Giữa Vợ Và Chồng - Tứ Khuyết Nhất

Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thạch Đông Thăng về đến nhà, cởi đồ tây đi vào phòng ngủ, Hàn Nhã Văn đang nằm trên giường quay lưng lại giống như đã ngủ.

“Nhã Văn?” Anh nhẹ nhàng gọi một câu.

“Dạ.” Hàn Nhã Văn đáp lại, nhưng không xoay người.

Thạch Đông Thăng ngồi trên giường, anh hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói với anh không?”

“Anh có việc muốn nói à?” Hàn Nhã Văn biết dáng vẻ này của Thạch Đông Thăng là đang có điều gì đó không ổn.

“Ừm, anh có lời muốn nói.” Thạch Đông Thăng thở dài một hơi.

“Chuyện gì, anh nói đi.” Nhã Văn ngồi dậy, trực giác nói cho cô biết, hẳn là việc anh sắp nói có liên quan đến hàng xóm cách vách, Thạch Đông Thăng chắc chắn đã biết.

“Anh đã ngoại tình.” Thạch Đông thú nhận, anh ở công ty suy xét thật lâu, cuối cùng quyết định nói với Hàn Nhã Văn.

Hàn Nhã Văn chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

“Còn em thì sao?” Thạch Đông Thăng lại hỏi.

Hàn Nhã Văn đột nhiên cười, hóa ra cô và Thạch Đông Thăng là cùng một loại người.

“Đêm đó, anh không phải đã nhận ra sao?” Hàn Nhã Văn hỏi ngược lại.

Thạch Đông Thăng không phủ nhận điều đó, hôm ấy xác thật anh đã nghi ngờ nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng cô, chỉ là vừa rồi ở công ty mở camera trong nhà ra, tận mắt chứng kiến mọi chuyện, anh mới biết được tất cả đều là sự thật.

Dáng vẻ Hàn Nhã Văn dâm đãng trên giường mà anh chưa từng nhìn thấy trước đây, cô vểnh mông hạ tiện mà cầu xin một người đàn ông chịch mình.

“Từ khi nào?” Thạch Đông Thăng từ trong túi móc ra một điếu thuốc và châm lửa.

“Một thời gian rồi.” Hàn Nhã Văn không có nói dối.

“Em biết người anh ngoại tình là ai không?” Thạch Đông Thăng sâu một ngụm.

“Lý Giai Di.” Hàn Nhã Văn tin chắc mười phần.

“Ừ.” Thạch Đông Thăng kéo cà vạt.

“Anh có thích cô ấy chút nào không?” Hàn Nhã Văn nhớ lại người phụ nữ kia, cô ấy đúng là xinh đẹp.

“Em muốn nghe lời nói thật sao?” Thạch Đông Thăng híp mắt, toát ra dáng vẻ lưu manh.

“Anh có nói dối thì em cũng không biết.” Hàn Nhã Văn lần đầu tiên phản bác anh.

“Cô ấy lẳng lơ lắm.” Thạch Đông Thăng phun ra một ngụm thuốc lá.

“Còn gì nữa?” Hàn Nhã Văn tiếp hỏi.

Thạch Đông Thăng suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: “Có thể đây là lần đầu tiên ngủ với người phụ nữ khác, nên có chút gây nghiện.”

“Kết hôn nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên anh cùng em nói chuyện như vậy, tuy rằng là nói về người phụ nữ khác.” Hàn Nhã Văn cũng không biết là nên vui hay nên buồn.

“Là anh ngoại tình trước, thiếu em một câu xin lỗi, xin lỗi em.” Thạch Đông Thăng nghiêm túc nói.

“Đừng, không cần.” Hàn Nhã Văn cảm thấy Thạch Đông Thăng muốn chủ động chiếm ưu thế, hành động xin lỗi trước này để đạo đức khỏi áy náy quả thật là chiêu độc.

“Mặc kệ thế nào, quyền quyết định là ở em, em nói gì anh đều nghe theo.” Thạch Đông Thăng lại hút một hơi thật sâu.

“Em không muốn ly hôn.” Hàn Nhã Văn thẳng thắn bày tỏ ý định của mình.

“Vậy thì không ly hôn.” Thạch Đông Thăng nín thở nói.

“Chủ nhật gọi Giai Di lại đây ăn cơm, còn có Đằng Huy, bốn người chúng ta gẫu một chút.”

“Được.” Thạch Đông Thăng đồng ý, có lẽ bốn người gặp mặt thẳng thắn nói chuyện cũng khá tốt.

Đêm đó, Hàn Nhã Văn gửi một tin nhắn cho Trịnh Đằng Huy, nói Thạch Đông Thăng đã nói về việc của bọn họ, cũng nói chuyện Giai Di cùng Đông Thăng cho cậu biết.

Trịnh Đằng Huy đang tắm rửa lập tức tắt vòi sen, khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm, mà Lý Giai Di cũng từ phòng ngủ đi ra, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ phẫn nộ nhưng khi vừa nhìn thấy đối phương lại lập tức nhụt chí, cảm giác bất lực tràn ngập cơ thể họ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.