Chương 145: Giúp cô ấy một lần
Trong mắt Đường Hận Nhiên dâng lên một tia hi vọng, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt rưng rưng: “Quá tốt rồi, cảm ơn chị! Chị Nhã, chị quả là người tốt!”
Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, bây giờ nói tôi tốt, không phải trước kia còn hận tôi như hận kẻ thù à?
Có điều cũng không có cách nào, cứ giúp cô ấy một tay đi, không phải bởi vì cô ấy là em gái của Đường Kiêu, mà là tôi thấy cô ấy còn nhỏ tuổi như vậy lại đi nhầm đường, không giúp cô ấy một tay thì tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại mất.
Trấn an Đường Hân Nhiên xong, tôi rón rén trở lại phòng Đường Kiêu, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh rồi nằm xuống, vừa mới vào trong chăn, anh liền xoay người, ôm tôi vào trong lòng.
Tôi bị anh dọa cho không dám cử động, cơ thể cứng ngắc để mặc anh ôm, sợ mình cử động sẽ đánh thức anh.
Nhưng anh đã tỉnh, sau khi vùi đầu vào trong cổ tôi hít sâu một cái, anh hỏi tôi bằng giọng nam trầm ấm mang theo giọng mũi rất có sức hút: “Đi đâu mà lâu như vậy mới về?”
Tôi duỗi cánh tay, giả vờ như bị anh hù dọa rồi tìm chủ đề: “Sao anh lại tỉnh? Chẳng lẽ tôi đánh thức anh sao?”
Anh quay mặt tôi qua, để mắt tôi nhìn thẳng vào anh, tuy trong phòng tối đen không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi vẫn hơi khẩn trương: “Đúng vậy, sau khi tôi tỉnh lại cô đã không còn ở bên cạnh tôi, cho nên tôi vẫn chờ cô...
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Chờ nửa tiếng.
Ac...
Tôi nuốt nước miếng, thành thật khai báo: “Tôi đến phòng của Hân Nhiên...
Anh im lặng hai giây: “Cô đến phòng con bé làm gì? Cãi nhau vào lúc đêm hôm khuya khoắt à?”
Tôi trợn trừng mắt, nghĩ thầm sao anh lại tầm thường như thế chứ, nhưng xung quanh tối đen như mực, anh không nhìn thấy được biểu cảm biến hóa của tôi. “Đâu có, tôi đi vào giảng đạo lý cho cô ấy, sau đó cùng cô ấy thảo luận nghiên cứu chuyên sâu về cuộc đời, sau đó hình như bọn tôi hoà giải rồi...
Tôi cảm thấy tôi thật sự không thích hợp nói dối, cho nên chỉ có thể nói cho anh một phạm vi lớn, chi tiết toàn diện quá tôi cũng không nhớ được. “Cô không nhầm chứ? Cô giảng đạo lý cho con bé, con bé sẽ ngoan ngoãn nghe cô sao? Có cần thần kỳ như vậy không...
Biết ngay anh sẽ không tin mà, tôi không kiên nhẫn quay người: “Muốn tin hay không tùy anh, tôi buồn ngủ chết mất, ngủ trước đây
Sau đó tôi không để ý đến anh nữa, anh quấy rối tôi một lát, thấy tôi không có phản ứng cũng đành thôi.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi rời giường, không ngờ lại phát hiện Đường Hân Nhiên còn dậy sớm hơn tôi, nhưng mà càng kinh ngạc hơn là, cô ấy đã mặc quần áo xong xuôi cho Minh Hiên, muốn đưa thằng bé đến lớp phụ đạo đàn dương cầm.
Không chỉ có tôi kinh ngạc, còn có Đường Kiêu và Đường Minh Hiên, vừa thấy cô ấy chủ động xin đưa Minh Hiên đến trường học, Đường Kiêu liền tỏ vẻ đề phòng nói với cô ấy “Hôm nay em còn để lạc Minh Hiền thì đừng trách anh không khách khí với em”
Tuy vẻ mặt Đường Hân Nhiên không vui, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn đưa Minh Hiện đi học.
Đường Kiêu nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, hỏi tôi với vẻ mặt buồn bực: “Rốt cuộc cô nói gì với con bé mà con bé đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy?...
Tôi cười khổ trong lòng, nhưng vẫn tỏ vẻ thần bí tiến đến bên tai anh rồi nói: “Đây là bí mật của chúng tôi, không thể nói cho anh được...
Anh chửi thề một tiếng, nhưng may mắn thay, anh không hỏi gì nữa.
Mấy ngày nay chỉ cần có cơ hội tôi sẽ nấu cơm, hơn nữa đều đặc biệt chọn canh có dinh dưỡng để làm, khiến cho Đường Kiêu không khỏi ngạc nhiên, còn hỏi tôi nấu nhiều canh như vậy vào mùa hè làm gì.
Tôi chỉ có thể nghiêm túc nói phét với anh, nói mùa hè vốn nên ăn nhiều canh, tốt cho da thịt, còn có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, bao nhiêu là lợi ích.
Sau đó Đường Kiêu không nói gì, tôi phát hiện từ khi tôi bắt đầu nghe lời anh, anh cũng rất ít khi làm phiền tôi, thật sự không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Ăn canh bổ đến tận thứ bảy, tôi nói với Đường Kiêu là tôi và Hân Nhiên muốn đi dạo phố, anh đang bận gửi nhắn tin cho em gái, coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai, còn đặc biệt thân thiện phất tay với tôi nữa.
Bọn tôi lái xe đến bệnh viện Ái Từ ở Đông Thành, trước kia tôi từng tới bên này rồi, đại khái là có một lần lạc đường, nhìn thấy bệnh viện này còn tưởng là bảo tàng mỹ thuật, nếu không phải ở cửa có tấm bảng hiệu cực lớn thì tôi còn thực sự hoài nghi mình đi nhầm.
Chẳng trách những sao nữ kia đều ưu ái nơi này, nơi kín đảo lại xa hoa, ai không muốn đến chứ?
Sau khi đi đăng ký cùng Đường Hân Nhiên, cô ấy nhanh chóng được sắp xếp vào phòng phẫu thuật, tôi chờ ở bên ngoài hơn bốn mươi phút, cô ấy mới từ bên trong đi ra, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra thì còn lại đều rất tốt. “Đi thôi đi thôi.”
Đường Hân Nhiên thân thiết kéo tay tôi, giống như người không có việc gì, bởi vì bí mật này mà hai ngày nay quan hệ của bọn tôi cũng trở nên thân thiết hơn rất nhiều, thực ra chính thức ở chung, tôi mới phát hiện cô bé này quả đúng như anh của cô ấy nói, tâm địa không xấu.
Tôi nhìn cô ấy hồi lâu rồi hỏi cô ấy: “Có đau không?"
Cô ấy nghĩ một lát: “Có một chút, có điều bây giờ tốt hơn rồi."
Tôi không khỏi cảm khái mức độ vệ sinh khi chữa bệnh của thế giới này đã tiến hóa đến cấp độ tuyệt vời rồi, cảm khái xong tôi định cùng cô ấy về nhà, không ngờ lại gặp một người quen cũ ở đằng xa.
Dương Hân.