Giúp Tôi Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 106: Ngoại truyện 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vu Chu biết, bóng rổ có bốn hiệp, bóng đá có hiệp một hiệp hai, nhưng không nghĩ tới, loại chuyện này còn có thể phân phát sóng thành từng tập.

Nếu như nàng viết văn, cái này gọi là xe tải, nhưng đây là nàng sống sờ sờ trải qua, lòng nàng lạnh lẽo, ướt rồi khô, ướt rồi khô, ừ... có lẽ không chỉ là lòng.

Nàng mới 21 tuổi, thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, cho rằng có thể gặp được mội chị gái nhu tình dẫn dắt, nhưng không nghĩ tới, lần đầu tiên suýt nữa làm cho nàng có bóng ma tâm lý.

Nàng xoay người đi qua làm ra tư thế ngủ, da mặt Tô Xướng cũng mỏng, không tiện nói gì nữa, vì thế cũng nằm xuống bên cạnh nàng, đắp chăn lại cho nàng.

Vu Chu quay lưng về phía cô cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, rất tuyệt vọng, một hồi yêu, làm hơn một giờ, còn thất bại.

Mỗi lỗ chân lông trong thân thể đều nói không cam lòng, nhưng nàng lại không muốn biểu hiện quá dục cầu bất mãn, thành thật mà nói, nàng và Tô Xướng mới ở bên nhau không đến một tháng, còn đang trong giai đoạn có chút lo lắng hình tượng của mình trong mắt Tô Xướng.

Cố gắng bình tĩnh lướt Weibo, không phát ra âm thanh, cũng không bật đèn, nàng hy vọng Tô Xướng nói với mình: "Đừng chơi điện thoại nữa, không tốt cho mắt." Sau đó từ phía sau đưa tay lại, lấy điện thoại của Vu Chu không nghe lời, như vậy nàng có thể thừa cơ trở mình, nằm ở trong lòng Tô Xướng, ánh mắt từ dưới lên trên nhìn cô, thấy được sự quấn quýt, rồi cả hai lại hôn nhau.

Nhưng Tô Xướng sờ vai nàng, ngón tay lạnh như băng, hỏi nàng: "Muốn mặc áo ngủ vào ngủ không?"

Vu Chu hít một hơi thật sâu, cài nút áo lại, sau đó đứng lên, chân trần giẫm lên người Tô Xướng, vượt qua cô bò xuống giường, đi giày trong bóng tối.

"Sao vậy?" Tô Xướng nhẹ nhàng hỏi nàng.

"Em đi tắm một cái," Vu Chu nói, "Không thoải mái lắm."

"Chị đi giúp em xả nước." Giọng Tô Xướng ở phía sau, vừa nhẹ nhàng vừa mê hoặc.

Nói xong cô đứng dậy, bả vai nhẹ nhàng lướt qua Vu Chu, đi vào phòng tắm.

Vu Chu có chút phát điên, phòng tắm rách nát này của nàng, cũng không phải bồn tắm lớn, có cái gì đáng để xả nước, chị hai này có lầm hay không. Nhưng nàng không muốn nói nhiều, vì thế ngồi ở bên giường chờ Tô Xướng gọi mình.

Đèn phòng tắm bật rồi lại tắt, vài phút sau, Tô Xướng trở lại, tay ướt sũng, nói: "Được rồi."

Trong khi nói những lời này, đầu gối của cô đẩy lên, đóng cửa phòng ngủ lại.

"Chị..." Vu Chu có chút luống cuống.

Tô Xướng cúi người hôn: "Rửa tay xong rồi, giúp em xem trước, chỗ nào không thoải mái."

Áo ngủ cởi hờ nằm ở trên giường, tay từ phần eo chui vào, lành lạnh, ẩm ướt, chạm vào nơi cũng tương tự, như thể đã tìm thấy đồng loại.

Không có lãng phí thời gian nữa, cũng không có bận tâm giáo dưỡng tốt đẹp bẩm sinh của cô nữa, không cần nghĩ mục đích và chiếm hữu nữa, trước hết làm cho nàng thoải mái.

Có những thứ cần phương pháp, ví dụ như mở ra một thông đạo trong lòng một người, mà có những thứ, chỉ dựa vào bản năng, ví dụ như, làm sao lấy lòng người trong lòng bạn.

