Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên đường có hơi tắc, đi tới toà nhà Thiên Âm, đã là hơn 12 giờ một chút, Vu Chu không có thói quen đến muộn, dọc theo đường đi cũng không dám trì hoãn, vẫn là ra thang máy mới nhớ, khẩn cấp huấn luyện Hướng Vãn, chào hỏi người ta như thế nào.

"Gọi thầy cô là được rồi." Nàng nói, "Lát nữa nếu người ta muốn bắt tay, em cũng đưa tay ra bắt tay người ta, cô ấy đưa tay nào em đưa tay đó, nhẹ nhàng cầm lắc một cái, tỏ vẻ thân thiện, đừng kéo người ta không buông, cũng đừng thất thần bất động, đều không lịch sự."

"Nếu không có ai bắt tay, chỉ cần gật đầu mỉm cười là được."

Hướng Vãn rất ngoan, đặc biệt là thấy Vu Chu có chút căng thẳng, vì thế trịnh trọng nhấn mạnh: "Em nhớ rồi."

"Ừ." Vu Chu dẫn cô nàng vào phòng nghỉ, vừa thấy không có ai, biết mọi người có thể đã đi thu âm trước, liền dựa theo trí nhớ đi đến A8.

Quả nhiên, mọi người đã vào phòng thu, vẫn là Bành Hướng Chi và Điểm Điểm ở gian ngoài, Tô Xướng, Chu Linh còn có một vị nữ phụ thu ở bên trong.

Thấy Vu Chu và Hướng Vãn vào, Bành Hướng Chi quay đầu hất cằm, im lặng nói: "Tới rồi à, ngồi đi."

"Đứng là được." Vu Chu nhỏ giọng nói, "Hướng Vãn, đạo diễn Bành."

Bành Hướng Chi nhếch miệng cười hào phóng, Hướng Vãn cũng rất không chịu thua kém, mỉm cười gật đầu.

Chỉ là dáng vẻ hơi lớn, có vẻ giống như cô nàng đang tiếp kiến người ta.

Hai người không muốn quấy rầy công việc của bọn họ, im lặng đứng ở một bên nhìn vào bên trong, hôm nay Tô Xướng ăn mặc rất thoải mái, áo ngắn tay màu trắng, quần dài cao bồi, vô cùng đơn giản, trang sức cũng không có, chỉ đeo một chiếc nhẫn ở ngón giữa. Nhưng ăn mặc càng đơn giản lại càng có vẻ đắt, ví dụ như cái áo thun kia, nhìn không giống như đường cắt may trên người Vu Chu.

Nhắc đến áo thun, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.

Vẫn là khi lần thứ ba ánh mắt Tô Xướng dừng lại trên người Hướng Vãn, Vu Chu mới bất giác chợt nhớ tới —— Hướng Vãn mặc quần áo của nàng.

Áo, quần cũng vậy, người khác không biết, nhưng Tô Xướng chắc chắn biết.

Cái này...... thật xấu hổ.

Làm theo lời dặn dò Hướng Vãn không được để lộ chuyện cô nàng ở nhà mình, giống như chuyện cười.

Cũng may Tô Xướng không nhìn nữa, đã dời mắt đi, tiếp tục xem kịch bản đối diễn.

Diễn tập rất nhanh đã kết thúc, Bành Hướng Chi bảo mấy diễn viên lồng tiếng đứng lại trước thiết bị thu âm, đeo tai nghe, bắt đầu chính thức thu.

Thẩm Bạch: "Em muốn tới đây, cũng không nói trước với tôi một tiếng."

"Dừng," Bành Hướng Chi hô lên, "Chữ "Muốn" chưa ra, làm lại đi."

"Ừ." Tô Xướng gật đầu.

"Em muốn tới đây, cũng không nói trước với tôi một tiếng."

"Chờ một chút," Điểm Điểm kêu dừng, "Tiếng lật."

Vu Chu lặng lẽ giải thích với Hướng Vãn: "Chính là không cẩn thận thu âm vào tiếng lật kịch bản."

Hướng Vãn gật đầu.

"Được rồi, lão Điểm, tiếp tục." Bành Hướng Chi theo thói quen chống tay lên bàn, ý bảo kỹ thuật viên thu âm quay lại vị trí vừa rồi để thu âm lại.

"Muốn tới đây, cũng không nói trước với tôi một tiếng."

"Em, em em em em." Bành Hướng Chi nhấn mạnh vào micro, "Lão Điểm."

"Em muốn tới đây, cũng không......"

Bành Hướng Chi ra hiệu cho Điểm Điểm dừng lại, khoanh tay lại: "Tô Xướng, ra đây."

Tô Xướng bỏ tai nghe xuống, nhẹ nhàng hít một hơi, đi ra khỏi phòng thu.

"Xướng ~~~ làm lại bốn lần ~~~~" Bành Hướng Chi dựa vào bàn, cố tình dùng giọng điệu khoa trương, vừa như trách móc cũng như đùa giỡn.

Nhưng những ai quen thuộc với thói quen làm việc của cô ấy đều biết, khi cô ấy mỉm cười gọi bạn bằng một chữ, thì thật sự hơi tức giận rồi.

"Ngồi nghỉ một lát đi." Cô ấy vỗ lưng Tô Xướng, lại gần cô, giọng nói hạ thấp tám độ, "Tác giả đang nhìn đấy, thu là ăn nói lộn xộn, có mất mặt không."

Nếu không có nhiều người ở đây như vậy, cô ấy đã cho cô một quyền rồi.

