Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 50: Khát Vọng Mãi Trong Tim 5




Lâm Diệc Dương đang ở trong nhà hàng pizza, ngồi gần cửa sổ chờ đồ mang về.

Giày thể thao của anh đã ướt sũng, mưa to gió lớn nên không thể nào tránh được.

Mưa to thế này che ô cũng vô ích, ai cũng ướt như chuột lột.

Anh nhìn hình đại diện của cô trong WeChat rồi ngẩng lên nhìn dòng người nhếch nhác, vội vã tìm chỗ trú mưa bên ngoài.

Không hiểu sao Lâm Diệc Dương lại bật cười.

***

Sau khi mang pizza về phòng cho Ân Quả thì anh đến phòng 1000.

Lý Thanh Nghiêm là người mở cửa.

"Các anh ấy đang ở trong phòng." Lý Thanh Nghiêm nói.

Lâm Diệc Dương gật đầu, vỗ vai anh ta với ý tứ sâu xa, "Lát nữa làm mấy ván chứ?"

Lý Thanh Nghiêm gật đầu, "Được."

Anh bước qua ngưỡng cửa đi thẳng vào trong phòng.

Bên trong có một chiếc bàn tròn rất lớn, mới được chuyển tạm vào.

Một đám người ngồi xung quanh đang cười đùa nói chuyện với nhau.

Thấy Lâm Diệc Dương đến, mọi người đều dừng lại.

"Đến muộn, phải mời rượu một vòng." Giang Dương cười nói, anh ấy mặc áo sơ mi màu xám, ống tay áo xắn lên, tay nghịch cốc rượu chỉ còn lại một nửa của mình

Lâm Diệc Dương rót đầy rượu vào một chiếc cốc không, chẳng nói câu nào liền ngửa đầu uống cạn với từng người ngồi trong bàn.

Đến chỗ Mạnh Hiểu Đông, anh ấy định đứng lên thì bị Lâm Diệc Dương ngăn lại: "Người đến là khách, cứ ngồi đi."

Anh chủ động chạm cốc của mình vào cốc của Mạnh Hiểu Đông, sau đó lại ngửa đầu lên uống cạn.

Uống hết năm cốc, Lâm Diệc Dương ngồi xuống.

Mấy người đàn ông to cao ngôi quanh bàn nhìn nhau, chợt nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa trong căn nhà nhỏ Đông Tân Thành, giữa mùa hè nóng bức, họ bê một két bia lạnh ra khiêu chiến với nhau.

Bao nhiêu năm trôi qua, mọi người có thể tụ tập thế này quả thật không dễ dàng gì.

Uống xong, người gục đầu tiên là Trần An An thật thả.

Ngô Ngụy lo lắng cho cậu chàng này, bèn dìu Trần An An vào nhà vệ sinh.

Thế là trong phòng ít đi hai người.

Tửu lượng của Mạnh Hiểu Đông cực kỳ kém, bình thường chỉ uống được nửa cốc nhỏ, vậy mà hôm nay đã uống hết một cốc.

Rượu bốc lên đầu, anh ấy ngồi im không ư hử gì cả.

Giang Dương mỉm cười, nhoài người tới, hỏi: "Hiểu Đông?"

Mạnh Hiểu Đông ngước mắt lắc đầu, tỏ ý không sao.

Giang Dương từ từ rót đầy cốc nữa cho anh ấy, "Sáu, cậu muốn biết gì thì nhân lúc này hỏi luôn đi."

Lâm Diệc Dương liếc nhìn Giang Dương, không buồn để ý đến lời bông đùa của anh ấy.

"Ông muốn hỏi thanh mai trúc mã của em tôi à? Lý Thanh Nghiêm?" Mạnh Hiểu Đông hơi chếnh choáng, nhưng người vẫn còn tỉnh táo, "Chuyện giữa hai đứa nó, tôi chưa bao giờ hỏi tới.

Có điều bố mẹ Ân Quả ưng thằng nhóc đó lắm đấy."