Cũng giống như ăn một bữa cơm, cô ngậm thìa sứ, khi lông mày giãn ra, liền biết thìa canh này rất ngon, mà khi đầu ngón tay trêu chọc vị giác càng thêm nhạy cảm của cô, chỉ dùng quan sát ửng hồng trên mặt cô, cổ họng cô đè nén than nhẹ, sóng mắt thất thần bị nhiễu loạn, cô bất lực nắm chặt tay lại buông ra, tất cả đều có thể nói cho bạn biết, món ngon bạn trình lên có phải mỹ vị hay không.

Ăn rồi mới biết vị không gì hơn cái này, nặng nhẹ lông mày lỏng lẻo của cô sẽ nói cho bạn biết, nhanh chậm khóe miệng cô cắn sẽ nói cho bạn biết, cô thích ở nơi bí ẩn nhất, cuồn cuộn không ngừng, như là có thể vĩnh viễn cung ứng nhiệt tình.

Vu Chu trong lúc ý loạn tình mê vô cùng xinh đẹp, Tô Xướng không bỏ qua một mảy may, cẩn thận, nghiêm túc thu thần thái độc nhất của nàng vào trong mắt.

Bởi vì khi đó cô cảm thấy, sẽ không có trải nghiệm như vậy với người thứ hai nữa, cô cũng không cho Vu Chu và người thứ hai có trải nghiệm như vậy, làm tình thật ra là một quá trình phóng thích ham muốn chiếm hữu, dù ban ngày các cô luôn tôn trọng nhau, hành xử rất nhã nhặn, tiến lùi đều có chừng mực, nhưng ban đêm các cô phải nghe âm thanh đối phương bị khắc chế từ trong xoang mũi hơi vặn vẹo, phải xem khi đối phương thoải mái nhất thì nâng cằm lên lộ ra biểu cảm gần như thống khổ.

Cửa phòng trọ rất mỏng, thói quen Vu Chu không muốn lên tiếng chính là dưỡng thành khi đó, Tô Xướng ôm nàng, vừa nghe trái tim mình đập thình thịch, vừa nhỏ giọng nói với nàng: "Ngày mai đến nhà chị, được không?"

Còn muốn, còn muốn.

"Ừ." Vu Chu ôm lấy cánh tay cô, mái tóc ướt đẫm lau gối, trả lời cô như mèo con.

Nàng không dám nhìn Tô Xướng, nhưng nàng muốn nói với Tô Xướng, rất thoải mái, muốn đem toàn bộ bản thân giao cho Tô Xướng cái loại thoải mái này, nàng có thể cảm nhận được xúc cảm một giây đầu ngón tay cô ấn lên, lòng bàn tay của cô dán vào bụng dưới của mình, làm cho Vu Chu cảm thấy vô cùng quý trọng.

Không cần nhiều hơn nữa, nàng rất thích phương thức này.

Càng thích gợi ý của Tô Xướng về ngày mai khi kết thúc. Nó cho thấy sự giải phóng này không chỉ của Vu Chu, Tô Xướng cũng rất thích, và muốn nhanh chóng đặt lịch cho lần tiếp theo.

Giống như một lần hẹn hò khiến người ta vẫn chưa đủ, lúc chia tay liên tiếp quay đầu lại, phải định thời gian gặp mặt lần sau, mới cam lòng đi.

"Tô Xướng." Vu Chu vươn tay, ôm mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng ấn chóp mũi cô.

"Ừ." Tô Xướng nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ cằm và cổ nàng.

"Em rất thích chị." Vu Chu cảm giác trong lòng mình cũng mọc lông tơ, cùng lông tơ trên mặt dựng đứng lên, bị Tô Xướng dịu dàng thắm thiết cọ xát, cọ đến nỗi Vu Chu có một chút nước mắt sinh lý.

Tô Xướng cười bên tai nàng, rất dịu dàng, thậm chí chỉ phát ra hơi thở không rõ ràng, sau đó cô nói trong hơi thở: "Chị cũng vậy."

Tay cô rút ra, ướt át đặt trên lưng Vu Chu.

"Sao còn run?" Cô ôm lấy Vu Chu, cảm nhận được nàng run rẩy.

"Em không biết," Vu Chu thẹn thùng, vùi mình trong lòng cô, suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói, "Vừa rồi hình như em đang nhảy."

Tô Xướng cười, mím môi, cũng rất ngượng ngùng, nói: "Ừ, chị cảm nhận được rồi."

