Chương 144: Cô ấy trang thai
Nà ni?
Tôi lập tức mở miệng hình chữ O, hỏi cô ấy bằng ngữ khí không dám tin. “Cô không nói đùa chứ?"
Cô ấy bĩu môi, khóe mắt trào nước mắt: “Có ai rảnh rỗi mà nói đùa loại chuyện này chứ! Tôi mang thai thật... Đã hơn hai tháng rồi, còn kéo dài nữa thì sẽ có thể nhìn ra...
Thấy cô ấy khổ sở, tôi cũng sốt ruột thay cô ấy: “Vậy làm sao bây giờ? Đúng rồi, ba đứa bé là ai? Chỉ khi tìm được ba ruột của đứa bé thì mới có thể bắt anh ta chịu trách nhiệm với cô...
Sắc mặt cô ấy càng khó coi hơn, cô ấy ngập ngừng rồi nói: “Sao tôi biết là ai được, đêm đó tôi đánh bạc thua ở sòng bạc Macao, bèn chạy đi uống rượu... Khi tỉnh lại đã ở khách sạn rồi, ngay cả người tôi cũng không gặp được thì đi tìm người chịu trách nhiệm thế nào đây...
Tôi hoàn toàn im lặng, thật không hiểu rốt cuộc bọn họ nghĩ thế nào, sống mà ngày ngô dại dột, ngay cả cơ thể của mình cũng không thương tiếc sao?
Nhưng bây giờ cũng không thể để cô ấy sinh đứa bé ra nhỉ? Với phẩm chất của Đường Hân Nhiên, chính cô ấy còn chưa trưởng thành, vậy mà để cô ấy chăm sóc đứa bé thì chỉ sợ đứa bé sẽ phải chịu khổ...
Chẳng lẽ bảo cô ấy đi phá thai sao?
Tôi cảm thấy cách này quá tàn nhẫn, dù sao đứa bé cũng vô tội, cô ấy tước đoạt đi quyền lợi đến với thế giới này của đứa bé như vậy quả là một chuyện rất không công bằng đối với nó. “Vậy cô định làm thế nào? Cô sinh đứa bé này ra hay là... “Sinh ra? Nói đùa gì vậy?”
Quả nhiên... Tôi biết ngay cô ấy sẽ không giữ đứa bé lại. “Vậy nếu cô muốn đi phá thai thì phải làm sớm, đứa bé càng lớn mức độ nguy hiểm càng cao, càng kéo dài thì cô sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng... “Tôi cũng biết điều đó, thế nhưng bây giờ tôi không phá thai được... Nếu có thể phá thai, tôi đã không hít thuốc phiện... Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại
Tình huống gì vậy, phá thai liên quan gì đến việc cô ấy hít thuốc phiện? Rốt cuộc đây là logic gì vậy...
Tôi cắt ngang lời cô ta: “Chờ một chút, rốt cuộc cô có ý gì? Phá thai liên quan gì đến việc cô hít thuốc phiện?”
Cô ấy liếc nhìn tôi, thở dài một hơi rồi mới giải thích với tôi: “Mấy tháng trước tôi chơi quá phóng tay, anh cả tôi sợ tôi làm loạn, cho nên tịch thu chứng minh thư của tôi, bây giờ không có chứng minh thư, tôi không thể làm phẫu thuật được." “Ài, tôi lại không dám đi những phòng khám chui, tôi lên mạng tra tìm những cô gái khám ở những phòng khám chui kia, về sau phần lớn đều dẫn đến vô sinh, cho nên tôi sợ... “Những chuyện này khiến tôi rất áp lực, khi đó tôi thật sự rơi vào đường cùng, vừa hay khoảng thời gian đó Vũ Dao nói có một cách rất tốt để giảm áp lực, cho nên tôi bèn...
Tôi cười khẩy: “Cách giảm áp lực mà cô ta nói là hít thuốc phiện à?”
Cô ấy im lặng, không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi thở dài: “Bây giờ cô biết sợ, vậy trước đó thì sao? Chính mình không thương tiếc cơ thể của mình, con gái mà, cũng nên yêu bản thân mình thì mới có thể yêu người khác được...
Cô ấy rơi nước mắt lã chã, trên mặt hiện rõ hai chữ “hối hận”. “Bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, tôi sợ anh tôi biết chuyện, anh ấy sẽ đuổi tôi đi, chị Nhã, chị cứu tôi được không? Nhất định không được nói cho anh tôi biết, nếu anh ấy biết thì tôi xong đời...
Thấy dáng vẻ yếu đuối lúc này của cô ấy, tôi cũng mềm lòng hơn nhiều, tôi xoa đầu cô ấy rồi dịu dàng nói: “Yên tâm đi, đây là bí mật của chúng ta, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết, thế nhưng về sau bụng cô càng ngày càng lớn thì làm sao đây? Cái này không giấu được đâu.”
Tôi có thể giấu giếm giúp cô ấy chuyện hít thuốc phiện, nhưng không giấu giếm được chuyện mang thai, vậy sau mười tháng thì sao? Ném đứa bé mới sinh đi sao?
Ngay cả người ngoài cuộc như tôi đã vô cùng sốt ruột, không biết người trong cuộc là cô ấy sẽ nghĩ như thế nào. “Chị Nhã, tôi thật sự đã hết cách, bây giờ chỉ có một con đường có thể đi thôi, nhưng tôi cần chị hỗ trợ... Chị giúp tôi một chút được không?"
Tôi đang suy nghĩ đấu đầu thì bị cô ấy kéo trở về, nhìn thấy vẻ đáng thương của cô ấy, tôi không khỏi động lòng: “Cô có ý gì? Mang thai là chuyện của cô, tôi giúp cô thế nào được... Chẳng lẽ cô muốn tôi giúp cô phá thai sao? Thế nhưng tôi không phải bác sĩ, không có hiểu biết về phương diện này...
Cô ấy đau khổ nhắm mắt lại, lắc đầu nói: “Dĩ nhiên không phải, tôi muốn... tôi muốn chị tới bệnh viện cùng tôi, dùng thân phận của chị để đăng ký làm phẫu thuật giúp tôi được không? Dù sao bây giờ tôi vẫn có tiền, đi tìm bệnh viện tư nhân xử lý là được...
Tôi bị lời nói của cô ấy làm cho kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, như vậy cũng được sao? “Cô chắc chắn có thể làm như vậy sao? Thế nhưng... Tài liệu này sẽ không bị tiết lộ chứ? Đến lúc đó nếu như để anh cả cô biết, tôi chỉ còn nước cuốn gói ra đi...
Có lẽ là do tôi mềm lòng khiến cô ấy nhìn thấy hi vọng, cô ấy nắm chặt tay tôi, than thở khóc lóc rồi nói. “Không đâu, tôi sẽ tìm một bệnh viện làm công tác bảo mật rất tốt, nghe nói Đông Thành có một cái, ngay cả sao nữ trong giới giải trí cũng từng làm phẫu thuật ở đó, rất an toàn, chị hãy tin tưởng tôi...
Tôi nhìn cô ấy với vẻ bất đắc dĩ, trái tim đung đưa trái phải ở hai đầu cánh cửa, cuối cùng tôi dứt khoát cắn răng giậm chân một cái: “Được, giúp cô lần này vậy!”