"Dù hai đứa nó từng hẹn hò thật đi chăng nữa, nhưng chắc chắn đã chia tay rồi." Mạnh Hiểu Đông buột miệng nói, day huyện thái dương, "Chỉ là trong nhà Ân Quả có người..."

Anh ấy ngập ngừng, "Là trọng tài trong trận đấu hồi xưa của ông, chắc hẳn biết quá khứ của ông."

Dứt lời, Mạnh Hiểu Đông nhìn Lâm Diệc Dương, "Ông thừa biết tôi đang nói đến trận nào mà."

Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc.

Mọi người đều nhận ra anh ấy đang nói đến trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của Lâm Diệc Dương.

Giang Dương hắng giọng: "Bán Rong, pha ít trà nóng cho anh Hiểu Đông đi."

Phạm Văn Thông đáp "Vâng" rồi đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Giang Dương, Mạnh Hiểu Đông và Lâm Diệc Dương.

Thật ra mới đầu Giang Dương chỉ định đùa vui mà thôi, muốn trêu chọc Lâm Diệc Dương, nhưng không ngờ "cậu ấm" Mạnh Hiểu Đông uống say mèm lại lôi chuyện từ hồi xửa hồi xưa ra nói.

Càng không ngờ được là người nhà Ân Quả lại là trọng tài trận đấu năm đó...!Mọi chuyện đang ngày càng đi xa hơn.

Cửa bỗng nhiên được đẩy ra.

Ngô Ngụy vác Trần An An say quắc cần câu về phòng, ném con ma men ấy lên giường rồi đi đến bàn, cầm cốc rượu còn một nửa lên uống một hớp lớn, "Mệt chết mất." Uống xong mới nhận ra bầu không khí trong phòng là lạ, anh ta bèn liếc sang nhìn Giang Dương.

Giang Dương lắc đầu, ý bảo Ngô Ngụy đừng hỏi.

Lâm Diệc Dương nghịch chiếc cốc, không ai nhìn ra được cảm xúc trong đáy mắt anh là vui hay buồn, là đã buông bỏ từ lâu hay vẫn còn vướng bận...!Sau khi yên lặng hồi lâu, anh đặt chiếc cốc lên bàn, "Có bàn bi a trống không?"

Mạnh Hiểu Đông thẳng thừng đáp: "Tôi thuê trọn gói nửa phòng bi a rồi, ông muốn chơi gì cũng được."

Giang Dương nói xen vào: "Để anh bảo người dọn bàn cho cậu."

Lâm Diệc Dương xua tay, ý nói: Không cần.

Anh rời khỏi chiếc bàn tròn, nói với Mạnh Hiểu Đông: "Rủ người của ông tới đánh mấy ván đi."

"Họ sắp phải tham gia giải mở rộng ở Ireland rồi, cậu nhớ nương tay." Giang Dương dặn dò hộ Mạnh Hiểu Đông.

"Em biết rồi." Lâm Diệc Dương đi ra ngoài mà không ngoảnh đầu lại.

***

Bên ngoài còn ồn ào hơn cả bên trong.

Gian ngoài có rất nhiều người, bao gồm cả thành viên Đông Tân Thành và Bắc Thành, ngoài những người đã lọt vào vòng tứ kết thì hầu như đều tề tựu đông đủ cả, người đứng kẻ ngồi.

Lâm Diệc Dương bước ra khỏi phòng, ra hiệu bằng tay với Lý Thanh Nghiêm.

Lý Thanh Nghiêm đã chờ anh từ lâu, vừa trông thấy Lâm Diệc Dương liền đứng bật dậy khỏi sô pha, nói với Tiêu Tử: "Cậu nhớ để ý anh Hiểu Đông trong phòng đấy."

Hai người không nói gì thêm mà đi ngay đến phòng bi a.