Cô rất thích sự tò mò ngây ngô mà Vu Chu chỉ gặp vào thời khắc này, hơn nữa cô chỉ có thể nói với chính mình, vĩnh viễn sẽ không nói với người khác.

"Tô Xướng, em có thể sờ chị không?" Vu Chu cố ý dùng lông mi của mình lướt bên tai Tô Xướng.

Tô Xướng lần này không trả lời, thở dài suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới nói: "Lần sau đi, hôm nay hơi mệt."

Lúc cô nói những lời này rất chậm, rất dịu dàng, hai má phấn hồng, không phải Tô Xướng thành thạo bình thường.

Trong lòng Vu Chu "Ai nha" nho nhỏ một chút, không muốn nói chuyện, chỉ nâng cằm lên, nhẹ nhàng hôn cô một cái.

Nàng cảm nhận được khóe miệng Tô Xướng gợi lên, có một dấu ngoặc nho nhỏ, giống như muốn đẩy nụ hôn của Vu Chu ra, hoặc giống như là muốn cho cô dừng lại lâu hơn một chút.

Không biết có phải tất cả tình nhân trong thiên hạ đều như vậy hay không, một đêm này, Vu Chu mới cảm thấy mình và Tô Xướng có nhau, cô vuốt ve, xem qua bộ dáng riêng tư nhất của mình, các cô trên đời này rốt cuộc cũng tìm không ra người thứ hai, người một nhà.

Sau này hai cái tên Vu Chu và Tô Xướng sẽ gắn liền với nhau, nàng hy vọng có thể là, cả đời.

Ha ha, nghĩ hơi xa, Vu Chu cười nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này rất sâu, ngày hôm sau là bị tiếng bạn cùng phòng ra ngoài đánh thức, rèm cửa sổ phòng trọ rất mỏng, gần như không có chức năng che ánh sáng gì, Tô Xướng nhướng mày, liếc mắt một cái, là có thể nhìn thấy sắc trời đại khái.

Vu Chu đã tỉnh, gối lên cánh tay cô ngẩng đầu nhìn cô, Tô Xướng nhìn về phía nàng, ánh mắt trong nháy mắt mềm nhũn xuống, Vu Chu ngọt ngào cười, đang muốn nói chào buổi sáng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, che miệng mình, xoay người ngồi dậy, hàm hàm hồ hồ nói: "Em đi rửa mặt trước."

Cổ tay bị Tô Xướng nắm, cô sờ eo Vu Chu: "Ngủ thêm chút nữa."

Cổ họng khàn khàn, rất lười biếng, rất tự tại.

"Không cần," Vu Chu kéo bàn tay yếu ớt của cô, đầu ngón tay chống lại, chơi trò chơi nhàm chán, "Thật ra em đã dậy rất lâu rồi, nhưng luôn muốn nằm cùng chị, ngủ nữa em không dậy nổi."

Tô Xướng nhẹ nhàng cười, nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc rối bù của Vu Chu, ngay cả mí mắt sưng phù của nàng cũng có vẻ vô cùng chói mắt.

Vu Chu chống lại ánh mắt của cô, đột nhiên nhào tới, nằm sấp trên người cô, bàn tay đặt lên cằm cô, nhẹ nhàng khép miệng Tô Xướng lại, sau đó gối lên ngực mềm mại của cô nói: "Đừng cười."

"Tại sao?" Lúc Tô Xướng nói, xương quai xanh mơ hồ chấn động, khiến lỗ tai Vu Chu mềm nhũn.

"Chị cười rất cái đó."

"Cái nào?"

"Cái đó."

"Cái nào vậy?" Tô Xướng lại cười.

"Phiền." Vu Chu cũng cười, đứng lên, mang dép vào, buộc tóc đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, nàng lại mở cửa, treo lên tay nắm cửa hỏi Tô Xướng: "Buổi sáng muốn ăn gì? Ăn sủi cảo không? Em có sủi cảo đông lạnh."

"Được." Tô Xướng tựa vào đầu giường, mím môi, mỉm cười nói.

"Này, Tô Xướng!" Vu Chu nhíu mày, lại mặc kệ, "Em đã nói chị đừng cười."

"Chị cười cũng không được sao?" Tô Xướng rất vô tội, "Em cũng đang cười."

"Em có sao?"

"Có."

Vu Chu rút tay lại, xoa bóp cơ mặt, xoay người đi vào phòng bếp: "Ai cười người đó là chó."

Phía sau có chó đang cười, nàng nghe được, phiền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.