(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Xướng đã chờ ngày này rất lâu.
Cô và Vu Chu ở bên nhau vào Giáng sinh năm 2018, ở bên nhau ba năm, xa nhau gần một năm, thật ra cô không biết nên tính thời gian yêu đương với Vu Chu như thế nào, ngày kỷ niệm của họ là khi nào? Là tính từ đầu, hay là đem ngày tái hợp làm khởi đầu mới?
Tô Xướng không muốn đem ngày tái hợp làm khởi đầu mới, như vậy có vẻ cô và Vu Chu dây dưa quá mức dễ hiểu, giống như một người không quan trọng gì.
Cô quyết định giao lựa chọn này cho Vu Chu, xem nàng có phản ứng gì với Giáng sinh này không.
Đáng tiếc là, Vu Chu không có.
Ba tháng trước nàng tuyên bố bế quan viết kịch bản cho bộ kịch truyền thanh mới, mười lăm ngày trước khi quyết định diễn viên và đạo diễn bắt đầu đọc kịch bản, mười phút trước nàng nổi bọt trên Weibo, nói "CV của Cô Nhược Viên quá ngầu..."
Hình minh họa là một con gấu bơm hơi bị đánh dẹp.
Cô Nhược Viên là nhân vật trong kịch truyền thanh của Vu Chu, CV là Vu Chu chỉ điểm, Tô Xướng cũng quen biết, Từ Vọng Miên.
Trước đây Từ Vọng Miên phát triển ở Bắc Thành, gần đây mới trở lại Giang Thành, mấy năm gần đây trong giới lồng tiếng, cô ấy tăng lên rất nhanh, bởi vì cô ấy không chỉ là một diễn viên lồng tiếng, mà còn là một ca sĩ mạng có chút danh tiếng.
Trước đó thông qua hát một ca khúc hot lên, sau đó lại "nuôi ngược" sự nghiệp chính của cô ấy, khiến cô ấy nhanh chóng trở thành người chạm tay có thể bỏng trong giới lồng tiếng.
Trên ngón trỏ mọc một cái gai ngược, Tô Xướng buông điện thoại xuống, rất nhẹ nhàng bóc ra, mọi người trong giới đều biết Từ Vọng Miên vì sao lại được chào đón như vậy, không chỉ có hát hay, người cũng cao gầy xinh đẹp, còn dịu dàng dị thường, trong lúc giơ tay nhấc chân tình ý kéo dài cái loại dịu dàng này.
Người cũng như tên. Vọng xuyên thu thủy, liên miên không dứt.
Đã từng có một kỹ thuật viên âm thanh hợp tác, đi theo phòng thu của Từ Vọng Miên một lần, trở về đăng liền ba bài trên vòng bạn bè, nói, thật sự là rất có mị lực.
Gai ngược chưa rút ra, Tô Xướng muốn tìm kìm bấm móng tay, suy nghĩ một lát, lại quên đặt ở chỗ nào, ngước mắt khẽ kêu một tiếng: "Chúc Chúc."
Không ai trả lời.
Vu Chu ở phòng ngủ đóng cửa sửa kịch bản, Tô Xướng dùng đầu lưỡi quét quét bên trong hàm răng, đi tới ngăn kéo bên cạnh đèn sàn ngồi xổm xuống, kéo ra lần lượt tìm kiếm.
Khảy hai cái, lại dừng lại, cô bỗng nhiên nhớ tới, Weibo vừa rồi đăng lên 10 phút trước.
Nói cách khác, Vu Chu không có thời gian để ý Tô Xướng, nhưng mười phút trước nàng thất thần, nhớ tới Từ Vọng Miên.
Tô Xướng nhíu mày, đứng lên đi vào phòng ngủ, dừng lại trước cửa phòng, gõ cửa: "Vu Chu."
"Sao thế?" Thanh âm bên trong mềm mại truyền đến.
Tô Xướng dừng một chút, hạ thấp giọng: "Còn đang viết sao?"
"Dạ."
"Không ăn cơm sao?"
"Không ăn, chị ăn đi." Người bên trong kéo dài giọng nói.
Tô Xướng muốn nói lại thôi, đứng ở cửa lấy điện thoại ra lướt Weibo, phía dưới Weibo của Vu Chu đã có rất nhiều phản hồi, bọn họ nói "Thật chờ mong là CV nào", "Rất ít thấy Sài Sài si mê như vậy", "Bạn vừa nói tôi đã tưởng tượng rồi", "Là Xướng của tôi sao, là Xướng của tôi sao, là Xướng của tôi sao, là Xướng của tôi sao?"