Tối nay ở đây không có nhiều người, các trận đấu vòng bảng với cường độ cao vừa kết thúc, hầu hết cơ thủ đều về nghỉ ngơi, chỉ có lác đác một vài du khách thuê phòng ở khách sạn đang chơi, đều không phải tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lâm Diệc Dương cầm một cây cơ dùng chung chỉ vào một bàn bi a pool 8 bi bị "ghẻ lạnh": "8 bi thì sao? Cậu biết chơi không?"

Ở câu lạc bộ bi a tại quê nhà của Lâm Diệc Dương có một cách chơi không theo bất cứ quy tắc nào: Tám viên bi xếp thành hình tam giác, lấy bi trắng làm bi cái.

Bi được xếp bằng tay, không có quy định gì, cũng không có luật chơi nào, sau khi khai cuộc muốn đánh bi nào thì đánh, cuối cùng người nào đưa bi đen số 8 vào lỗ trước thì thắng.

Đối với ông chủ phòng bi a, chơi thế này rất nhanh, cứ một tệ một ván, chẳng mấy chốc đã kiếm được mớ tiền.

Đối với mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ, thắng một ván cũng rất nhanh, cứ chơi đến khi nào đã thì thôi.

Lý Thanh Nghiêm và anh sống cùng một nơi, dĩ nhiên biết cách chơi này, hồi tiểu học anh ta thường xuyên làm một ván sau khi tan học.

"Tôi từng chơi rồi." Lý Thanh Nghiêm đáp: "Đơn giản lắm."

"Trước đây tôi thường xuyên chơi với người ta, luật chơi rất đơn giản." Lâm Diệc Dương cầm viên phấn lơ bên mép bàn bôi lên đầu cơ, "Ai thua thì người đó phải xếp bi cho đối phương."

"Không thành vấn đề.

Được xếp bi cho anh, có lẽ đem khoe trong giới được mấy năm cũng được ấy chứ." Lý Thanh Nghiêm cũng chọn một cây cơ.

Lâm Diệc Dương buồn cười nhìn anh ta.

Đúng là phải cho thằng nhóc này nếm mùi mới được.

Tổng cộng có mười ván.

Hai người dựa theo cách chơi pool 9 bi để giành quyền khai cuộc.

Không có gì bất ngờ khi cú đánh khai cuộc thuộc về Lâm Diệc Dương.

Lý Thanh Nghiêm lẳng lặng xếp tám viên bi trên bàn thành hình tam giác.

Bi trắng được đặt ở giữa lằn ngang đầu bàn.

Lâm Diệc Dương nhấc cây cơ lên rồi vòng ra phía trước bàn, khom người xuống nhắm chuẩn góc độ mình định ra cơ, sau đó lại bôi lơ lên đầu gậy.

Anh khom người xuống lần thứ hai.

Cả người và cây cơ tạo thành một đường thẳng, kể cả điểm ngắm của tầm mắt cũng thẳng tắp.

Nụ cười trên khuôn mặt Lâm Diệc Dương dần biến mất, anh bước vào trạng thái thi đấu.

Tiếp theo là một cú chọc mạnh, tiếng va chạm vang vọng trong trẻo, tiếng vang ấy to hơn bất cứ bàn bi a nào trong phòng này.

Trong nháy mắt những viên bi rực rỡ sắc màu phân tán khắp bàn, lao như bay về phía từng lỗ, một viên, hai viên...!Cuối cùng tám viên bi đều lọt xuống lỗ, không sót một viên nào.

Một cơ dọn sạch bàn.

Chỉ cần một cú đánh đã đưa toàn bộ bi vào lỗ.

Đây không phải kỳ tích, mà là dựa vào may mắn.

Lý Thanh Nghiêm cũng phải gặp may thì mới có thể "một cơ dọn bàn" như thế này.

Đương nhiên anh ta hy vọng đây chỉ là ăn may.

Nhưng ván thứ nhất của Lâm Diệc Dương giống như đang "dằn mặt" hơn.

"Vất vả rồi." Anh bình tĩnh chỉ tay vào bàn.

Người thua phải xếp bi.

