Edit: Mèo Hương
Beta: Doãn An Nhiên
Một số người nói rằng họ giữ số điện thoại trước đó vì họ đang chờ ai đó gọi. Tang Điềm không phủ nhận ý định ban đầu là giữ số này - chờ đợi một cuộc gọi điện thoại từ ai đó bên kia đại dương.
Mọi người đều cần sự hỗ trợ khi họ buồn nhất. Trong hai năm đầu tiên khi Từ Mộ Duyên đi, khi nhàn rỗi, cô luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động luôn bật điện thoại và trả phí đúng hạn. Trong một thời gian dài... Không ai vượt đại dương, cô thậm chí đã đến hội trường kinh doanh di động để hỏi dịch vụ khách hàng, có cần thiết phải mở bất kỳ doanh nghiệp nào để trả lời cuộc gọi từ Hoa Kỳ không, có cuộc gọi nào không đến...
Có lẽ đây là lí do Tang Điềm hết hy vọng trong cuộc chờ đợi này.
Từ Mộ Duyên lặng lẽ chờ đợi một lúc lâu mới nghe được giọng cô từ bên kia truyền đen. Giọng cô rất nhẹ: "Có gì không?"
"Anh….đang ở dưới lầu nhà em." Giọng anh dường như bị bóp nghẹt, khàn khàn và chán nản, và anh thậm chí không thể nói ra rằng anh muốn gặp cô.
Nếu đó là những gì anh nghĩ - cô không đổi số, cô đang đợi anh. Vậy anh đã làm gì? Từ Mộ Duyên, tên khốn đó đã làm gì? Anh yêu cầu cô đợi rất lâu trong những năm trống trải cho đến khi cô chán nản...
Từ Mộ Duyên nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh. Chỉ có những ngón tay cầm điện thoại tiết lộ cảm xúc của anh lúc này. Xương ngón tay trắng bệch lộ ra những đường gân xanh.
Tang Điềm ra ban công và nhìn xuống. Cô thấy chiếc BMW màu bạc, quay trở lại phòng khách và tắt đèn. "Tôi phải đi ngủ, tạm biệt."
Nhấn kết thúc cuộc gọi, cô nhìn chằm chằm vào số lạ trên màn hình điện thoại, gõ và xóa.
Tất cả sự chờ đợi không phải là cái nhìn ban đầu, tất cả đã muộn... hãy để nó là quá khứ.
Tối hôm đó, xe Từ Mộ Duyên dừng dưới lầu nhà cô một lúc lâu.
Tang Điềm ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ màng suốt cả buổi tối, và thức dậy lúc 6 giờ ngày hôm sau, đến nơi được chỉ định lúc 7:30. Khi cô đi xuống cầu thang, cô liền thấy Trác Việt mặc một bộ quần áo giản dị dựa vào chiếc xe với một nụ cười mờ nhạt trên khuôn mặt của anh. "Sớm."
Tang Điềm ngước nhìn anh, "Sớm."
Cô không hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở tầng dưới nhà cô sớm như vậy. Chắc là chị gái anh, Trác Huyên đã gửi thư cho anh. Trác Huyên là hướng dẫn viên du lịch. Tang Điềm không biết rằng sau hai chuyến đi liên tiếp đều gặp Trác Việt, khi cô nhìn anh bằng ánh mắt thờ ơ, Trác Việt mỉm cười và chủ động chào hỏi: "Chị tôi đang làm ở một công ty du lịch.”
Trác Việt mở cửa cho cô, Tang Điềm do dự không tiến lên. Lần đầu tiên, Trác Việt tỏ thái độ mạnh mẽ trước mặt cô. Trác Việt đưa thẳng tay và cầm chiếc ba lô trên tay cô vào ghế sau. "Đi thôi do dự nữa là không kịp mất.”