Ngón cái sạch sẽ của Tô Xướng vuốt ve hai cái, ấn xuống, dễ dàng bắn ra mấy lựa chọn.
Lông mi hạ xuống, phối hợp với chiếc bóng phía dưới, Tô Xướng nhẹ nhàng nói: "Không phải."
Sau đó mím môi, bỏ điện thoại vào túi.
Nâng tay trái lên, lại hướng trên cửa gõ một cái, âm thanh bắt đầu lãnh đạm: "Em không đói?"
"Không đói," bên trong trầm mặc một chút, giống như rất sốt ruột, "Chị đừng quấy rầy em được không? Em còn một chút, sắp viết xong rồi."
Vu Chu rất khổ não, nàng vừa nghĩ ra một ý tưởng cải biên tốt, Tô Xướng vừa nói, trong đầu toàn bộ chạy sạch sẽ. Nàng ngồi dậy, ôm máy tính, cổ rất đau, răng cũng bắt đầu đau.
Ngoài cửa không có động tĩnh, Vu Chu cũng không nghe thấy tiếng bước chân của Tô Xướng, nàng đang cảm thấy có chút kỳ lạ, lại nghe đầu kia nói: "Chị đang quấy rầy em sao?"
Đậu má, cái giọng điệu này, Vu Chu giống như bị đánh một đòn cảnh cáo. Chuyện gì đã xảy ra với cô?
Lập tức ném máy tính sang một bên, nàng xõa tóc xuống giường, chạy tới mở cửa, nhìn thấy bóng lưng Tô Xướng đi về phía phòng khách.
"Chị sao vậy?" Vu Chu thò đầu ra, cẩn thận hỏi cô.
Tô Xướng ngồi xuống sô pha, không nói gì, cúi đầu lướt điện thoại.
A... Vu Chu giật mình hiểu rõ, bộ dạng này, rõ ràng là tức giận, hơn nữa còn rất tức giận. Tô Xướng chính là như vậy, lúc tức giận không ầm ĩ cũng không làm loạn, nhưng cô đối với người khác cùng đối với Vu Chu có khác nhau, người ngoài chọc cô tức giận, cô sẽ dịu dàng mỉm cười, càng tức giận, càng dịu dàng. Vu Chu chọc cô tức giận, cô sẽ cúi đầu không nói lời nào, càng tức giận, càng bình tĩnh.
"Tô Xướng," Vu Chu đi qua, ngồi xuống đệm trong phòng khách, ngồi xuống bên chân cô, "Sao vậy? Không vui hả?"
Trong lòng đang bồn chồn, công việc của cô gặp phải vấn đề? Ai bày ra sắc mặt cho cô? Hay là trên mạng có người mắng cô?
Nhẹ nhàng đẩy đẩy Tô Xướng bắt chéo chân, vẫn dùng ngón cái nghịch màn hình điện thoại, môi mím lại, trong mắt không vui không giận.
A, Vu Chu thu người lại, giận cô.
Liếm liếm môi, nhanh chóng bắt đầu động não, bởi vì mình nói không ăn cơm, cho nên Tô Xướng tức giận?
Nàng giơ tay, gãi gãi tai: "À, chị muốn em ăn cơm với chị phải không? Vậy chúng ta gọi một ít đi, vừa rồi em đang theo kịch bản, không có khẩu vị, không phải không muốn ăn với chị."
"Nếu không có khẩu vị, tại sao muốn ăn cơm với chị?", Tô Xướng mở bản ghi nhớ của mình, xem từng cái một to do list.
Cái này, còn cần hỏi à?
Tay Vu Chu bò ra sau đầu, gãi gãi giữa sợi tóc, ánh mắt lay động lên trái cây trên bàn trà, lẩm bẩm nói: "Em cùng chị ăn cơm, không phải nên làm sao?"
Chắc là viết kịch bản quá lâu, nàng hơi bối rối.
Tô Xướng nhìn bộ dạng không yên lòng của nàng, nhíu mày, lại buông ra, sau đó tiếp tục xem bản ghi nhớ, dùng giọng nói như suối nước nói: "Chị có số điện thoại của Từ Vọng Miên."
"Hả?" Vu Chu quay đầu nhìn cô.
"Có cần chị giúp em gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy ăn cơm với em không?"
Vu Chu hít nhẹ một hơi, sững sờ tại chỗ, Từ Vọng Miên? Trong đầu đần độn qua một lần chính mình vừa cùng Từ Vọng Miên thảo luận quá trình sửa kịch bản, "Đinh" một tiếng tỉnh táo.
