Ngày tình yêu rơi xuống vực sâu, cô không chắc mình có đủ mạnh mẽ để xoa dịu vết đau, cô mỉm cười rất tươi nhưng thời khắc đó nước mắt không ngừng rơi xuống, mặn chát, đắng cay.
cô hiểu chứ, hiểu rất rõ là đằng khác, gượng ép không giữ được tình yêu, bi lụy chẳng níu kéo lại người đã muốn rời đi, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ khác.
Nhưng nếu không gặp gỡ thì cũng chẳng có những nỗi buồn lan sâu, đau nhiều đến như thế.
Hắn lại vì cuộc gọi của người phụ nữ đó lại bỏ cô nằm trên chiếc giường cô độc lạnh lùng mà rời đi Nhược Hy nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt đã ngấn lệ trái tim cô bây giờ đã không còn nòng cháy với hắn nữa thay vào đó là sự căm phẫn đau thương, trong tình yêu không có người phụ nữ nào giữ được sự kiêu hãnh của mình cuối cùng cô lại phải rơi nước mắt vì hắn thêm một lần nữa bị hắn chà đạp thể xác lẫn tinh thần.
Mọi thứ đã dần bình ổn Nhược Hy ngày ngày phải chịu những áp lực đã kích của truyền thông khiến cho cô không còn đủ dũng khí bước ra ngoài cô trở nên trầm lặng hơn, tại sao hắn phong lưu bên ngoài thì cho là chuyện bình thường còn cô chỉ vì một tin đồn không đúng sự thật lại bị nói là hạng đàn bà lẳng lơ chẳng ra gì.
Nhưng Nhược Hy vẫn giữ được phong thái của mình cô vẫn lạnh lùng quyết đoán trước công việc.
Về phía Ngọc Hân bây giờ cô ta đang hưởng thụ cuộc sống đầy đủ không thiếu bất cứ thứ gì, nhưng tâm cơ của cô ta không hề đơn giản, Ngọc Hân muốn nhiều hơn thế nữa, cô ta bắt đầu bàn tính với tên bạn trai suốt ngày ăn bám chẳng chịu làm gì cả.
" Tôi có một kế hoạch muốn nhờ anh giúp ?"
Thái Vũ đang nằm ườn trên sofa bỗng ngồi dậy nói.
" Là chuyện gì tôi cũng đang chán muốn tôi giúp gì.
"
Ngọc Hân ngồi bắt chéo chân đôi mắt vô cùng thâm độc nói.
" Tôi muốn anh bắt cóc Nhược Hy.
"
Thái Vũ khó hiểu hỏi lại.
" Để làm gì chứ ?"
Ngọc Hân không nói để làm gì chỉ ra lệnh cho hắn ta
" Chỉ cần anh làm như thế là đủ tôi sẽ đưa anh một khoảng tiền để anh tha hồ ăn chơi.
"
Thái Vũ cười thích thú.
" Được miễn là có tiền thì tôi sẽ làm.
"
Ngọc Hân liền nói tiếp.
" Nhưng không phải chỉ bắt cóc cô ta mà tôi muốn anh làm thêm một việc nữa.
"
Cô ta đi đến nói vào tai của Thái Vũ những những chuyện xấu xa hai người họ sắp thực hiện.
Nói xong Ngọc Hân lấy ra một sấp tiền đưa cho Thái Vũ hắn cười vui vẻ đưa tay định chụp lấy liền bị Ngọc Hân giật lại.
" Nhớ làm mọi chuyện cho suôn sẻ.
"
Thái Vũ liền giật lại sấp tiền rồi nói.
" Anh biết rồi cưng à cứ để mọi chuyện cho anh lo.
"
Hắn ta cầm lấy sấp tiền rồi đi ra ngoài để ăn chơi.
Tuyết Vân tình cờ gặp được Vĩnh Nghiêm ở một cửa hàng bán hoa, cô ấy có hơi bất ngờ rồi mỉm cười nhẹ nói.
" Chào anh anh cũng đến đây mua hoa à.
"
Vĩnh Nghiêm cũng lịch sự chào hỏi lại.
" Chào em anh mua hoa tặng cho đối tác.
"
Tuyết Vân lên tiếng đề nghị.
" Hay là chúng ta tiềm một quán cafe nào để ngồi nói chuyện đi.
"
Vĩnh Nghiêm cũng gật đầu đồng ý hai người đi đến một quán cafe gần đó , Tuyết Vân vẫn luôn nhìn Vĩnh Nghiêm bằng đôi mắt chất chứa một tình cảm đơn phương cô đã thích thầm anh từ lúc bọn họ học cùng trường cấp ba, lúc ấy Vĩnh Nghiêm là hot boy trong người học hành chăm chỉ lại còn luôn đối xử tốt với mọi người, anh ấy còn có một biệt tài là hát rất hay giọng hát của anh ấy vô cùng ấm áp lần đầu tiên nghe được giọng hát của Vĩnh Nghiêm khi anh ấy đang đánh guitar đánh ở dưới sân trường, cô đã đem lòng mến mộ, Nhưng người Vĩnh Nghiêm để ý đến lại là Nhược Hy, lúc ấy Tuyết Vân rất buồn cô chỉ là đơn phương thích thầm anh nhưng không dám nói ra Nhược Hy lại là bạn thân của cô Tuyết Vân không muốn phá vỡ hạnh phúc của bạn mình nên đã âm thầm lùi bước để hai người họ có thể đến với nhau.
Ngày anh nắm tay của Nhược Hy cùng nhau ra sân bay để đi du học, trái tim của Tuyết Vân vô cùng đau đớn cô chỉ biết nhìn theo bóng lưng của họ đi khuất dần, tối đó cô đã khóc rất nhiều cô vô cùng ân hận vì đã không nói cho Vĩnh Nghiêm biết sớm hơn về tình cảm của mình dành cho anh, đến bây giờ đã mấy năm trôi qua nhưng khi gặp lại Vĩnh Nghiêm cô lại dâng lên một cảm giác rất khó tả cô vẫn hồi hộp úng túng như ngày đầu cô gặp anh, Vĩnh Nghiêm nhìn thấy Tuyết Vân nhìn mình hoài anh ngại ngùng nói
" Trên mặt anh có dính gì hay sao, sao em lại nhìn chằm chằm như vậy.
"
Lúc này Tuyết Vân mới quay lại thực tại cô lúng túng nói.
" À không có em chỉ là đang suy nghĩ lung tung thôi.
"
Hai người chỉ nói chuyện ngoài lề họ không đề cặp đến vấn đề của Vĩnh Nghiêm và Nhược Hy để có thể thoải mái hơn.