(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần này Thạch Đông Thăng không gọi cảnh sát nữa nhưng Lý Giai Di yêu cầu đi cùng anh, anh đã từ chối, Phó Cường là nhắm vào anh nên không cần phải kéo người vô tội vào.
Vì vậy, trong khi Lý Giai Di đɑng nghỉ ngơi thì anh lặng lẽ lái xe đến địa điểm đã hẹn trước. Trước khi đi anh đã chia sẻ định vị cho cảnh sát, chủ yếu là để lại đường lui ngừa trường hợp Phó Cường giở trò.
Đông Thăng lái xe lòng vòng nửa ngày mới đến địa điểm Phó Cường đã nói, một kho hàng đổ nát ở vùng ngoại thành.
Nơi này vừa thấy đã biết rất lâu không có ai tới, cũ nát và bẩn thỉu.
“Có ai không?” Anh lớn tiếng ɢọi.
“Luật sư Thạch.” Phó Cường từ kho hàng đi ra, cuối cùng hắn ta đã lộ diện.
Thạch Đông Thăng cảnh giác, có vẻ Phó Cường ở trong tù đã ăn không ít khổ, thiếu chút nữa anh đã không nhận ra.
“Luật sư Thạch có mang tiền tới không?” Phó Cường mặt cười tâm không cười, hắn đã muốn bắt lấy Thạch Đông Thăng tẩn cho một trận từ lâu.
“Có mang.” Đông Thăng kéo theo một chiếc vali.
“Đưa tiền cho tao, tao sẽ thả người.” Phó Cường nói.
“Đưa người tới trước đã, tao chưa thấy người thì mày cũng không lấy được tiền.” Anh nói rõ.
“Thật sao?” Phó Cường không vui.
“Đừng giở trò bẩn, chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu tao đưa tiền thì mày thả người.”
“Đương nhiên.” Phó Cường chỉ nói miệng, hành động của hắn đã vạch trần lời nói dối, hắn giơ tay lên, mấy tên đàn ông lực lưỡng lập tức xuất hiện.
“Phó Cường, đã mấy năm rồi mà mày vẫn không có tiến bộ gì, nói chuyện không đáng tin gì hết.”
Thạch Đông Thăng biết bản thân chỉ có một mình nhưng anh đã sớm báo cho bạn bè của mình, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Chống cự một hồi, sắc mặt tái nhợt, sức lực dần dần không theo kịp, cuối cùng bị khống chế.
Khi anh sắp bị trói lại, một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Dừng tay.”
Đó là Lý Giai Di, cô mặc một thân màu đen trực tiếp lao tới.
“Ồ?” Phó Cường rất có hứng thú nhìn Lý Giai Di.
“Hãy xem thử sự lợi hại của bà đây.” Lý Giai Di đã luyện một chút võ phòng thân, cũng không gây thêm phiền toái.
Thạch Đông Thăng sợ ngây người, cô tới để diễn hài à? Một phụ nữ yếu đuối như cô sao có thể đánh lại mấy tên đàn ông to lớn chứ.
Quả nhiên, không làm anh thất vọng, sau khi Lý Giai Di khoa chân múa tay vài cái vẫn bị bọn chúng khống chế.
….
Lúc Trịnh Đằng Huy tỉnh dậy thì nhìn thấy trong kho có thêm hai người, Thạch Đông Thăng và Lý Giai Di bị trói không thể nhúc nhích.
Có đồ nhét vào trong miệng nên cậu không thể nói được, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi.
Tới tối, Phó Cường xuất hiện, hắn đi đến trước mặt Thạch Đông Thăng, dùng chân đá vào chân anh: “Luật sư Thạch, mày mà cũng có ngày nay.”
Đông Thăng chật vật bị người ta giẫm đạp, cho dù bị sỉ nhục anh cũng không có cách nào.
“Luật sư Thạch yên tâm đi, rơi vào tay tao, tao đảm bảo mày sẽ thân bại danh liệt.” Phó Cường nóng lòng muốn nhìn một màn mà hắn chờ mong nhất.
Thạch Đông Thăng không biết bạn của anh bao giờ sẽ đến đây giải cứu, chỉ sợ anh đợi không được.
“Mang thuốc lại đây.” Phó Cường ra lệnh cho Hoàng.
“Luật sư Thạch, chẳng phải mày là người ngay thẳng hay người chồng mẫu mực như người ta nói sao. Hôm nay tao muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng thật sự của mày.”
Họ biết Phó Cường tính làm gì.
Trịnh Đằng Huy bên cạnh dường như cũng đoán ra, vẫn luôn giãy giụa.
Phó Cường hẳn đã hiểu mối quan hệ giữa bốn người họ.
Lý Giai Di bị ép uống thuốc, sau khi nuốt xuống, một lát sau thuốc liền phát huy tác dụng.
Sắc mặt cô đỏ bừng, nhịn không được rên rỉ một tiếng, huyệt nhỏ nhanh chóng chảy ra dịch nhầy.
Toàn thân bị người ta lột sạch quần áo, Giai Di mặc dù rất xấu hổ nh̵ưng không còn một chút sức lực nào để ngăn cản.
Trịnh Đằng Huy tức giận khi chính mắt thấy vợ mình bị người khác cởi đồ.
“Luật sư Thạch, tao sẽ không cho mày dùng thuốc. Tao muốn mày tỉnh táo chịch cô ta, nếu không, đàn em của tao sẽ thay thế mày.” Phó Cường âm hiểm mà uy hiếp.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");