"Em nói chuyện kịch bản với cô ấy lâu quá, chị giận hả?" Vu Chu hỏi.
A, còn nói chuyện kịch bản rất lâu, chẳng trách không mở cửa.
Cằm Tô Xướng khẽ động, quay đầu đi, nhìn đèn sàn bên cạnh, ngón cái gảy một miếng gai nhỏ ngược bên cạnh móng tay ngón trỏ, mím môi một cái, gân mỹ nhân liền nhô ra.
Chết tiệt, giận rồi.
Vu Chu kéo tay cô, dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ dành: "Bọn em bàn kịch bản, không phải rất bình thường sao? Em thường xuyên cùng đạo diễn và CV bàn kịch bản, chị cũng biết mà, lần sau em nhanh một chút, mười phút xong, năm phút xong, sau đó dành nhiều thời gian cho chị, được không?"
Nàng đang tự kiểm điểm, giống như trong khoảng thời gian này là quá trầm mê sáng tác, có chút lạnh nhạt với Tô Xướng.
"Em thật sự rất sốt ruột, kinh nguyệt của em cũng không tới, hẹn tháng sau phải vào phòng thu, nhưng kịch bản của em sửa thế nào cũng không hài lòng." Nàng nói, có chút lo âu đến muốn khóc.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Tô Xướng lại đau lòng, quét mắt nhìn nàng, tay mềm nhũn đặt lên lòng bàn tay nàng.
"Thật sự rất gấp sao?" Cô hỏi.
"Hả?"
"Theo lẽ thường," cô liếm môi, mí mắt nhướng lên, đối mặt Vu Chu, "Thời gian rất gấp, sẽ không nghĩ đến đăng Weibo."
Vu Chu bối rối.
Tô Xướng thu hết vẻ mặt của nàng vào đáy mắt, lông mày lạnh lùng giật giật.
Thời gian gấp như vậy, đều ảnh hưởng đến sức khoẻ, còn có thể rút ra hoa si nhớ thương người khác, Tô Xướng thu tay về, lại cảm thấy Vu Chu căn bản không đáng đồng tình.
Vu Chu hiểu, hoàn toàn hiểu, triệt để hiểu ra cái loại này.
Nàng kéo dài khoảng cách, nhìn Tô Xướng, lẩm bẩm: "Cũng không nhất định, có người ghen, tư duy còn vô cùng kín đáo."
Tô Xướng lạnh lẽo nhìn nàng một cái, Vu Chu phồng má, đối mặt.
"Chị muốn nói em lạnh nhạt chị, em xin lỗi chị, thành khẩn xin lỗi, lập tức sửa, nhưng chị muốn ghen với Từ Vọng Miên, có phải hơi thái quá không?"
"Chị có nói chị để ý cô ấy sao?" Tô Xướng không thừa nhận ghen, thay đổi cách nói.
"Có mà," Vu Chu đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Chị từ đầu đến chân đều đang nói, chị rất để ý."
Tô Xướng nghiêng đầu, tay khoát lên tủ, vẫn không nói lời nào.
"Bởi vì em đăng một cái Weibo, nói CV của người ta nói chuyện ngầu, chị liền không vui thành như vậy?" Vu Chu đẩy đầu gối cô, "Em nói nhỏ, là lời tán thưởng thoáng qua, nói lớn, em còn là tuyên truyền cho kịch, chị không phải không hiểu chứ?"
"Trong giới các chị, vừa hợp tác, miệng đầy khiêng kiệu, còn ít sao?"
"Ôi, ai lúc lên chương trình giải trí, nói giọng Thư Tần nghe thoải mái dễ nghe, như đàn như sắt hả? Còn trách có văn hóa nữa kìa, nghĩ mười phút không nghĩ ra?" Vu Chu nghiêng đầu, chớp mắt hỏi cô, "Em muốn ghen cái này, thì em sẽ đi high bar đấy."
Tô Xướng nhìn nàng: "Chị là công việc, em không phải."
"Sao em lại không phải? Em làm việc đến mức bị loét miệng rồi." Vu Chu tủi thân.
"Chị không phải biết sao? Chị không phải biết rõ nhất sao?" Là ai lúc hôn môi, còn cố ý dùng đầu lưỡi đẩy một cái, làm hại cho lòng Chu thiếu nữ nháy mắt tan vỡ, như một con gà mái nói đau đau đau.
Vu Chu tức cười: "Loại tình huống này chị cũng ghen, có phải em nên đăng Weibo nói, Tô Xướng là người ngầu nhất vũ trụ không?"
