Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người theo tới phòng ngủ phụ, thấy bà Triệu đứng ở cửa, có chút kinh ngạc: "Có người ở à?"

"Đúng vậy, Hướng Vãn ở trong này." Vu Chu rất bất đắc dĩ, đã sớm nói không phải loại quan hệ đó rồi mà.

"À, thận trọng, thận trọng là tốt, người ta tuổi còn nhỏ như vậy." Bà Triệu đẩy vali hành lý vào, sau đó lại quay đầu, ánh mắt muốn từ chối còn nghênh đón, "Nhưng bây giờ mẹ đến rồi, chỗ con cũng không có nhiều phòng, chẳng lẽ mẹ đến thư phòng ngủ dưới đất?"

Bà Triệu không chịu ngủ chung với Vu Chu, bởi vì khi đó Vu Chu và Tô Xướng ở chung lâu ngày, có một chút...... Ừ, thói quen nhỏ, có lần về nhà ngủ chung với bà Triệu, lúc tỉnh lại tay khoác lên ngực bà Triệu.

Là tình huống rất ngẫu nhiên, nhưng bà Triệu rất ghét bỏ.

"Sao mà để mẹ nằm dưới đất được, mẹ không cần cố ý làm ra cái kiểu giọng điệu con cái bất hiếu tử không nhận mẹ như vậy được không?" Vu Chu chán nản.

Hướng Vãn ở một bên, nhẹ nhàng cười.

"Mẹ muốn ngủ chỗ nào thì ngủ, ngủ phòng ngủ chính cũng được, con nói với Vãn Vãn." Vu Chu thở dài.

"Vậy mẹ cũng ngại ngủ phòng ngủ chính của con, mẹ ngủ phòng ngủ phụ là được, tủi thân thì tủi thân một chút, nhưng nho nhỏ, cũng rất ấm áp." Bà Triệu ngồi xuống giường, vuốt vuốt bên ngoài vỏ chăn.

"Vậy," Vu Chu nói xin lỗi Hướng Vãn, "Vãn Vãn, em thu dọn đồ đạc, dọn đến phòng ngủ chính đi."

Hướng Vãn ngước mắt nhìn nàng, nghe lời thu dọn hành lý.

Bà Triệu ngồi ở trên giường, hai mắt không ngừng đánh giá bóng lưng của cô nàng, nhìn một cái, còn nói không nơi nương tựa mượn ở nhà nàng, nhìn động tác này, nhìn dáng người này, so với người hát hí khúc còn quy phạm hơn một chút, nhìn là biết một đại tiểu thư.

Cô con gái này của bà, mệnh nha hoàn, chậc, lại thích kiểu đại tiểu thư này.

Mắt thấy Hướng Vãn ôm quần áo bên người đi ra ngoài, bà Triệu lại kéo Vu Chu quay đầu muốn đi, nhỏ giọng nói: "Mẹ nói với con, tuy rằng bây giờ mẹ tới, hai đứa các con hết cách mới phải ngủ cùng nhau, nhưng con cũng đừng đột nhiên vượt quá giới hạn, còn nhỏ lắm, thật sự là quá nhỏ nha, có thể không suy nghĩ rõ ràng nha, sau này trưởng thành, người ta lại oán con."

"Mẹ......" Vu Chu tức đến nghẹn lời.

"Ồ ồ ồ, quên mất, con là người ở dưới, đúng không?" Bà Triệu chớp mắt.

"Vậy cũng không sao." Bà vừa nhắc tới, vừa nhìn căn phòng, xem còn có thể mua thêm cái gì không.

Vu Chu đóng cửa lại, xây dựng tâm lý vài lần, mới đi tới phòng ngủ chính.

Hướng Vãn đang đặt áo ngủ ở đầu giường, lại chỉnh lại chăn, trong lúc đang giũ chăn cười.

"Xem ra, dì hiểu lầm rồi." Cô nàng chậm rãi nói.

"Ừ, nói rồi lại không nghe." Vu Chu tựa vào tủ quần áo, nhìn cô nàng làm.

Hướng Vãn lại hỏi nàng: "Vậy mấy ngày nay, chị ngủ với em?"

"Em đừng lo lắng, em cứ ngủ ở phòng ngủ chính đi, buổi tối tôi thấy bà ấy ngủ, sẽ đi ra ngoài sô pha ngủ, buổi sáng bà ấy kiên trì tới 6 giờ 45 mới thức dậy, buổi tối cũng không dậy nửa đêm, tôi đặt chuông báo thức, trước khi bà ấy thức dậy thu dọn sô pha chạy vào là được."

