(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thạch Đông Thăng hôm nay tan làm sớm, về đến nhà, Hàn Nhã Văn còn chưa về từ phòng tập, gọi điện cũng không ai bắt máy, anh không khỏi nghĩ nhiều: “Chẳng lẽ lại cùng Trịnh Đằng Huy…”
Vì đɑng thời kỳ rụng trứng, anh đã nghẹn một thời gian, cố ý về sớm một tiếng để chuẩn bị trước, bố mẹ của họ gây đủ áp lực nên anh đã thương lượng với Hàn Nhã Văn sẽ sớm có một đứa con.
Chờ đến 10 giờ tối cũng không thấy ai, anh biết nhất định là có chuyện xấu, lại gọi thêm mấy cuộc, vẫn không có người nhận.
- ---
Lý Giai Di cũng ɢọi Trịnh Đằng Huy không được, cô đứng ngồi không yên, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể ɢọi cho Thạch Đông Thăng.
Anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, vừa đặt di rộng xuống, chưa đầy một giây đã có cuộc gọi đến, anh cầm lên thì thấy Lý Giai Di, không nghe máy mà là đợi một lúc mới bấm nhận: “Alo.”
“Là tôi.” Lý Giai Di nôn nóng nói.
“Tôi biết.”
“Chị Văn có nhà không?” Cô muốn xác nhậ̵n suy nghĩ của mình.
“Có, làm sao vậy?” Anh cố ý không nói sự thật.
“À, không có gì, quấy rầy rồi.” Giai Di chuẩn bị cúp điện thoại.
Nhưng Thạch Đông Thăng lập tức ngăn cản nói: “Cô đɑng ở nhà một mình đúng không?”
“Không… không, Trịnh Đằng Huy cũng ở nhà.” Giai Di lắp bắp nói dối.
“Phải không?” Anh nói với giọng điệu nghi ngờ.
“Muộn rồi, anh cùng chị Nhã Văn nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Lý Giai Di nói xong liền cúp máy.
Đông Thăng bất đắc dĩ cười cười, anh lại ɢọi Hàn Nhã Văn vẫn không được, bíp bíp vài tiếng liền ngắt máy.
Lý Giai Di quyết định đến chỗ Trịnh Đằng Huy, cô lấy chìa khóa, vừa mở cửa liền đụng phải Thạch Đông Thăng đi ra.
“Cô đi ra ngoài sao?” Đông Thăng hỏi tяước.
“Ừ, tôi tới phòng tập tìm Trịnh Đằng Huy.” Lý Giai Di nói rõ ràng.
“Giờ này đã đóng cửa rồi.” Anh đi ra mà không thay áo choàng tắm.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể mặc kệ họ…” Lý Di мuốn nói “vụng trộm”, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, cô liền im miệng.
Đông Thăng thở dài, anh мuốn nói mọi thứ đã mất kiểm soát từ lâu, chỉ là bọn họ đang cố ý tránh né mà thôi.
“Mấy ngày trước chúng tôi còn thảo luận vấn đề sinh con.” Lý Giai Di cũng thở dài.
“Tất cả bắt đầu từ tôi. Nếu tôi không dây dưa với cô thì cũng không biến thành như hiện tại.” Thạch Đông Thăng tựa vào cửa nhà mình.
Giai Di đối diện ánh mắt anh, nói: “Có trách ai cũng không thay đổi được gì, trước đó nếu tôi không có hảo cảm với anh thì tôi đã trực tiếp từ chối rồi, cũng sẽ không để anh bắt đầu.”
“Vậy cô còn làm như kiểu tôi ép buộc cô vậy.” Trước ngực Thạch Đông Thăng lộ ra một mảng lớn cơ bắp.
“Vốn dĩ là anh cưỡng ép tôi mà.” Giai Di cũng dựa vào cửa.
Đông Thăng đột nhiên cười, nói: “Cô không thấy cả hai chúng ta rất hợp nhau à, một người khốn nạn, một người kỹ nữ.”
“Anh đừng có mà nói xà lơ, chúng ta đều là người trưởng thànᏂ, đừng có học theo mấy đứa nhỏ.” Cô không thèm nghe mấy lời của anh.
“Thành thật mà nói, nếu không có sự cố này, có lẽ tôi và Hàn Nhã Văn sẽ có em bé vào năm sau.” Anh không cố ý nói ra điều này.
“Mình hai người muốn có sao? Tôi và Trịnh Đằng Huy cũng đang lên kế hoạch có con.” Lý Giai Di cho rằng anh cố ý nói như vậy, vì vậy cô đã đánh trả.
Thạch Đông Thăng lại cười, cô gái này thực sự thú vị.
“Không nói vớ vẩn với anh nữa, tôi phải về nhà ngủ đây.” Lý Giai Di nói xong liền xoay người mở cửa.
“Ai cho cô đi.” Anh giữ cô lại, ôm chặt cô từ phía sau.
“Anh cũng мuốn phạm quy ước đúng không?” Lý Giai Di không kháng cự.
“Hai người bọn họ bắt đầu trước, tại sao chúng ta phải nhẫn nhịn?” Áo dài tắm đã mở ra phân nửa, cơ thể cô dính sát vào người anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");