Ấu trĩ không cơ chứ.
Tô Xướng chậm rãi quay đầu, nhướng đuôi mày: "Em dám đăng không?"
Vu Chu vui vẻ: "Thế nào, chị hình như còn rất mong đợi?"
"Đăng." Tô xướng đưa điện thoại cho nàng.
"..."
"Chị đưa cho em, là điện thoại của chị." Vu Chu sợ hãi, cúi đầu tìm điện thoại của mình: "Điện thoại của em ở đây nè."
Tô Xướng bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt chỉ vào điện thoại của Vu Chu, lại chỉ vào tầm mắt của Vu Chu.
"Em nói nè, chúng ta không cần phải ầm ĩ đến mức này." Vu Chu cười gượng hai tiếng, mấy tuổi rồi.
Tô Xướng thở nhẹ một hơi, cầm lấy điện thoại, mở app ra.
"Ăn cái gì?"
Vu Chu thấy cô xuống nước, lại gần, dựa vào hông cô, xem lướt qua một vòng: "Cũng không có gì ngon, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm nay còn là ngày kỷ niệm của hai chúng ta."
Tô Xướng tâm thần vừa động, nàng còn nhớ?
Vu Chu nhặt ánh mắt lên, nhìn Tô Xướng: "Sao nào, em cũng sẽ không quên, chỉ có điều vợ chồng già chúng ta, không cần có nghi thức như vậy chứ."
Cách nói vợ chồng già này, lấy lòng Tô Xướng, rất rõ ràng, đáy mắt cô bắt đầu cười, đặt tầm mắt lên trán Vu Chu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em muốn đi đâu ăn?"
"Cùng chị, ăn cái gì cũng được," Vu Chu gối đầu lên bụng cô, ôm lấy cô, giọng nói ấm áp như con cừu nhỏ, "Xin lỗi, trong khoảng thời gian này em bận rộn quá, lập tức sẽ ổn thôi, lập tức vào phòng thu rồi."
"Sau đó em định nghỉ ngơi, đến nửa đầu năm sau cũng không nhận kịch cũng không mở hố, em ở nhà nấu cơm cho chị được không? Gần đây chị ăn không ngon, hình như lại gầy đi rồi." Vu Chu quả thật có chút áy náy, cầm tay Tô Xướng xoa trong lòng bàn tay.
"Ừ." Trái tim Tô Xướng cũng bị nàng xoa dịu, cúi đầu nói.
"Cô Tô là hào phóng nhất, là người tốt nhất." Vu Chu cười khen cô.
"Có tốt hơn cô Từ không?" Giọng nói thanh thoát từ trên cao truyền đến.
Vu Chu vui mừng khôn xiết, vỗ nhẹ bàn tay cô một cái: "Được rồi đấy."
Bụng mơ hồ chấn động, nàng nghe thấy Tô Xướng cũng cười.
"Này," Vu Chu vuốt tay Tô Xướng, "Sao chị lại có gai vậy, em cắt cho chị."
Nàng nói xong, từ khe hở sô pha móc ra một cái kìm bấm móng tay, thành thục cắt bỏ.
Tô Xướng kinh ngạc: "Em để cái này ở sô pha?"
"À, em thường xuyên xem TV muốn cắt móng tay, như vậy là tiện nhất."
Chẳng trách, mỗi lần đều không biết nàng từ đâu biến ra.
Tô Xướng tay kia vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng cười: "Nhiều ý tưởng thật."
"Không nhiều không nhiều, đối với cô Tô đủ dùng là được." Vu Chu cầm lấy tay Tô Xướng, hôn một cái vào lòng bàn tay.
Tô Xướng thuận thế che môi nàng, nhẹ nhàng ấn một cái, lại bị động đòi một nụ hôn.
"Dậy đi, thay quần áo ra ngoài ăn cơm."
"Được rồi, bà chủ Xướng mời khách, hôm nay toàn hiện trường miễn phí rượu." Vu Chu nhảy dựng lên, kéo Tô Xướng đi vào phòng ngủ.
Ban đêm, Tô Xướng và Vu Chu kết thúc một chuyến du lịch Vu Sơn, lúc Vu Chu tắm rửa, Tô Xướng mở điện thoại ra xem thời gian.
Thuận tiện lướt Weibo, phát hiện tài khoản của Vu Chu không biết cập nhật mới từ lúc nào.
"Bạn gái tôi là ngầu nhất, hi hi."
Hơi thở Tô Xướng khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng cười.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");