Hướng Vãn nhíu mày: "Có chút phiền phức."

"Không phiền phức, dù sao gần đây tôi cũng không cần đi làm, ban ngày ngủ bù cũng vậy." Vu Chu nói.

"Không bằng chúng ta cùng ngủ, giường này rất lớn, hai chúng ta ai ngủ nấy, cũng không ảnh hưởng."

Hướng Vãn suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn nói: "Tướng ngủ của em rất ngoan, không quấy rầy chị."

"Phụt." Vu Chu vui vẻ, "Sao em biết mình ngủ ngoan? Nào có ai nói mình ngủ ngoan chứ?"

Hướng Vãn rất thành khẩn: "Nha hoàn nói."

À, quên mất, tiểu thư tướng phủ, ngủ một giấc đều khua chiêng gõ trống, cho nên cô nàng cho rằng Vu Chu ngủ cùng mình cũng không có gì, trong mắt cô nàng, có lẽ Vu Chu ngủ ở bên cạnh, chính là tiểu nha hoàn gác đêm cho mình.

Nghĩ tới đây, Vu Chu cảm thấy có chút buồn cười, giúp cô nàng chỉnh lại giường.

Bà Triệu không khách sáo chút nào, cũng không rảnh rỗi chút nào, đặt hành lý xuống, liền dựa vào khung cửa hỏi: "Buổi tối ăn gì? Vãn Vãn muốn ăn gì? Chúc Chúc muốn ăn gì?"

Đặt Hướng Vãn ở phía trước, là tỏ vẻ mẹ vợ sáng suốt như bà tôn trọng con dâu cỡ nào.

Gả đến nhà bà, tuyệt đối sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.

Nhưng bà lại đang suy nghĩ tại sao là mẹ chồng nàng dâu, con gái bà là người ở dưới, điều này bà luôn quên mất.

Năm đó khi Vu Chu nói với bà, bà như sét đánh ngang tai, hận không thể xoắn tóc làm ni cô, cứ cách dăm ba bữa lại gửi cho Vu Chu cái gì mà "Đồng tính luyến ái có thể là khuyết điểm tư tưởng ở phương diện này", Vu Chu vẫn không bị lung lay.

Sau đó bà Triệu đã nghĩ thông suốt, cho dù Vu Chu bị bệnh nặng gì, bà cũng phải chăm sóc nàng thật tốt, ít nhất là còn sống.

Huống chi con gái của bà cái gì cũng tốt, có chút tật xấu cũng có thể chấp nhận.

Xây dựng tâm lý rất lâu, chờ đến khi nhìn thấy Tô Xướng, bà cũng chỉ có một cảm nhận —— cô gái này bị mù sao?

Cao gầy xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, đưa lên TV đều là cấp bậc nữ chính, dư sức cặp với mấy anh đẹp trai nhà giàu, như thế nào cũng nghĩ không ra sao lại muốn theo Vu Chu về nhà.

Tuy rằng Vu Chu trông cũng không tệ, giống mẹ, bà Triệu nghĩ như vậy.

Ba người ra ngoài mua đồ ăn ở siêu thị trong khu chung cư, bà Triệu đi tới đi lui liền khoác tay Hướng Vãn.

Bà nói với Hướng Vãn: "Trong đội múa quảng trường của dì có dì Tần, ngày nào cũng nói quan hệ với con dâu rất tốt, thường xuyên kéo nhau đi dạo phố, hai chúng ta sau này cũng đi. Cuộc sống gia đình hài hòa có thể tránh được tất cả lo lắng."

Nói giống như Vu Chu ở bên ngoài dốc sức làm việc vậy.

Hướng Vãn lại che miệng cười cười, liếc nhìn Vu Chu.

Diễn viên à, Vu Chu dời ánh mắt, cảm thấy rất mất mặt.

Về đến nhà bật bếp nấu cơm, bà Triệu đầu tiên là quét dọn phòng bếp một lượt, cảm thán chỗ nào cũng dính lông mèo, sau đó bắt đầu thi triển tài năng.

Ước chừng làm năm món một canh, chiên xào nấu nướng, mọi thứ đầy đủ hết.

Hưởng thụ lời khen không có tâm của Vu Chu và lời khen chân thành của Hướng Vãn, bà Triệu rất hài lòng ngồi vào chỗ, trước tiên chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè: "Cùng chia sẻ thời gian tươi đẹp với con gái ngoan."

