“Tại sao?” Lạc Thanh Du kích động hỏi.
“Cãi nhau với phụ huynh cùng lớp, đưa con trai tôi trốn học… cô vẫn còn mặt mũi mà hỏi!” Chiến Hàn Quân nghiến răng, tức giận cả ngày.
cuối cùng cũng được thả cửa.
Lạc Thanh Du sau khi nghe xong không khỏi tức giận.
Thì ra hành tung hôm nay của cô đã bị Bạch Hoài An bán đứng, hơn nữa con mẹ này còn ác hay mách lẻo.
Lạc Thanh Du không khỏi cười nhạt: “Chiến Hàn Quân, anh có biết tại sao tô lại cãi nhau với phụ huynh khác không? Tại sao tôi lại đưa Chiến Quốc Việt trốn học không? Là bởi vì… ”
Chiến Quốc Việt lạnh lùng ngất lời cô: “Tôi không cần biết tại sao. Những gì cô làm đã phơi bày chỉ số IQ chưa hoàn thiện của cô!” Lạc Thanh Du kích động phản bác: “Tôi cãi nhau với phụ huynh kia vì cô ta nói tác phong của anh bất chính, khiến Chiến Quốc Việt bị thương.
Anh có biết cô ta gây ra tác động tiêu cực thế nào.
với Quốc Việt không?” “Ngài Quân, chưa tra rõ ràng thì không có quyền lên tiếng” Chiến Hàn Quân nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Lạc Thanh Du, không khỏi nhướng mày, năm năm không gặp, cái miệng vụng về của cô ta hình như đã được khai mở, nói năng có lý có chứng.
“Thế còn việc trốn học đi chơi thì giải thích thế nào?” Thần sắc của Lạc Thanh Du trở nên có chút ảm đạm.
“Chiến Quốc Việt không thích đi nhà trẻ. Cô thì thào, trong mắt hiện lên một tia đau xót.
Chiến Hàn Quân đứng dậy, thân hình cao ngất lập tức bao phủ lấy cô:’Con hư tại mẹ” Lạc Thanh Du giương đôi mắt sáng ngời như biển, cãi lại anh: “Ngài Quân, chuyển trường cho Chiến Quốc Việt đi! Chiến Quốc Việt cực kỳ không muốn đến trường mẫu giáo này. Đám trẻ con và phụ huynh ở đấy hình như không thân thiện với thẳng bé. Môi trường như vậy gây ảnh hưởng bất lợi với sự phát triển tâm lý lành mạnh của Chiến Quốc Việt!”
Lạc Thanh Du còn chưa nói xong, Chiến Hàn Quân đã tiến lên một bước, chiều cao 1m85 của anh ngay lập tức chèn ép dáng vẻ nhỏ nhắn, khiêm tốn của Lạc Thanh Du.
Anh ta nhìn Lạc Thanh Du như một vị vua, trong mắt toát ra vẻ rẻ rúng.
“Lạc Thanh Du, cô không có tư cách để chỉ đạo tôi. Gia đình tôi không giống cái loại cô, gặp khó khăn chỉ biết co vòi rụt cố, lùi bước né tránh.
Tôi sẽ chỉ dạy nó cách đối mặt với khó khăn.” *Ở thời cổ đại, mẹ Mạnh Tử 3 lần chuyển nhà vì còn, Ngài Quân nên noi theo mẹ Mạnh Tử…” Lạc Thanh Du cố gắng lý luận với anh.
“Lạc Thanh Dul” Chiến Hàn Quân thô bạo cắt ngang lời cô: lếu cô thực sự hiểu tầm quan trọng của môi trường đối với con người, vậy xin hấy làm gương cho Chiến Quốc Việt. Ngày mai nếu cô lại đến muộn, thì sau này đừng tới nữ: Hàn Quân nói xong, đi lên tầng trên.
“Chiến Quốc Vi i… ta đảm bảo sẽ không đến muộn” Sự quật cường của Lạc Thanh Du biến mất trong tích tắc.
Nhìn anh dứt khoát bỏ đi, như thể anh là vị vua cai trị cô, Lạc Thanh Du bất lực thở dài.
“Còn nữa…” Chiến Quốc Việt đứng ở đầu cầu thang tầng hai, nhìn Lạc Thanh Du một cách trịch: thượng: “Sau này cô không được phép ngắt điện thoại của tôi” Lạc Thanh Du chẳng còn sức nói: “Biết rồi” Chiến Hàn Quân quay lưng bỏ đi.
Lạc Thanh Du giơ cổ tay nhìn đồng hồ, trường mẫu giáo của Thanh An và Thanh Tùng đã tan học.
Mặc dù sau khi truyền dịch, Thanh An đã hạ sốt, nhưng bác sĩ báo là vẫn có khả năng sốt lại.
Lạc Thanh Du lúc này thật sự không có tâm trạng dây dưa với Chiến Hàn Quân, đành ủ ê rời khỏi biệt thự.
