(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm 2018, gần đến năm mới.
Vu Chu khi đó rất nghèo, so với sau khi chia tay Tô Xướng còn căng thẳng hơn một chút, lúc ấy thời gian thử việc của nàng có nửa năm, không trích phần trăm, tiền lương cơ bản còn rất ít.
Nhưng khi đó nàng lại rất giàu có, bởi vì mới ra trường, còn mang trong mình hoài bão làm nên chuyện. Lúc đó, nàng cảm thấy mình rất là trẻ tuổi, rất có thể trở thành một mỹ nhân trí thức.
Hoàn cảnh làm việc và thương hiệu của công ty cũng rất có thể thỏa mãn ảo tưởng của nàng, tiền sảnh rất cao cấp, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đoàn làm phim dùng ký túc xá của các cô để quay phim, ảo tưởng của người thiếu niên là đắt nhất, nó thậm chí có thể chống đỡ Vu Chu ở Giang Thành tấc đất tấc vàng này, có tình uống nước no.
Năm đó nàng dùng tiền lương cơ bản của mình, cùng trợ cấp của gia đình, ở bên cạnh công ty cùng người ta thuê chung một căn phòng, một phòng ngủ phụ, cũng chỉ hơn mười mét vuông, phòng vệ sinh, phòng bếp và phòng khách đều là dùng chung. Nhưng Vu Chu đã rất thỏa mãn, nàng vốn thích ru rú trong nhà, cũng không có dục vọng sinh hoạt quá cao, trong phòng ngủ một cái giường đôi 1.5m, một cái bàn học có giá sách, một tủ quần áo hai cửa màu trắng, sẽ không còn lại bao nhiêu không gian.
Nàng đã đặc biệt mua một tấm thảm cho Tô Xướng, đặt một bàn trà thấp và đệm ngồi, coi như là một phòng khách và phòng ăn đơn giản.
Lần đầu tiên đưa Tô Xướng đến nhà, nàng rất ngại, nhìn Tô Xướng tay dài chân dài không có chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi trên giường của nàng, người bình thường sẽ nghĩ quần áo tương đối bẩn, nhưng lúc ấy nàng nhìn áo sơ mi lụa trắng noãn của Tô Xướng, rất sợ giường của mình làm bẩn cô.
Nhưng Tô Xướng cũng không nói gì cả, ngửa đầu nhìn một vòng căn phòng nho nhỏ của nàng, hai tay vịn ở mép giường, mỉm cười với nàng.
Tô Xướng chính là người như vậy, chỉ cần cô đặt bạn vào trong mắt, cũng rất dễ làm cho trong lòng bạn nổi lên bong bóng màu hồng.
Vu Chu lúc ấy có chút lo lắng, ở bên nhau hơn một tháng, cũng chính là ăn cơm nắm tay, lần đầu tiên hôn môi là ở một con hẻm nhỏ trong phố bar.
Lúc ấy nàng mua một ly Mojito, cùng Tô Xướng nắm tay đi dạo trên đường, Tô Xướng nghiêng mặt hỏi nàng: "Ngon không?"
Nàng nói, "Không tệ lắm."
Sau đó Tô Xướng liền kề sát vào, ngậm ống hút màu đen, nhẹ nhàng hút một hơi, gật đầu, cô cũng cảm thấy cũng không tệ lắm.
Hôn môi gián tiếp, Vu Chu lần đầu tiên yêu đương rất không có tiền đồ, lập tức đỏ mặt.
Mà Tô Xướng nhìn nàng đang đỏ mặt một cái, lại nhìn thoáng qua, sau đó cùng nàng đi đến trước hẻm nhỏ tối tăm, cách đó không xa là đèn neon nhấp nháy cùng khúc đàn dương cầm của quán bar, Tô Xướng ôm mặt nàng, đầu tiên là dùng ánh mắt trưng cầu sự đồng ý, thấy Vu Chu không từ chối, cô mang theo mùi nước hoa bằng gỗ nghiêng đầu lại gần, bắt đầu hôn nàng.
Nụ hôn của Tô Xướng dịu dàng mà ngây ngô, đầu tiên là kiss như khắc ở trên môi của nàng, nàng có thể ngửi được mùi hô hấp của nhau, cực kỳ giống Mojito, có chút ngọt ngào, có chút vị cồn.
Sau đó cô chớp chớp mắt, Vu Chu thậm chí có thể cảm nhận được bóng của hàng mi Tô Xướng đang đổ lên mặt mình, như những gợn sóng, nhoáng lên một cái, lại nhoáng lên một cái, cuối cùng cô nhắm mắt lại, trong khoảng cách thân mật quan sát môi Vu Chu, rồi sau đó ngậm lấy nó.