"Đừng quên chặn ba con." Vu Chu sâu kín nói.

"À đúng ha, thiếu chút nữa quên mất." Bà Triệu vểnh ngón tay hoa lan, dùng ngón giữa gõ vào màn hình vài cái.

Làm xong nghi thức trước bữa ăn, bà Triệu mới đặt điện thoại xuống, gắp cho Hướng Vãn mấy miếng thịt gà, nói chuyện hỏi cô nàng: "Vãn Vãn biết nấu cơm không?"

"Con......" Hướng Vãn đương nhiên không biết, nhưng cô nàng liếc nhìn Vu Chu, không chắc đây có phải là liên quan đến trình độ tìm bạn gái của Vu Chu hay không, khó mà nói.

"Không biết." Vu Chu nói thẳng.

"À à à, vậy cũng không sao, Chúc Chúc của chúng ta biết nấu. Hai đứa các con bình thường ở nhà nhất định phải dưỡng thành thói quen nấu cơm, đừng ăn bên ngoài, đồ ăn bên ngoài đều là dầu cống ngầm, rất dễ béo, mẹ thấy dáng của Chúc Chúc không còn đẹp như lần trước về nhà nữa."

"Dạ." Hướng Vãn vừa cười cười, bưng bát lên ăn cơm.

Con nhỏ này, bắt đầu từ lúc bà Triệu đến, hình như vẫn luôn cười trộm.

Có buồn cười như vậy sao......

Vu Chu rất bất đắc dĩ liếc nhìn mái tóc xoăn của bà Triệu, ừ, có.

Ăn vài miếng, bà Triệu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, buông đũa xuống, chạy đến phòng ngủ phụ, lại thần thần bí bí chạy về, đặt lên bàn một xấp tiền mặt bọc trong giấy da trâu.

"Không phải ở không, nè, tiền thuê nhà, sinh hoạt phí. Hai vạn, có đủ không?" Bà Triệu dương dương đắc ý vươn hai ngón tay ra.

Vu Chu hiểu, cái gì mà cãi nhau với ba, đều là viện cớ, cho dù ở vài ngày, cũng không tốn đến hai vạn.

Bà chính là sợ nàng không có tiền, nhìn nàng gần đây vòng bạn bè cũng không đăng, sợ nàng sống không tốt, cho nên muốn đến chăm sóc nàng, sau đó tìm cái cớ đưa tiền cho nàng.

"Mẹ......" Vu Chu chỉ nói một tiếng này.

"Ừ ừ," Bà Triệu nhìn sắc mặt của nàng, "Cũng không cần quá cảm động."

"Không phải, ý con là mẹ đưa tiền mặt, con còn phải đi gửi, có thể chuyển khoản WeChat cho con không?"

Bà Triệu nổi giận, đứng lên muốn tìm chổi đánh nàng.

Cây chổi cuối cùng không rơi trên người Chu, mà bị bà Triệu cầm bắt đầu quét dọn phòng, Vu Chu và Hướng Vãn cùng đi rửa chén, chờ hai người lau khô tay đi ra, cùng bà Triệu xem TV.

Bà Triệu vừa gọt táo, vừa hỏi Hướng Vãn: "Nghe Chúc Chúc nói, Vãn Vãn còn đang đi học à?"

"Đúng ạ." Hướng Vãn đáp.

"Học cái gì?"

"Học," Hướng Vãn suy nghĩ một chút, lần này không nói tiếng Anh, "Làm diễn viên lồng tiếng."

Đồng tử bà Triệu chấn động, suýt chút nữa dao cắt trúng tay.

"Hoàn Hoàn loại khanh à (1)......" Bà dùng đoạn phim truyền hình học được, thầm mắng Vu Chu.

"Vãn Vãn? Con?" Hướng Vãn không hiểu.

"Mẹ!" Vu Chu có chút nóng nảy.

"À không có không có không có." Bà Triệu tiếp tục gọt táo.

"Thế Vãn Vãn là người ở đâu?" Bà lại hỏi.

"Là người địa phương." Vu Chu nói.

"Ồ, vậy ba mẹ có khỏe không?"

"Mẹ, mẹ đừng vừa đến đã giống như điều tra hộ khẩu, được không?" Nàng hít sâu một hơi, đối diện Hướng Vãn, "Vãn Vãn, không phải em muốn đi đọc sách sao?" Hôm nay còn chưa bắt đầu chương trình học học từ điển.

