Đợi khoảng cách giữa chúng tôi thu ngắn lại còn chỉ vài phân, tôi lấy hết can đảm tiến đến, hôn một cái lên má anh.
Rất nhanh thôi, nhưng mặt tôi bây giờ chắc là chín hơn mấy quả cà chua bên góc vườn rồi, nóng bừng, đầu óc cũng chung số phận, mọi dòng suy nghĩ bị bế quan tỏa cảng hết cả.
*Vãi cả ##&@$×($,;×(@!&*
Trong lòng tôi thầm biết ơn chiếc nón tai bèo đang nằm yên trên đầu, vành của nó đủ rộng để tôi kéo xuống che đi biểu cảm hỗn loạn tanh bành của mình bây giờ. Tay còn lại tôi cắp lấy rổ bát bên hông, lủi đến sân trước với tốc độ ánh sáng.
Hình như Phong cũng bất ngờ không kém tôi sau diễn tiến vừa rồi. Tôi vào nhà ngồi uống hết hai cốc nước rồi mà ngoài vườn cứ im ắng mãi không có động tĩnh gì, lâu đến mức tôi mơ hồ dấy lên nỗi sợ anh đã đổi ý, trèo rào bỏ trốn mất.
May là đối với Phong, mọi lo lắng của tôi đều coi như thừa thãi. Tôi rón rén bước ra vườn sau để bắt gặp anh ngẩn người nhìn lên tán cây Hy Vọng, khóe miệng hơi cong lên.
*Đẹp trai quá đi, mình mới được hun cái mặt đẹp trai này đó hả?*
Rồi tôi nhìn xuống cái nón trên tay mình. Nền vải màu be, với những hình quả chanh vàng, cuống lá xanh thẫm nhỏ xíu được thêu tỉ mỉ.
Có trời mới biết được rốt cuộc Phong thấy giữa tôi và món đồ rất con nít này có điểm gì hợp nhau. Nhưng ở cương vị của một "người già cáu kỉnh" thì tôi cũng thích lắm, muốn ngắm nhìn mãi những đường chỉ vàng chỉ xanh trên nó, muốn dùng bàn tay lướt nhẹ trên mặt vải mềm mại, cảm giác được ủi an biết bao nhiêu.
Sau bữa sáng đầy ăm ắp lúc mười giờ sáng, chúng tôi quyết định ăn trưa đơn giản với một bát cơm nóng, canh rau cải được hái từ vườn và hai khoanh cá dứa kho. Phong không cho tôi dang nắng nữa, dứt khoát đẩy tôi sang làm nhiệm vụ úp bát ở góc râm mát nhất, còn bản thân thì xắn tay áo ngồi hì hục rửa.
Dân công nghệ cũng có lúc thiếu logic thế này hả? Rõ ràng người ta đã vâng lời ngồi dưới gốc cây rồi, thế mà vẫn bắt đội nón ngay ngắn chỉnh tề làm gì không biết. Rồi rửa thì không chuyên tâm rửa đâu, hễ xong một cái bát là lại ngẩng đầu lên nhìn người ta một lần, miệng tủm tỉm cười rất dở hơi. Ấy vậy mà còn có đứa dở hơi hơn, bị nhìn đến ngượng ngùng không dám ngước lên lấy một lần, thiếu điều muốn úp luôn mặt mình vào chung với bát đũa trong rổ.
Dọn dẹp xong xuôi cũng là lúc Phong chuẩn bị ra về. Sự dở hơi của anh lại tiếp tục phát huy ở phút tám mốt, đòi mặc luôn đồ ngủ của tôi ra đường, phải cản mãi mới chịu thay. Thân là bạn trai của anh, tôi tuyệt đối không cho phép người đàn ông hơn mét tám này o ép trong bộ đồ thun size L này thêm một giây phút nào nữa. Đây là tôi đang lo cho hình ảnh của anh trước đại chúng, không phải vì sợ đồ ngủ mới mua bị giãn đâu mà!