Vu Chu lúc ấy chỉ cảm thấy, tai mắt đều bị ngăn chặn, nhắm lại ba bốn giây, chờ Tô Xướng cũng khẽ nhíu mày, nàng mới như vừa tỉnh mộng buông ra, nàng không biết làm thế nào để nắm bắt chủ động trong nụ hôn, thậm chí không biết làm sao để phối hợp, chỉ dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Tô Xướng, rồi đờ đẫn mở miệng.
Thật ngốc, nàng một mặt cảm thấy đầu lưỡi bị liếm mềm, lỗ tai mắt đều tê dại, một mặt lại cảm thấy, chính mình như vậy thật sự rất kém.
Một nụ hôn không dài không ngắn, Tô Xướng rời đi trước, sau đó mím môi, cũng xấu hổ.
Vu Chu nhìn sang bên cạnh, giơ tay lên, vô thức lấy bàn tay cọ cọ khóe miệng mình.
Lau xong mới phát hiện Tô Xướng nhìn nàng chằm chằm, ặc...... Động tác này hình như không ổn cho lắm.
Nàng liếm liếm môi, nói: "Ặc, em không có ý đó, em không có ý chê chị."
Giọng nói đều khàn, đại khái là nghe có chút gợi cảm, bởi vì nàng nhìn thấy Tô Xướng lại liếc mắt nhìn miệng mình một cái, lần nữa mím môi.
Vu Chu nuốt một ngụm căng thẳng, hỏi cô: "Còn muốn hôn nữa không? Lỗ tai em hơi ngứa, cổ họng cũng vậy."
Thật là khó chịu, nàng cúi đầu, đè nén nhịp tim đập thình thịch, tay bưng ly rượu cũng không vững, giống như bị Mojito rót vào mạch máu.
"Sao lại ngứa tai chứ?" Tô Xướng quay đầu đi, nhìn vành tai như nhỏ máu của nàng, nhẹ giọng hỏi.
"Chị đừng," Vu Chu nhún vai, né tránh, nhíu mày, "Ngứa hơn rồi."
Từ đầu hẻm đi ra, Vu Chu giống như bị cảm, hít hít mũi, lại dùng ống tay áo bọc đầu ngón tay, sờ sờ chóp mũi của mình, đi một hồi, mới mở miệng: "Tại sao chị lại biết hôn môi?"
Bộ dạng vừa rồi thật sự rất biết cách, hôn đến lòng nàng cũng tan chảy.
"Chị..." Tô Xướng có chút không biết trả lời thế nào, chuyện này, cần học sao?
"Chị đã từng hôn?" Vu Chu liếc cô.
"Không có," Tô Xướng nghĩ, "Ừm, đôi lúc khi lồng tiếng, sẽ có những cảnh hôn được thu vào."
"Hả?" Vu Chu căng thẳng, "Các chị lồng tiếng sẽ hôn thật sao?"
"Sẽ không," Tô Xướng dịu dàng cười, giơ tay, "Hôn huyệt hổ khẩu."
Mu bàn tay của cô dừng ở trước mặt Vu Chu, Vu Chu nhìn một chút, lại gần, hôn nhẹ vào hổ khẩu của cô. Thơm thơm, mềm mại, nàng rất thích.
Tô Xướng thu tay về, cười, cúi đầu đút tay vào túi, ho khan một tiếng, tiếp tục đi.
Lần đó Tô Xướng đưa nàng về nhà, ở trên xe lại hôn một lần, sau đó các cô từng vụng trộm hôn môi ở rất nhiều nơi, ví dụ như lúc ánh đèn rạp chiếu phim vừa tối xuống, ví dụ như lúc chờ đợi chỉ có hai người các cô, mùa đông ở con phố nhỏ chỉ có đèn đường, Vu Chu dựng mũ trên quần áo Tô Xướng lên, của mình cũng đội lên, sau đó trốn ở trong mũ hôn cô, lúc hai người răng môi quấn lấy nhau, mũ lông xù của các cô cũng đang hôn.
Còn có một lần ở viện hải dương, cá heo phía dưới hôn lên lòng bàn tay người huấn luyện, Vu Chu giống như cá heo hôn Tô Xướng.
Cho nên giờ này khắc này, Tô Xướng ngồi ở trên giường Vu Chu, dùng ánh mắt mềm mại vuốt ve bờ môi của nàng, Vu Chu liền biết, Tô Xướng muốn hôn mình.
Nhưng nàng không muốn, nàng cố ý bỏ qua, khoanh chân ngồi xuống giường, mở file trên máy tính ra, nói với Tô Xướng: "Chị nói muốn tới giúp em xem cái này, tổng kết cuối năm này, em làm không đẹp lắm."
"Để chị xem." Tô Xướng cầm lấy, Vu Chu dựa vào vai cô.
Cọ một chút, lại cọ một chút.
