(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dục vọng qua đi, hai người khôi phục lý trí, khi Trịnh Đằng Huy rút ra, biểu tình cô hoảng hốt, tựa hồ không thể tin được hết thảy chuyện này là sự thật.
“Hối hận sao?” Đằng Huy kéo quần lên, nhìn thẳng cô hỏi.
“Có một chút, nhưng….” Hàn Nhã Văn không phủ nhận, làm tình với cậu đúng thật là rất phê, nhưng sau này thì sao? Phải làm gì tiếp đây?
“Tôi không biết chị nghĩ như thế nào, chúng ta đã làm là sự thật, tự hỏi lại nội tâm xem chị muốn gì đi.” Trịnh Đằng Huy không có nói rõ, cho cô không gian tưởng tượng, kỳ thật trong đầu cậu cũng đang rất loạn, đây cũng chính là lời cậu nói với chính mình.
“Tự hỏi nội tâm sao?” Hàn Nhã Văn tựa hồ hiểu ý tứ của cậu.
Mấy ngày không nhìn thấy Lý Giai Di, Thạch Đông Thăng nghĩ thôi mà lòng đã ngứa ngáy khó nhịn, làm tình ở trên xe lần trước làm anh nhớ mãi không quên, cả quá trình đều in sâu trong tâm trí anh.
Rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, tan làm sớm về nhà, không bắt được cô thì anh liền cửa ôm cây đợi thỏ, không tin không đợi được.
Lý Giai Di từ công ty đi xuống dưới, vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ đụng phải người kia, cũng may đi suốt dọc đường cũng chưa nhìn thấy bóng dáng anh, cô thở một hơi dài nhưng lại cảm thấy hơi kỳ lạ, mấy hôm trước anh đều canh giữ dưới lầu, hôm nay sao lại không thấy?
Tới nhà rồi, Lý Giai Di vừa mới cắm chìa khóa vào, liền nghe được phía sau có động tĩnh, cô nghĩ Trịnh Đằng Huy đã trở lại, xoay ngườι, ngườι nọ hung hăng bắt lấy cổ tay cô, sau đó ấn ở trên cửa.
“Anh sao….. Sao lại?” Lý Giai Di mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Rất kỳ lạ đúng không? Tôi đã đợi cô nửa giờ rồi.” Thạch Đông Thăng cắn răng, vẻ mặt hung bạo.
“Buông tôi ra, có camera đấy.” Lý Giai Di muốn đẩy anh ra, nhưng tay bị kìm chặt, không động đậy được chút nào.
“Cô sợ cái gì?” Thạch Đông Thăng nghĩ đến cô liền đau cả ngực, cảm giác này không biết hình dung ra sao, vì lần đầu tiên anh có loại cảm giác này.
“Buông tôi ra, đồ khốn.” Lý Giai Di sợ hãi, nếu Trịnh Đằng Huy trở về mà nhìn thấy, cô không cách nào giải thích được.
“Sợ chồng cô nhìn thấy đúng không?” Thạch Đông Thăng khinh thường cười nhếch môi.
“Không…. Không phải…. Anh buông tôi ra đi.” Vẻ mặt của anh làm cô sợ hãi, Lý Giai Di rối loạn mà đẩy anh.
“Chúng ta là hàng xóm, có thể làm gì?” Thạch Đông Thăng xoay then cửa, anh thuận thế ôm cô mang vào nhà.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Lý Giai Di giãy giụa, cô muốn tránh đụng chạm anh, việc va chạm thân thể làm cô nhớ tới hành vi trong xe ngày đó.
“Cô hỏi tôi sao? Trốn tránh tôi vui lắm đúng không?” Thạch Đông Thăng nắm lấy đôi tay cô đè lên chỗ huyền quan với tư thế cực kỳ bá đạo.
Lý Giai Di nghĩ thầm: “Tôi không tránh anh, chả lẽ chờ bị anh chịch sao?”
Lời này cô cũng dám nói, dù vậy khí thế của anh quá lớn, cô đành phải dịu giọng: “Anh buông tôi ra đã, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
“Không buông.” Đông Thăng kề sát người vào, miệng cọ qua cọ lại mặt cô.
“Không buông thì đừng trách tôi.” Lý Giai Di nói xong liền lên gối về hướng đũng quần anh.
Thạch Đông Thăng như là biết cô định làm gì, một tay đè đầu gối cô lại.
“Anh!” Lý Giai Di xui xẻo, hai chân cũng bị anh khống chế, thân thể của cô gần như dán sát vào anh, hô hấp nóng bỏng phả vào người, mùi hương quen thuộc kia lại xâm nhập vào lý trí cô.
“Tôi không мuốή động vào cô nh̵ưng cô không nghe lời chút nào cả!” Thạch Đông Thăng giống như tên biến thái, dùng đầu lưỡi chậm rãi cọ xát lấy vành tai cô.
“Anh muốn làm gì?” Cảm giác tê ngứa truyền khắp người, thân thể Lý Giai Di căng thẳng, cô cảm giác được tia nguy hiểm đến gần.
“Tôi muốn chơi lỗ ở nhà cô.’ Thạch Đông Thăng ngăn chặn cái miệng nhỏ của cô lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");