
"Bé ngoan, con phải nhớ dì nha." Bà nhìn Hướng Vãn, muốn lau nước mắt.
"Đứa con thứ hai" này còn chu đáo hơn Vu Chu, cuối cùng bà cũng có thể dùng tới nick name "Bé ngoan" trước đây chuẩn bị cho con gái ruột.
Hướng Vãn dịch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Vu Chu, trong mắt mơ hồ mang theo nụ cười.
"Muốn cười thì cười đi, bà ấy là diễn viên giỏi, đâu phải ngày đầu tiên em biết." Vu Chu tựa vào cửa.
Bà Triệu xoay người đấm vào bắp chân nàng một cái: "Con thì biết cái gì! Con nhỏ không có lương tâm này, con đừng dạy hư Vãn Vãn."
Lại xoay người kéo tay Hướng Vãn, dịu dàng vuốt ve.
Mắt Hướng Vãn sáng ngời nhìn Vu Chu mím môi cười, dáng vẻ bị bà kéo giống như là con dâu nhỏ.
Vu Chu nhìn không nổi nữa, bỏ đi.
Chờ xem, trong lòng nàng oán hận nghĩ, "Bé ngoan" của mẹ biết giả vờ nhất, nhìn giống như chim hoàng oanh, sau này mẹ mới biết được cô nàng gian xảo.
Di động rung lên, nàng cầm lên, là tin nhắn của Tô Xướng: "Dì sắp về à?"
Vu Chu mở ra, lướt qua vòng bạn bè, quả nhiên thấy bà Triệu chụp một tấm ảnh bà và Hướng Vãn nắm tay nhau, với caption: "Phải đi rồi, lưu luyến bé ngoãn của dì."
Lúc tới "con gái ngoan" là Vu Chu, lúc đi "bé ngoan" thành Hướng Vãn.
Vu Chu cười lạnh, đúng là mẹ con liền tâm mà.
Hồi phục tâm trạng, nàng nhớ ra còn chưa trả lời Tô Xướng, vì thế gõ chữ: "Ừ, rốt cuộc."
Giọng nói của Tô Xướng gửi tới, giống như bởi vì câu "Rốt cuộc" kia của nàng cười một chút, âm nền rầu rĩ, hình như đang lái xe.
"Lúc trước nói mời dì ăn cơm, vẫn luôn không có thời gian, tối nay dì có rảnh không?"
"Thế thì chị phải hỏi bà ấy. Chị đang ở đâu thế?"
"Mắt con mèo bò sữa hơi bị nhiễm trùng, mới vừa từ bệnh viện về."
"À, chắc là thức ăn cho mèo bị nóng. Vả lại, mèo này của chị còn chưa đặt tên? Vẫn luôn là mèo bò sữa mèo bò sữa, chị gọi nó không cảm thấy khó đọc sao?"
"Chị không gọi nó."
......
Được thôi, đúng là Tô Xướng, nhìn cũng không giống người ở nhà biết trêu mèo.
Nhưng nghĩ lại hình ảnh Tô Xướng câm lặng và con mèo câm lặng ở nhà đối mặt nhau, lại thấy hơi buồn cười.
...... Nói một CV là câm có phải hơi thất đức không? Trong lòng Vu Chu yên lặng nói lời xin lỗi.
Xem TV hai mươi phút, bà Triệu quả nhiên giọng cao vút nói lại đây, lúc xếp hành lý tâm huyết dâng trào chiếc khăn choàng mà bà vô tình khoác lên vai vẫn còn trên tay, ngẩng cao đầu như một quý bà ra phố.
"Ai nha, Xướng Xướng muốn hẹn mẹ ăn cơm đó, Chúc Chúc." Bà chớp mắt thật nhanh, khóe miệng cong rất kiềm chế.
Cũng không cần biểu diễn khó xử, Vu Chu nghĩ.
Bà Triệu đặt mông ngồi vào giữa Vu Chu và Hướng Vãn, ôm điện thoại trả lời: "Xướng Xướng, dì có thời gian có thời gian, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu? Dì mấy giờ cũng được, thời gian địa điểm thì con quyết định đi, dì sao cũng được. Ha ha ha ha cảm ơn Xướng Xướng nhé."
Sau đó bà đặt điện thoại xuống, xem TV cảm thán nói: "Con người của mẹ chính là trọng tình nghĩa, Xướng Xướng có tâm, mẹ chắc chắn sẽ không vì tránh hiềm nghi gì đó. Mẹ cho rằng Vãn Vãn cũng biết lễ phép, cô giáo mời khách, thế nào cũng phải đi."