Hướng Vãn nhận được thông tin, cáo từ tự mình trở về phòng ngủ chính.

Ánh mắt bà Triệu đưa mắt nhìn Hướng Vãn biến mất ở hành lang, nghe thấy cửa phòng ngủ chính đóng lại, lúc này mới dịch mông về phía Vu Chu, cầm tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng.

Đến rồi, hành động này, sắp bắt đầu thúc gối nói chuyện rồi.

"Ở bên nhau bao lâu rồi? Ở chung một tháng, thời gian không dài nhỉ?"

"Mẹ cảm thấy, Vãn Vãn rất ngoan, nhưng con vẫn có thể suy nghĩ thêm, con và Tô Xướng chia tay cũng chưa bao lâu, như vậy hình như có chút thay đổi thất thường."

Hơn nửa năm rồi mẹ...... Trong lòng Vu Chu trợn trắng mắt.

"Về ngoại hình mẹ thích Vãn Vãn, Tô Xướng hơi giống minh tinh, ôi con không biết chứ, con bé ở nhà ăn cơm, mẹ đều sợ con bé ăn không ngon, Vãn Vãn nhìn sẽ không kén ăn, từ tốn, ăn cái gì cũng cười tít mắt."

Bà tổng kết quan sát trong bữa cơm.

"Nhưng vóc dáng thì Xướng Xướng cao hơn một chút, cái này là khẳng định, mẹ thấy Vãn Vãn hình như chỉ đến đây." Bà khua tay múa chân một độ cong, "Cao cũng ngang ngang con, mẹ cảm thấy vẫn phải cao hơn một chút, cái đó nói thế nào nhỉ, chênh lệch chiều cao nhìn cũng dễ chịu hơn."

"Tuổi tác con cũng phải suy xét nha, Xướng Xướng 29 đúng không? Vừa vặn, mười tám còn quá nhỏ, con nghe không thấy vui nhưng mẹ vẫn phải nói, tương lai con bé biến số rất lớn. Bây giờ đang đi học, ra khỏi xã hội thì lại khác, tư tưởng, tầm nhìn cũng sẽ khác, khi đó cũng không nhất định có thể coi trọng con đâu."

Vu Chu hết chỗ nói rồi, nàng cảm thấy may mình không phải nam, nếu không bà Triệu có thể sẽ nói "Chiều cao ảnh hưởng đến đời sau".

Sao lại phong kiến như vậy? Sao lại đem hai người như vậy so tới so lui chứ? Con gái mẹ là bánh trái gì vậy? Còn chọn.

Nàng nói: "Con nói với mẹ một lần cuối cùng, mẹ có tin hay không kệ mẹ, con và Hướng Vãn không có gì hết, mẹ cũng không cần chọn, hai người đều không có khả năng. Một người đã chia tay, một người thì trước giờ không có cong."

Bà Triệu liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ chính, mặc dù cho rằng tuổi hơi nhỏ, nhưng vừa nghe không cong, cũng đáng tiếc.

"Cái gì, tấm vé tàu cũ Tô Xướng kia, có thể lên chiếc thuyền hỏng của con không?" Bà rất nhanh liền tìm được đường ra khác, lại hỏi.

Vu Chu trợn trắng mắt, đứng lên bỏ đi, không để ý tới bà.

"Ai nha, con lúc nào cũng không thích nghe, con 25 rồi, không còn nhỏ nữa, mẹ ở tuổi con, đã có con rồi, tình huống bây giờ của con, mẹ cũng không trông cậy vào con sinh con, nhưng dù sao cũng phải có người chăm sóc con, biết lạnh biết nóng. Độc thân có gì tốt, độc thân đi bệnh viện cũng không ai giúp con đăng ký."

Cửa phòng ngủ chính lại bị đóng lại, bà Triệu mất hứng, lầm bầm ngồi xuống.

"Con bé này, thật tùy hứng."

————————————

Chú thích

(1) Hoàn Hoàn loại khanh, ngôn ngữ thịnh hành trên mạng, là chỉ trong phim truyền hình "Chân Hoàn truyện", hoàng đế viết thư cho hoàng hậu Thuần Nguyên đã qua đời, biểu đạt: Chân Hoàn (biệt danh Hoàn Hoàn) rất giống ngươi. Trên thực tế, Hoàn Ý bởi vì giống Thuần Nguyên cho nên rất được hoàng đế sủng ái, thật ra là bị coi là thế thân của Thuần Nguyên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.