Giữa Vợ Và Chồng - Tứ Khuyết Nhất

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi ăn xong, bốn người cùng nhau trở về, Thạch Đông Thăng lái xe, Giai Di cùng Đằng Huy ngồi ở ghế sau, còn Nhã Văn ngồi bên ghế phụ.

Hai người phụ nữ mới vừa quen thuộc, ở trên xe lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ.

“Về sau chúng ta đều là hàng xóm, có gì cần giúp đỡ hay yêu cầu gì thì nhất định phải nói ra.” Nhã Văn vốn dĩ rất nhiệt tình, hơn hết tính tình của Giai Di lại còn hợp với cô.

“Dạ, em sẽ không khách sáo đâu, ha ha…” Một bữa cơm làm hai bên hiểu thêm không ít về nhau, Giai Di cũng không tỏ vẻ xa lạ như lúc đầu.

“Đúng rồi, anh Trịnh làm việc ở phòng gym à? Lần trước hình như tôi có gặp anh.” Nhã Văn nhớ tới trước đó không lâu có gặp mặt một lần, liền hỏi cậu.

Đột nhiên bị gọi tên, Trịnh Đằng Huy ngẩng đầu nhìn về ghế phụ, vừa lúc nhìn thấy Nhã Văn cười với mình, nụ cười không quá phóng đãng mà duy trì sự khắc chế trong đó, chỉ ở những người phụ nữ thành thục mới có.

“Đúng vậy, chị nhìn thấy tôi sao?” Đằng Huy cũng mỉm cười trả lời.

“Lần trước ở phòng tập có thấy anh đang dạy cho học viên.” Cô nói đúng sự thật.

“Vậy xem ra cô là khách ở phòng tập rồi.” Trịnh Đằng Huy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo kia. Dáng người của cô hẳn là thường xuyên rèn luyện.

“Ở nhà không có chuyện gì làm nên thích rèn luyện thân thể một chút.” Cô và Đằng Huy có cùng sở thích nên tự nhiên cũng có cảm giác gần gũi hơn ít.

“Lần sau cô đến có thể gọi tôi, tôi dạy cho cô mấy động tác.” Trịnh Đằng Huy hào phóng nói.

“Được, có cơ hội nhất định học hỏi cậu.” Khóe miệng Nhã Văn hơi cong lên, ánh mắt để lộ ra tia kích động, vừa lúc cô cũng muốn tập nâng cao thêm.

“Thì ra trước đó đã gặp nhau! Thật là có duyên.” Lý Giai Di có chút mệt mỏi, dựa trên vai Đằng Huy.

Nhã Văn nhìn động tác hai người ở ghế sau tự nhiên mà thấy hơi hâm mộ, trước giờ cô và Đông Thăng đều không thân mật như vậy, kết hôn đã nhiều năm mà số lần tay trong tay còn rất ít, đừng nói là dựa vào vai. Thêm nữa, tính tình Đông Thăng lạnh nhạt, bình thường cô ra vẻ rụt rè, thực tế trong nội tâm nóng như lửa, chỉ là không dám biểu lộ ra quá mức thôi.

“Hai người có từng gặp chồng tôi trước đó chưa?” Hàn Nhã Văn nhìn hai người đang thân mật, nói.

“Chưa từng gặp.” Thạch Đông Thăng vẫn luôn trầm mặc đột nhiên đáp lời.

Nhã Văn có chút kinh ngạc, phản ứng của ông xã thật bất ngờ nhưng cô cũng không nói gì thêm.

Tới trước chung cư, Đông Thăng lái xe xuống tầng hầm, bốn người lại cùng nhau đi vào thang máy, ở trước cửa nhà nói tạm biệt, cặp nào về nhà cặp nấy.

Tắm xong, Đông Thăng mới vừa nằm lên giường thì Nhã Văn liền dán sát lại.

“Chồng à, chúng ta lại tiếp tục cố gắng đi.” Vuốt lấy lồng ngực cường tráng của anh, cô tính toán hôm nay chủ động một chút.

“Hôm nay anh hơi mệt, để hôm khác đi.” Hiện tại Đông Thăng không hề có hứng thú, đầu anh đang rất loạn, chỉ muốn nghỉ ngơi.

“Chồng à! Mấy ngày nay là thời kỳ rụng trứng, rất dễ thụ thai.” Nhã Văn chưa từ bỏ ý định, người lớn đều thúc giục đến vậy rồi thì cô làm sao bây giờ.

“Hôm nào đi! Hôm nay đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh còn phải đi làm.” Thạch Đông Thăng kéo chăn lên, xoay người sang một bên, đưa lưng về phía cô.

Nhã Văn bị từ chối, cảm giác thất bại trong lòng lại dâng lên, kết hôn cùng người đàn ông này bao nhiêu năm nay cô cũng rất mệt mỏi, cái gì cũng là cô chủ động, đàn ông không hiểu tình thú thì coi như cho qua, cô cũng nhịn, hiện giờ đến trách nhiệm sinh con mà anh cũng bỏ bê, một mình cô thì làm sao sinh con được cơ chứ.

Tuy rằng cuộc nhân này chỉ là liên hôn giữa hai nhà Thạch Hàn, nhưng sống chung nhiều năm như vậy ít nhiều cũng có cảm tình với nhau.

Nghĩ đến động tác thân mật trên xe hôm nay của Giai Di và Đằng Huy, cô hâm mộ nhưng đồng thời cũng có chút đố kỵ, liền bực bội mà đắp chăn lên, cũng quay người sang hướng khác.

Thạch Đông Thăng bên cạnh không hề buồn ngủ, anh nghĩ đến người phụ nữ kia, hô hấp liền nặng nề, tối nay trên bàn ăn, anh nhịn không được mà vẫn luôn nhìn lén cô ấy. Khiến anh ngạc nhiên hơn là dục vọng với cô ấy càng lúc càng mãnh liệt, anh muốn khắc chế, nhưng càng kiềm lại thì tâm tư muốn gây rối càng nặng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.