Sau khi chiếc xe hòa vào con đường lớn, Tang Điềm vẫn còn lúng túng, Trác Việt khẽ cong khóe miệng. Khi lần đầu tiên anh đến đón cô lên lầu, cô nói không do dự: "Tôi có thể tự đi xe buýt." Sau đó, anh dừng xe, bắt taxi trực tiếp đến nhà cô, rồi bắt xe buýt với cô. Nhiều lần Trác Việt cảm thấy tâm của Tang Điềm quá cứng rắn mới có thể từ chối cường ngạnh như vậy.
"Em muốn gì cho bữa sáng?" Đôi mắt Trác Việt nhìn thẳng về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng.
Tang Điềm suy nghĩ một lúc. "Bánh bao đi, chúng ta có thể mua nó trên đường."
"Được."
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại bên lề đường Trác Việt mở cửa xe. "Đợi tôi trong xe."
Tang Điềm thấy anh vội vã đến bên cạnh cửa tiệm, đi ra với hai cái túi, một cốc sữa đậu nành, một trong số đó chứa đầy một cái bát, anh... làm thế nào để mang bát ra khỏi cửa hàng?
Trác Việt đặt túi vào bát, sau đó đổ nước sốt vào một góc, đưa bát và đũa cho Tang Điềm, mỉm cười và nói: "Ăn đi, còn hơn mười phút nữa, không khí trên xe buýt không tốt lắm sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn. "
“Anh không ăn à?" Tang Điềm ngần ngại tiếp quản.
"Tôi không đói." Đêm qua, tất cả bọn họ đều làm việc ngoài giờ. Lúc 3 giờ sáng, bọn họ có gọi đồ ăn nhanh nên Trác Việt thực sự không đói chỉ là hơi mệt khi anh không ngủ thôi. Làm thêm giờ tiếp tục cho đến 5 giờ sáng, anh vội vã về nhà để tắm rửa thay quần áo và đi thẳng đến nhà Tang Điềm.
Tang Điềm ăn sáng một cách im lặng.
Đột nhiên, Trác Việt lên tiếng phá vỡ sự im lặng với một nụ cười: "Thơm thật đấy. Đột nhiên tôi cảm thấy hơi đói, làm sao đây?"
"...Vậy đợi lát nữa mua sau."
" Gần như ở đây, không có cửa hàng ăn sáng nào."
"...Hay là đợi đến lúc nghỉ ngơi rồi mua."
Trác Việt đỡ trán, bây giờ anh thực sự không biết cô gái này ngu ngốc hay thực sự không hiểu, rõ ràng anh ta đang nhìn trộm vào cái bánh bao trong bát của cô.
Đến nơi, Trác Việt dừng xe nghiêng đầu nhìn Tang Điềm đang chuẩn bị buộc túi, có hai cái bánh bao nhỏ còn lại, "Không ăn hết?"
Tang Điềm thở dài gật đầu. "Hơi mệt, không ăn nỗi, anh... anh đang làm gì thế?"
Cô lo lắng nắm tay anh, cô không nghĩ rằng anh sẽ lấy bộ đồ ăn của cô, mà còn ăn phần thức ăn còn lại của cô, chuyện thân mật như vậy... làm sao có thể!
Trác Việt nâng cao tay, dùng đôi đũa kẹp một cái bánh bao bỏ vào miệng, hài lòng nở nụ cười: "Không thể lãng phí."
Tang Điềm hiếm khi đỏ mặt, đôi mắt hiện lên chút buồn bã. Trước đây, chỉ có Từ Mộ Duyên mới được phép ăn những gì cô để lại, đột nhiên cảm thấy sự hững hờ cô dựng lên bấy lâu bỗng chốc sụp đổ.
Cô không biết rằng những biểu cảm tinh tế của cô rơi vào mắt của Trác Việt, anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Tang Điềm, nếu em không muốn bước đến, vậy hãy đứng im một chỗ, mọi chuyện cứ để anh lo.