Bà kéo tay Hướng Vãn, lại sờ một cái.
"Nhưng có người mẹ không biết, người khác đầu tư cho con làm kịch âm thanh gì đó, nhưng mà ngược lại không cho mặt mũi, không đi ăn cơm, cũng là có khả năng."
Thật kỳ lạ.
Hướng Vãn nhướng mày, nhìn Vu Chu.
Vu Chu đứng dậy trở về phòng, Triệu Thanh Hà, thật là phiền chết người ta.
Bữa tối ăn lẩu, bốn người vẫn đặt trong một phòng nhỏ, cân nhắc đến bà Triệu không ăn quá cay, Tô Xướng gọi nồi lẩu uyên ương.
Có một thời gian không gặp, tóc của cô dài ra một chút, bước vào thu đông, làn da càng trắng, lúc cong khoé miệng lên chào hỏi, gần như không nhìn thấy huyết sắc trên mặt.
Bà Triệu rất nhiệt tình, treo khăn choàng và túi lên giá, liền ôm Tô Xướng một cái.
Tô Xướng khom người ôm bà, vỗ nhẹ lưng bà.
Bởi vì Tô Xướng cao, trông có vẻ có chút giống dỗ trẻ con. Ha ha ha ha ha.
"Ngồi đi." Vu Chu nhịn cười, nhỏ giọng nói với Hướng Vãn.
Hướng Vãn mỉm cười khẽ gọi một câu "cô Tô", rồi ngồi xuống bên cạnh Vu Chu.
Mấy người vừa nấu ăn, vừa nói chuyện. Chính xác mà nói, là bà Triệu lôi kéo Tô Xướng lải nhải nói tình hình gần đây của bà, từ vị trí dẫn đầu đội múa quảng trường kia thật ra nhảy cũng không được tốt lắm, chính là âm hưởng tốt mới làm dẫn đầu, nói đến làm mấy chậu hoa cho nhà Vu Chu thật đáng tiếc, chờ bà vừa đi đoán chừng sẽ chết queo.
Tô Xướng tốt tính cười, thỉnh thoảng dựng đũa lên, dùng ngón cái chống, làm ra một tư thế tạm dừng nghiêm túc nghe bà nói.
"Vãn Vãn, trứng cút được rồi." Vu Chu không muốn nghe hai người nói chuyện, tự mình điên cuồng ăn, ăn còn không quên dùng muôi vớt cho Hướng Vãn một cái trứng cút.
"Em không ăn cái này." Hướng Vãn nói.
"Cậu thích ăn trứng gà như vậy, sao không ăn trứng cút?" Vu Chu lấy làm lạ.
"Không giống." Hướng Vãn lắc đầu.
Vu Chu gắp trứng cút trong bát Hướng Vãn ra, đặt vào trong bát của mình chấm chấm, ăn luôn: "Nếu như em dưỡng thành tật xấu kén ăn, tôi sẽ đuổi em ra khỏi nhà."
Tô Xướng liếc nhìn động tác vớt đồ ăn của nàng từ trong bát, ngón tay đặt giữa đũa giật giật.
Thiếu chút nữa vớt hết đồ ăn vòng đầu tiên, bà Triệu nghĩ đến một chuyện quan trọng.
"Xướng Xướng, lớp huấn luyện kia của các con, bé ngoan của chúng ta học tập như thế nào? điểm thi của con bé con có biết không? Có thể ký hợp đồng với studio kia không?"
"Bé ngoan?" Tô Xướng sửng sốt.
"À, chính là Vãn Vãn."
Tô Xướng nhìn Hướng Vãn, lại nhìn Vu Chu.
Vu Chu cũng có chút tò mò, vừa ăn, vừa giương mắt chờ nàng trả lời.
Tô Xướng cúi đầu, khảy khảy một hạt tiêu trên thịt bò trong bát, nghiêm túc nói: "Hướng Vãn học rất khá, cũng coi là học viên rất có thiên phú, thành tích thi thế nào thì con không biết, nhưng theo kinh nghiệm cá nhân của con, khả năng ký hợp đồng không lớn."
Hướng Vãn dừng động tác ăn, Vu Chu cũng nhíu mày.
"Hai năm nay ngành sản xuất khá là hot, hiện tại studio ký hợp đồng diễn viên, cũng sẽ cân nhắc có lý lịch và bằng cấp, ít nhất phải là đại học chính quy."