Cô vội vàng chạy đến trường mẫu giáo, vì đến muộn lại bị cô giáo phê bình, Lạc Thanh Du gật đầu hứa mãi, mới đưa hai bé con ra khỏi nhà trẻ.
*Mẹ ơi, mẹ không còn yêu con nữa sao?” Thanh An näm bơ phờ trên vai mẹ, cô bé bị ốm, thân thể rất khó chịu, nếu như bình thường cô bé bị ôm mẹ sẽ không đưa đến nhà trẻ chứ đừng nói đến đón họ muộn như vậy.
Mắt Lạc Thanh Du đỏ lên, một tay bế Thanh An, tay kia nắm tay Thanh Tùng, cảm thấy rất tội lỗi: ‘Mẹ yêu con, con yêu, mẹ yêu các con rất nhiều.”
Thanh Tùng thấy mặt mẹ mệt mỏi, thương mẹ nói: “Mẹ ơi, công việc mới có mệt lắm đúng không? Nếu con và Thanh An không mặc quần áo mới đắt tiền, không đăng ký lớp học theo sở thích, không ăn vặt đắt tiền, mẹ có thể đổi sang công việc nhẹ nhàng hơn không?”
Lạc Thanh Du cười, bóp mặt Thanh Tùng: ‘Mẹ không mệt. Công việc này không dễ dàng, nhưng mẹ có lý do để gắn bó với nó. Các con cổ vũ cho mẹ lên tinh thần nhé?” Thanh Tùng nhìn mắt mẹ ngấn lệ, không tin mấy lời của mẹ. Trông mẹ không vất vả mà còn rất đau lòng, chắc chắn đi làm gặp chuyện không VU.
Lạc Thanh Du đưa các con về nhà, vốn cực kỳ mệt rồi còn phải đưa Thanh An đến bệnh viện để truyền dịch.
Trăn trọc cả đêm, cô gần như thức trắng đêm.
Nhưng rất may, Thanh An không sốt lại nữa.
Lúc rạng sáng, Lạc Thanh Du buồn ngủ đến mức nắm trên giường ngủ đến 7h30.
Ngay khi mở mắt ra, lời cảnh báo tàn nhắn của Chiến Quốc Việt vang lên trong não cậu: Nếu cô lại đến muộn thì đừng đến nữa.
Lạc Thanh Du nhanh chóng đứng dậy, thu dọn mọi thứ nhanh nhất có thể. Nhưng thời gian rất eo hẹp, cô còn phải đưa Thanh An và Thanh Tùng đi nhà trẻ, nói như vậy cô nhất định sẽ đến muộn.
Thanh Tùng dường như nhìn ra được suy nghĩ của mẹ, cậu cầm túi xách của mẹ đi tới: “Mẹ, mẹ đi làm đi, con và Thanh An biết đường đến trường rồi. Chúng con có thể tự đi”
Lạc Thanh Du còn đang do dự, Thanh Tùng đã lấy đồng hồ điện thoại ra, lại lấy điện thoại di động của mẹ ra, bật chức năng chia sẻ hệ thống định vị, nói: “Mẹ, thế này mẹ có thể biết con và Thanh An ở đâu mọi lúc mọi nơi.”
Lạc Thanh Du cảm thấy chua xót, nghĩ trường mẫu giáo của Thanh An và Thanh Tùng rất gần, lại có theo dõi vị trí, vì vậy cô nghiến răng đồng ý với đề nghị của Thanh Tùng. “Vậy hai đứa đi đường cẩn thận nhé. Đến nhà trẻ thì nhớ báo cho.
mẹ Thanh Tùng, Thanh An ngoan ngoấn gật đầu.
Lạc Thanh Du xách túi, chạy như bị chó đuổi.
Sau khi mami đi, hai quy nhỏ thông minh lập tức bật máy tính, hóa ra khi mami không để ý, chúng đã bí mật đồng bộ hệ thống định vị điện thoại di động của mami với máy tính, đế có thế theo dõi chính xác lộ trình của mami.
“Nhìn xem, mẹ vào khu biệt thự Hải Thiên.
Thanh An chỉ vào chấm đỏ nhỏ trên bản đồ, phấn khích kêu lên.
Đôi mắt Thanh Tùng như đá đen toát ra ánh sáng linh lợi kỳ dị.
Thanh Tùng nói: “Thanh An, lát nữa em đeo đồng hồ của anh đến nhà trẻ đế cho mẹ buông lỏng cảnh giác. Còn anh lén tới Hải Thiên. Anh muốn nói chuyện với ông chủ của mẹ, bảo ông ta đừng bắt mẹ làm nhiều việc quá. ” “Được. Chúc anh thuận lợi!” Thanh An cổ vũ.
Trẻ con ốm nhanh, khỏi cũng nhanh, lúc này tinh thần đã hăng hái như trước.