Tô Xướng trở tay vỗ vỗ đầu nàng: "Nếu em như vậy, thì chị không có cách nào xem được."
"À." Vu Chu tự giác bò xuống, vào phòng bếp giúp cô rửa nho.
Bưng lên một chùm nho tím, nàng thấy Tô Xướng sửa đến nhập thần, liền lột cho cô ăn, môi Tô Xướng không cẩn thận đụng phải ngón tay Vu Chu, Vu Chu dần dần có chút không thể tập trung.
Cúi đầu nghịch điện thoại, khó khăn lắm mới chờ Tô Xướng chuẩn bị xong, Vu Chu nhìn cô xoa xoa cái cổ đau nhức, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn 8 giờ."
"Hơi muộn rồi." Tô Xướng mím môi, nói.
"Hả? Muộn gì chứ?" Vu Chu đứng ở bên giường, cong một chân, chạm vào mép giường.
Tô Xướng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chị thấy muộn."
"Vậy... hay là chị..."
"Có thể ở lại đây không?" Tô Xướng ngẩng đầu, nhướng mí mắt nhìn nàng.
"Em," lòng Vu Chu bắt đầu không nghe sai khiến, nhưng nàng gãi đầu, "Chỗ em có hơi nhỏ, hơn nữa không có phòng vệ sinh riêng, phòng vệ sinh kia rất thô sơ, hay là, chúng ta đi ra ngoài thuê phòng."
"Thuê phòng?" Tô Xướng khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng hỏi lại nàng.
"Em muốn làm gì?" Tô Xướng hơi nhíu mày, đáy mắt mang theo nụ cười hỏi lại cô.
Vu Chu không muốn nói nữa, chạy tới mở tủ quần áo tìm đồ ngủ cho cô: "Chị mặc, được chứ?"
"Được."
Lúc ấy hệ thống sưởi ấm trong phòng Vu Chu không được tốt lắm, hai người tắm rửa xong nằm lên giường còn có chút lạnh, Vu Chu rất tự giác dựa sát vào bên người Tô Xướng, xuyên thấu qua ánh trăng mỏng manh của rèm cửa sổ không che ánh sáng, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
Lại rất chờ mong.
Nhưng Tô Xướng cũng không làm cái gì, đầu tiên là rất kiên nhẫn hỏi nàng tóc có sấy khô hay không, ngày mai mấy giờ dậy, sau đó mới dừng lại, cánh tay bị Vu Chu gối lên thoáng cong lại, đầu ngón tay mảnh khảnh đặt lên vai nàng, bơi qua một bên xương quai xanh, thấy Vu Chu không phản đối, tay cô lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ Vu Chu, cuối cùng dừng lại ở chỗ gò má của nàng, không dùng sức trêu chọc.
Giống như đang trấn an một con mèo con, lại giống như đang chạm vào một vầng trăng lưỡi liềm.
"Chúc Chúc." Cô dùng giọng nói rất đắt tiền, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng gọi nàng.
Có phải là vì CV không? Biểu đạt tình cảm của cô chuẩn xác như thế, khiến Vu Chu dễ dàng nghe ra "Không đủ".
Tô Xướng đang nói với nàng, không đủ, còn muốn.
Vu Chu "Ừ" một tiếng, đưa tay nhéo vành tai Tô Xướng.
Tóc cô cong ở cổ, ngay cả tóc cũng đẹp như vậy.
Động tác của Vu Chu giống như một lời khích lệ nho nhỏ, Tô Xướng không trì hoãn thêm một giây, liền hôn lên, lần này không phải môi của nàng, mà là bắt đầu từ bên tai, đến cằm, đến cổ, đến xương quai xanh.
Cùng tay cô vừa rồi trêu chọc trình tự ngược lại, nhưng động tác đồng dạng nhẹ, ngay cả chiếm hữu đều có vẻ rất lễ phép.
Hơi thở dần dần trở nên bất thường, không khí dần dần chuyển sang hướng mập mờ, ánh mắt và đôi mày của Vu Chu đã đầu hàng, vì vậy nàng nghiêng đầu để nhường vai cho cô, có bàn tay mát lạnh từ dưới mép áo chui vào, vuốt ve, đùa nghịch, rồi mới lùi lại, từng cái cúc áo của nàng được tháo ra.
Vu Chu chưa bao giờ nghiêm túc nghe qua loại âm thanh như vậy, âm thanh cởi cúc áo, không nhanh không chậm, hai ngón tay nắm chặt, ngón cái hơi dùng sức ấn một cái, một trận địa liền thất thủ.
Làm sao lại có người có thể luyện thành thạo việc làm hai việc cùng lúc đến như vậy? Đường đi của đôi môi là một nơi, đường đi của ngón tay là một nơi, mỗi việc đều có nhiệm vụ riêng, như thể mỗi thứ đều phục vụ chủ của mình, không làm phiền nhau, nhưng lại cùng hướng tới một đích.