Lý Thanh Nghiêm không hé một lời, cúi người lấy từng viên bi trong lỗ ra, xếp lại thành hình tam giác.

Bi trắng vừa được đặt xuống lằn ngang thì Lâm Diệc Dương bất ngờ khom người, không hề do dự chọc mạnh một cú.

Những viên bi nhiều màu bay đi theo tiếng vang, viên nọ nối tiếp viên kia thi nhau lăn vào lỗ.

Không sót một viên bi nào.

Lại là "một cơ dọn bàn"...

"Vất vả rồi." Lâm Diệc Dương vẫn bình tĩnh chỉ tay vào bàn.

Lý Thanh Nghiêm biết lần này tuyệt đối không phải là ăn may.

Anh ta im lặng móc từng viên bi lên rồi xếp cho Lâm Diệc Dương.

Mười ván sau đó, Lý Thanh Nghiêm xếp bi, còn anh chỉ việc đánh.

Dù không phải ván nào cũng là "một cơ dọn bàn", nhưng hiển nhiên Lý Thanh Nghiêm không có cơ hội chạm vào cây cơ.

Trước ván cuối cùng, Lý Thanh Nghiêm còn cảm thấy may mắn vì không có đồng nghiệp nào ở đây nhìn thấy cảnh mình xếp bi liên tục.

Thậm chí anh ta buộc phải công nhận rằng Lâm Diệc Dương vẫn còn nương tay với mình, rõ ràng anh có thể gọi tất cả mọi người trong phòng 1000 ra xem, nhưng anh không làm thế.

Có lẽ Lâm Diệc Dương nể mặt Mạnh Hiểu Đông.

10:0 - Tỷ số hoàn hảo.

Vì men rượu đang bốc lên nên trong đôi mắt của Lâm Diệc Dương mang theo cả khí phách thiếu niên năm xưa.

Anh gác cây cơ vào cạnh bàn bi a, chống hai tay lên mặt bàn, nhìn Lý Thanh Nghiêm qua chiếc bàn và ngọn đèn thấp phía trên.

"Tôi thua rồi." Lý Thanh Nghiêm tâm phục khẩu phục.

Thật ra Lâm Diệc Dương đã chếnh choáng say, rượu mạnh hơn 40°, vừa vào phòng liền uống năm cốc

liên tiếp, sau đó còn uống thêm hai, ba cốc nữa.

Lúc này hơi rượu mới bốc lên, nghe thấy Lý Thanh Nghiêm nói vậy, anh bỗng bật cười.

"Tặng cậu hai câu."

"Ở vân bi lần trước tôi đã nhận ra cậu đi theo con đường của Mạnh Hiểu Đông, luyện tập đi một đường cơ trong hai mươi lăm giây đúng không? Đây là yêu cầu của giải đấu quốc tế, nhưng không phải giải mở rộng nào cũng vậy." Lâm Diệc Dương nhắc đến chuyện bàn snooker với năm mươi viên bi mình chơi lần trước.

Lý Thanh Nghiêm sững sờ, anh ta không ngờ chỉ qua cuộc gặp một mặt ngắn ngủi, Lâm Diệc Dương đã nhìn thấu điều này.

"Mỗi viên bi phải suy nghĩ tận hai mươi lăm giây mới ra cơ thì sẽ tiêu hao sức lực của cậu." Anh nói chầm chậm: "Cậu là cơ thủ, chứ không phải cái máy thi đấu."

Nói chậm là bởi vì anh say rồi.

Lâm Diệc Dương cảm thấy mình cần đi nghỉ, cần uống ít nước nóng hoặc trà nóng, tốt nhất là có thể qua phòng Ân Quả trước khi cô ngủ, anh muốn gặp cô một lát.

Nhưng chắc bây giờ cô đã ngủ, hôm nay phải thi đấu ba trận, cô đã mệt lắm rồi.

Cả người đều nóng bừng vì rượu, Lâm Diệc Dương vô thức định cởi hai cúc áo trên cổ.