Vu Chu hiểu, mặc dù hộ khẩu của Hướng Vãn đã xong, hồ sơ mười tám năm trước cũng trống rỗng, chớ nói chi là lý lịch.
Bà Triệu có chút thất vọng nhẹ nhàng "A" một tiếng, lập tức an ủi Hướng Vãn: "Bé ngoan không sao, con còn nhỏ, nên học tập trước rồi mới suy nghĩ công việc, lồng tiếng coi như sở thích tốt, phương diện khác cũng không phải không thể làm, dì thấy con có thể đi học tiếp viên hàng không."
"Phụt." Vu Chu nhớ tới bà Triệu nói Hướng Vãn dậy sớm ngồi như tiếp viên hàng không, nhịn không được cười ra tiếng.
"Mẹ!" Nàng đánh vào tay cầm đũa của bà Triệu.
"Làm sao, mẹ lại nói sai gì à? Tiếp viên hàng không kiếm được không ít, vậy con bé có một công việc đàng hoàng, gánh nặng chi tiêu của hai đứa cũng nhẹ nhàng đi, bây giờ mẹ thấy con bé, mười mấy hai mươi tệ cũng phải chuyển cho con, đâu có mà nghèo đến mức đó."
"Em ấy cũng không phải chuyển cho con," Vu Chu phản bác, "Đều là thẻ của tôi, chỉ là trong ví em ấy không quen có tiền mà thôi."
"Vậy mẹ đúng thật không hiểu các con." Bà Triệu lắc đầu.
Hướng Vãn nhìn hai người hằng ngày đấu võ mồm, thấy nhưng không thể trách, cười ngâm ngâm dùng bữa.
Tô Xướng im lặng chớp mắt mấy cái, cằm hơi nhếch lên, cúi đầu, lại tiếp tục chọn một miếng ớt nhỏ trên thịt bò.
Cô nhớ tới lần đầu tiên đến nhà Vu Chu, bà Triệu thật sự nhiệt tình lại hiếu khách, trong ngoài hoan nghênh cô, cô thích ăn thịt rán bà Triệu làm, bà Triệu liên tục dậy sớm rán ba ngày.
Khi đó cô hẳn là chưa từng nghĩ tới, có một ngày cô sẽ ngồi ở chỗ này, nghe bà Triệu lấy lập trường thân thiết với người khác hơn, hỏi thăm thành tích của "Bé ngoan", nói mà Tô Xướng nghe không hiểu, nhưng Vu Chu có thể chê cười về "Tiếp viên hàng không", chia sẻ về mười mấy hai mươi tệ da gà lông tỏi hằng ngày.
Khoảng cách giữa người với người rất vi diệu, rất nhiều lúc, ngay tại hai chữ "giải thích" này.
Nếu như một việc, cần giải thích chân tướng với người khác, có nghĩa là người được giải thích kia, từ đầu tới cuối đều chưa từng tham dự.
Tàn nhẫn hơn chính là, các nàng căn bản không có làm ra bất kỳ hành động cố ý nào.
Thật ra Tô Xướng rất hiểu Vu Chu, biết nàng cực kỳ thích quan tâm người khác, cực kỳ thích xen vào việc của người khác, cũng cực kỳ thiện lương, bởi vậy nàng mới có thể không để ý khó khăn của mình cưu mang Hướng Vãn, cho nên lúc Tô Xướng ở trong bụi cỏ nhìn thấy mèo bò sữa, ngoại trừ thật sự muốn cứu nó ra, cũng có một chút tư tâm không thể gặp người.
Cô biết, nếu cô hỏi về vấn đề nuôi dưỡng mèo con, Vu Chu sẽ không mặc kệ, thậm chí sẽ chủ động nói với cô rất nhiều rất nhiều.
Sau đó cô có thể mượn những lời "rất nhiều" này, tán gẫu một chút chuyện khác.
Cô cho rằng bọn họ đang từ từ tốt lên.
Giờ khắc này cô mới ý thức được, nếu Vu Chu còn ở bên cô, cô nắm giữ động thái cuộc sống của Vu Chu, sau đó hai người nói chuyện nhiều, có thể mới gọi là "Từ từ tốt lên". Mà Vu Chu bây giờ, có cuộc sống của riêng mình, nàng chỉ là từ trong cuộc sống chia ra hai câu nói cho mình, thời gian khác, chưa từng chờ cô.
Vu Chu không đợi cô, thời gian cũng không đợi cô.
Tất cả đều tiến về phía trước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");