Đặc biệt là nữ phụ hôm nay, thích Tô Xướng lắm lắm luôn, nói với Bành Hướng Chi nhất định phải tham gia dự án này để hợp tác với chị Tô Xướng, ngày hôm trước hồi hộp không ngủ được, kết quả vừa nhìn sắc mặt cô ấy, cũng có chút ngẩn ngơ.

Xấu hổ, giọng nói ép đủ nhỏ, nhưng Vu Chu vẫn nghe được.

Nàng làm bộ hơi nóng, tay quạt gió hai bên, liếc mắt nhìn cô một cái, đang suy nghĩ hành động này của cô là gì, lại thấy Tô Xướng nhìn qua, lơ đãng nhíu mày với Bành Hướng Chi.

"À, bạn của tác giả, Hướng Vãn." Bành Hướng Chi giới thiệu, lại xấu tính lặng lẽ nói, "Đột nhiên nói muốn tới, mình không biết có phải fan của cậu hay không, nếu phải, vậy thì càng mất mặt ha ha ha ha."

Tô Xướng không nhìn cô ấy, vươn tay về phía Hướng Vãn, Hướng Vãn nhìn độ cong và xu thế cánh tay cô, nhớ lời dặn dò của Vu Chu, lập tức vươn tay trái, đáp lại.

Tô Xướng có chút sững sờ, cô vốn không muốn bắt tay.

Thật mất mặt, Vu Chu đỡ trán, động tác bắt tay này...... có chút giống như Oản Oản đặt móng vuốt.

Vì thế nàng vội vàng rút tay Hướng Vãn về: "Vãn Vãn, đây là Tô Xướng."

"Tô Xướng?" Hướng Vãn nhíu mày, nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn cô một cái, lại nhìn Vu Chu, "Bạn gái cũ của chị."

Cả phòng im lặng, ngay cả Bành Hướng Chi đang nói chuyện cũng ngẩng đầu, mím môi một cái, lại "ba" một tiếng buông ra.

Mười giây không có động tĩnh.

Tô Xướng đang muốn mở miệng, lại nghe Vu Chu bỗng nhiên phát ra một chuỗi tiếng cười không lớn: "A ha ha ha ha, thật ngại quá, bởi vì tôi quá mê cô Tô, cả ngày ở nhà cứ gọi cô Tô là vợ. Chỉ là cái loại trên mạng này, si mê, a ha ha ha ha ha, xin lỗi, xin lỗi cô Tô."

Ánh mắt nàng bay loạn, thấy Bành Hướng Chi thở phào nhẹ nhõm, cùng Điểm Điểm nhìn nhau.

Hô, mà chính nàng còn đang tê da đầu.

Tô Xướng nhìn nàng thật sâu, thu tay về, thản nhiên hỏi: "Ồ, vậy tại sao lại là bạn gái cũ?"

"Bởi vì," Vu Chu lỗ tai đỏ thấu, căng da đầu nói, "Bởi vì sau đó lại thích rất nhiều người, sau đó, tôi đã trèo tường, sau đó, cái đó, nói đùa, cô Tô là người yêu cũ của tôi."

Mọi người, im lặng. Nàng hận không thể ở trong lòng nện chết chính mình.

Trước khi chết cũng đưa Hướng Vãn lên giá treo cổ.

Nàng bất chấp tất cả mà cúi đầu, mau chóng kết thúc cảnh này, ngập ngừng nói: "Xin lỗi cô Tô."

Tô Xướng nhìn nàng, lông mi khẽ quạt, sau đó khẽ mỉm cười: "Không sao."

Được rồi, được rồi, cô Tô đặc xá cho nàng, có phải là có thể quay qua thu âm rồi không, trong lòng nàng yên lặng đếm đến mười, mới nghe thấy tiếng Tô Xướng xoay người.

Cô nói với Bành Hướng Chi: "Được rồi, tiếp tục đi."

Đẩy cửa vào, đeo tai nghe, tiếp tục sắm vai Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch dưới ngòi bút Vu Chu yêu thương nhất.

Trải qua điều chỉnh, lần này thu âm rất thuận lợi, không thể không nói, bộ dáng nghiêm túc của cô cực kỳ mê người, chữ viết từ trong mắt cô đi vào, lại từ trong giọng nói của cô phác họa ra.

Giọng nói của cô giàu tình cảm như vậy, vậy những chữ viết này, hẳn là cũng đi một lần trong lòng.

Lúc nhìn những chữ này, cô đang suy nghĩ cái gì? Là chuyên nghiệp phân tích ngữ cảnh và cảm xúc của văn bản, điều động giọng nói của mình để thuyết minh, hay là thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, cô gái lúc trước ôm máy tính bên cạnh cô, là dùng tâm trạng gì viết xuống những câu chữ này.

Năm đó thỉnh thoảng nàng bị bí văn, hoặc là viết đến mỏi cổ, cũng sẽ bảo Tô Xướng đi rót cho nàng ly nước.

Bất kể Tô Xướng đang làm gì, sẽ luôn đứng dậy rót cho nàng, có lúc còn hỏi nàng: "Muốn ăn dưa hấu không?"

Nàng cũng từng hỏi, sao lúc nào tính tình chị cũng tốt như vậy, cứ để mặc em sai khiến.

Tô Xướng cười nói, tính tình chị vẫn luôn rất tốt.

Tính tình Tô Xướng mỗi người một ý. Nhưng vào lúc này, nhìn Tô Xướng dấn thân vào sự nghiệp của mình, Vu Chu mới phát hiện, trước đây Tô Xướng đối với mình khi viết văn, giữ lại một phần dung túng khó có thể bị phát hiện.

Giống như đang bất động thanh sắc bảo vệ nàng đi làm chuyện mình thích, mặc dù Tô Xướng chưa bao giờ mở miệng nói.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.