Đây là hành động anh thường làm mỗi khi phải mặc áo sơ mi dù ở những trận đấu không chính thức.

Có lẽ do tối nay uống rượu với những người anh em trước kia, hoặc có lẽ do trong tầm mắt đều là bàn bi a, làm anh vui đến nỗi quên mất mình là ai.

Tóm lại, ngón tay anh dừng lại trên cổ áo phông mấy giây, sau đó chậm chạp thả tay xuống, chống tay lên mép bàn, "Còn một câu nữa."

Anh nói tiếp: "Tôi không quan tâm trước đây hai người có tình cảm gì, cũng chẳng quan tâm cậu có theo đuổi được cô ấy hay không, nhưng dù thế nào thì mọi chuyện đều phải chấm dứt tại đây."

Men say làm đôi mắt Lâm Diệc Dương càng thêm long lanh, anh nhíu mày, chậm rãi nói nốt câu cuối cùng nhân lúc bản thân còn tỉnh táo: "Ân Quả là vợ của tôi, cậu hiểu chưa?"

Bố mẹ không còn, em trai phải đưa cho người khác làm con nuôi, bên cạnh anh chỉ còn mỗi Ân Quả là người gần gũi nhất.

Nhiều năm trước Lâm Diệc Dương đã không thể bảo vệ nổi cây cơ thân thiết của mình, bây giờ, anh chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh.

Những giữ lại bằng gì đây?

Cổ họng khô rát, anh đứng thẳng người dậy, vô thức cầm cây cơ gác bên cạnh bàn lên, chậm rãi đi tới giá để cơ, đặt nó vào vị trí trong cùng bên phải.

Xong xuôi, anh quay lưng vẫy tay với Lý Thanh Nghiêm rồi rời khỏi phòng bi a.

Lâm Diệc Dương bước vào thang máy nhưng bấm nhầm tầng.

Không hiểu sao anh lại bấm xuống đại sảnh tầng một, phải chăng trong tiềm thức anh muốn ra ngoài?

Ngoài trời vừa mới tạnh mưa, trong đại sảnh các vị khách đang làm thủ tục nhận phòng và trả phòng, trong đó có những cơ thủ bị loại ở vòng đấu bảng hôm nay.

Họ cầm túi cơ và vali, đứng ngoài cửa khách sạn chờ taxi.

Một khi đầu óc chìm trong men say sẽ cảm thấy khung cảnh xung quanh đều như hư ảo, không phân biệt nổi quá khứ, tương lai và hiện tại.

Đây là New York, sao anh lại đến đây nhỉ?

Dường như hôm qua anh còn uống say mèm ở một quán ven đường nào đó không biết tên, được ông chủ tốt bụng kéo vào quán rồi ngủ thẳng cẳng trên chiếc ghế dài cho tới khi tỉnh giấc.

Nửa đêm hôm đó anh tỉnh dậy, cả người toàn mùi rượu, được ông bà chủ có lòng nhặt chiếc áo đồng phục dưới đất lên nhét vào cặp sách cho anh, "Cẩn thận đừng để giáo viên bắt gặp, nếu không cháu sẽ bị phạt đấy."

Hôm đó là quá khứ ở quê hương.

Hôm nay là hiện tại ở New York.

Sau đó Lâm Diệc Dương không nhớ mình đã đến khách sạn The Plaza bằng cách nào.

Trước khi đổ trời mưa anh đã định ghé qua đây, ở tầng hầm có cửa hàng bánh ngọt Lady M khá ngon, anh muốn mua cho Ân Quả ăn thử.

Anh đã hỏi Ngô Ngụy rồi, anh ta nói cửa hàng này có rất nhiều chi nhánh trong nước, không lừa nổi cô nàng ấy đâu.

Nhưng anh vẫn mua cho cô, nhỡ cô chưa được thử thì sao? Ở đây là nơi sản xuất chính gốc, chắc hẳn mùi vị sẽ ngon hơn nhỉ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.