Lúc sắp đi vào vấn đề chính, Tô Xướng đột nhiên dừng lại, cách lớp vải cuối cùng vuốt ve nàng: "Không có bao ngón tay."
"Vậy..." Giọng Vu Chu như là từ trong cổ họng thốt ra, "Chị đi rửa tay đi."
Lúc nói lời này, tay của nàng còn đang xoa bóp sự mềm mại của Tô Xướng, len lén, không quá mức cảm thụ biến hóa của nó.
Tô Xướng chờ nàng hoàn thành động tác của mình, mới đứng dậy, đầu tiên là lấy một sợi dây buộc tóc màu đen từ đầu giường Vu Chu, buộc chặt tóc mình, sau đó mới mở cửa đi vào phòng vệ sinh lần nữa.
Tiếng nước ngừng chảy, cô mở cửa, dùng khăn giấy lau tay, sau đó có chút do dự nhìn Vu Chu:
"Ừm..."
Là có thể tiếp tục, hay là cần làm lại từ đầu?
Vu Chu cũng cảm thấy rất xấu hổ, lúc Tô Xướng ra nàng cũng đang suy nghĩ, chân mình phải thu lại sao, hay là duy trì tư thế vừa mới bị tách ra?
Hai người xấu hổ nhìn nhau, sau đó đều cười.
"Vậy, chị..."
"Tiếp tục?" Vu Chu và Tô Xướng đồng thời nói chuyện.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cũng may Tô Xướng không cười nàng nữa, lại rất dịu dàng đánh thức bầu không khí, ánh trăng một lần nữa khảm vào trong tầng mây, thong thả, mông lung.
Năm phút sau, Vu Chu cảm thấy có chút không đúng, Tô Xướng dừng lại, hỏi nàng: "Là nơi này sao?"
"Em..."
"Em cũng không biết..."
"Chị thử xem," Vu Chu cẩn thận kéo căng thân thể, "Chờ một chút, đau quá."
Tô Xướng nhẹ nhàng mà hít một hơi, ngồi dậy, mím môi một hồi lâu, sau đó trưng cầu ý kiến Vu Chu: "Chị... có thể bật đèn lên nhìn không?"
"Nhìn cái gì?" Mặt Vu Chu muốn bốc cháy.
"Chị luôn cảm thấy không đúng lắm, chị sợ làm em bị thương."
Tô Xướng cũng rất ảo não, trong lời nói nhỏ nhẹ hiếm khi nghe ra tâm tình dao động.
"Cái này phải nhìn thế nào chứ." Vu Chu sắp khóc rồi.
Tại sao lại như vậy, nhưng chính nàng cũng không chắc chắn, vừa rồi thật sự đau đến giống như vào nhầm chỗ.
"Em không tới." Nàng thẹn thùng muốn chết, thu chân lại liền xoay người, đắp chăn lên.
Tô Xướng ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhíu mày nhếch khóe miệng.
Sao lại không tới, cô cẩn thận sờ lên bả vai Vu Chu: "Không vào, được sao?"
"Em đã bị cắt ngang hai lần rồi Tô Xướng." Vu Chu che đầu, muốn khóc.
"Chị đã 25 rồi, sao chị không hiểu gì hết vậy," hốc mắt nàng thật sự tủi thân đến ướt sũng, "Chị hôn môi cũng rành như vậy, tỏ tình cũng biết như vậy, chị còn chủ động muốn ngủ ở lại, bao ngón tay cũng không có, chỗ cũng tìm không đúng."
"Chị một chút chuẩn bị cũng không có, còn hôn em, còn hôn em."
Càng nói càng tủi thân, nàng vùi mình trong gối, thật sự không muốn để ý đến Tô Xướng nữa.
Tô Xướng hất mớ tóc rơi lả tả ra sau tai, không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một hơi.
Động tác còn chưa kết thúc, Vu Chu từ trong gối ngẩng đầu nhìn cô: "Chị sờ tóc."
"Chị."
"Vừa rồi chị còn nói muốn tiếp tục, bây giờ chị lại sờ tóc."
"Chị sờ tóc, tay lại bẩn, còn tiếp tục thế nào, chị lại muốn đi tắm sao?"
"Em vừa mới nói, em không tới." Tô Xướng nhếch khóe miệng, nói.
"Vậy không phải chị nói còn tới sao? Không phải nói không vào sao?" Vu Chu nóng nảy.
"Vậy sao?"
"Vậy bây giờ chị có nên đi rửa tay không?" Cô không xác định hỏi Vu Chu.
"Loại chuyện này chị còn hỏi em!" Vu Chu lại dùng chăn che mặt, không nói nữa.
Nàng không bao giờ nói với Tô Xướng một lời nào nữa.
Không bao giờ nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");