Vừa tiễn anh đi được ít lâu thì nhà tôi lại đón một vị khách nữa. Lần này không ai khác chính là con Phương đin. Nó ngủ dậy lúc một giờ chiều, để nguyên mặt mộc phi đến sau khi đọc tin nhắn.
"Emmm yêuuu củaaa chị! Đây là hiện thực sao? Mày không lừa chị đấy chứ? Khoa, mau, cấu tao phát, tao đang tỉnh táo mà phải không? Ái ui, thằng này, đau thế! Đối xử với bà Nguyệt của mày thế hả?"
Tôi không chen được tiếng nào với cái loa phường này, đành để mặc cho nó vừa gào thét vừa lắc muốn rụng cánh tay mình ngay trước cửa nhà.
"Đi, đi vào nhà kể chi tiết tao nghe xem nào."
"Còn mít không cho xin mấy múi em ây!" - Nó nhõng nhẽo.
"Bị người ta vặt hết xừ nó rồi." - Tôi bực dọc đáp lại.
Phương kéo tay tôi vào nhà, rất thuần thục thay dép bông, nằm kềnh lên sofa và tiếp tục hò hét trong phấn khích tột độ. Tầm này thì chỉ có đồ ăn mới cản bước được nó thôi. Biết thế nên tôi vét sạch tủ lạnh được một hũ kem và hai bịch chuối sấy, pha vội thêm cốc nước lựu, cung kính dọn ra cho "bà Nguyệt".
Con bạn tôi hình như chưa có gì bỏ bụng từ tối qua, nên chút đồ ăn ít ỏi này bị oánh chén tan tác trong chớp mắt mà trông nó vẫn hơi thòm thèm. Nhưng chừng đó coi như cũng đủ để nó chịu ngồi yên cho tôi thuật lại đầu đuôi.
Phương đin hết ôm gối lăn lộn đến gào thét điên loạn, đặc biệt là sau khi biết tôi đã chủ động hôn Phong. Ánh mắt nó lúc đó không khác gì một bà mẹ có con đậu đại học Harvard cả, vừa bất ngờ vừa tự hào khôn xiết, nằng nặc đòi đi ăn mừng một bữa no say. Ngẫm lại thì, kết quả ngày hôm nay cũng là nhờ nó ủn mông mãi tôi mới có được, niềm biết ơn không biết để đâu cho hết. Vừa hay chủ nhật cũng ngày tụ tập hằng tuần của hai đứa. Tôi quyết định chở con bạn yêu dấu của mình đi ăn sập mọi ngóc ngách thành phố này.
Nhìn thấy tôi gấp gọn chiếc nón quả chanh bỏ vào túi, Phương đin bụm miệng cười trêu chọc.
"Èo ơi, xem kìa, người có tình yêu có khác, biết cưa sừng làm nghé luôn rồi. Kiếm đâu ra quả mũ trẻ trâu thế hả? Chả ăn nhập với cái miệng ác ôn của mày tí nào!"
"Người yêu tặng đó, ý kiến mịa gì?"
"Quào, đúng là Phong, nhanh như gió đã có quà rồi..." - Phương bỗng nhiên nói chậm lại, lấy chiếc nón từ tay tôi rồi nheo mắt nhìn hồi lâu. - "Ê, sao trông quen thế nhỉ?"
"Quen thế đếch nào được? Ổng mới tặng tao sáng nay mà?"
Cả hai chúng tôi cùng ngây người trong giây lát. Phương móc điện thoại từ túi quần ra, lướt tìm gì đó trong nhóm chat với đồng nghiệp. Danh sách chiến dịch quảng bá được nhấn mở, tiếp đến là một đường link trang web thời trang trẻ em, hình ảnh sản phẩm không thể thân thuộc hơn: Nón tai bèo chất liệu cotton thêu quả chanh xinh xắn cho bé.
"Cho bé?" - Phương ngơ ngác quay sang nhìn tôi.
"Cho...bé?" - Tôi khó hiểu đến mức không biết nói gì, máy móc lặp lại.