Truyện Giọt Tình Chương 95 - Giọt tình truyện - giot_tinh - Truy cập Zalo : https://zalo.me/g/cmmwuv189 - Hải Yến đọc thêm chương mới nhất nhé
Chương 96 Ngày xui xẻo
Nghe thấy giọng nói quen quen, tôi quay đầu lại nhìn.
Ồ... Đây chẳng phải là hai tên côn đồ đầu sư tử mà lần trước bị Đường Kiều đánh sao?
Phía sau họ còn có năm sáu tên thanh niên tóc nhuộm đủ màu sắc, trên người thì đây hình xăm, tay thì cầm lấy cái ống thép, bọn họ muốn làm gì đây? Muốn đánh hội đồng sao?
Chưa đợi tôi phản ứng thì tên nhãi cao kề đã đấm vào khuôn mặt điển trai của Đường Kiểu một cái.
Mặc dù tôi không mang giày cao gót nhưng sức nặng của một người đàn ông cộng thêm sức mạnh của cái nắm đấm đè cả lên vai cũng khiến tôi cùng Đường Kiêu ngã nhào xuống dưới đất.
Đường Kiêu bị đánh như vậy, lại cộng thêm cú ngã, chắc đã tỉnh đôi chút, anh vuốt vuốt mặt bò lên từ dưới đất. Ai dè tên nhãi kia lại đá thêm một cái khiến anh lại ngã rạp xuống.
“Đừng!”
Tôi khẩn trương kêu lên rồi dìu anh đứng dậy và ôm anh vào lòng.
“Tên nhãi này, mày tưởng mày là ai hả, truyền nhân của Lý Tiểu Long sao? Còn túy quyền nữa, hôm nay đại gia sẽ đánh cho mày một trận!”
Cái tên cao rất ngông cuồng, hắn còn nhổ nước bọt xuống đất với khuôn mặt đầy sự khinh bỉ.
“Cả đám người mà lại ức hiếp một người say rượu thì giỏi lắm à! Có giỏi thì đánh tội này, bạn cơ hội, tôi khinh! Cả một đám kinh tởm.”
Tôi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lần trước vì cứu tôi nên Đường Kiêu mới đụng phải bọn này, hôm nay anh lại vì tội mà chịu đòn nên cho dù tôi có nhẫn tâm cách mấy thì trong lòng cũng thấy có lỗi.
“Chà, chị gái làm gì mà gấp gáp vậy? Đợi tụi anh thu phục người đàn ông của em xong thì chúng ta sẽ thuê một nhà nghỉ làm một trận tập thể nhé, nhìn vóc dáng có trước có sau của em, anh em tụi anh thấy rạo rực trong người lắm đây...”
Nói rồi đám côn đồ sau lưng hắn đã cười một cách rất dâm tiện.
“Tôi khinh! Đồ không biết xấu hổ!”
Tôi tức giận mắng chửi bọn họ rồi dìu Đường Kiều từ dưới đất đứng dậy. Sau khi đứng vững, anh lè nhè nói:
“Tụi bây có dám cho tao mười phút không, lúc đó tao sẽ cho tụi mày ói cả ra phân...”
“Ha ha ha ha..."
“Anh Đông, anh nghe rồi đó? Nó nói sẽ đánh cho mình ói ra phân luôn kìa...”
Đám người kia cùng nhau cười òa lên, giống như là Đường Điều đáng nói điều gì đó mắc cười lắm vậy.
“Được thôi, mười phút thì mười phút,
mày tưởng mày là siêu nhân sao? Còn cần mười phút để biến hình à? Nếu như sau mười phút mày đánh không lại tụi tao thì tụi tao sẽ đánh cho mày ói ra phân luôn, ha ha ha...”
“Đúng rồi, còn người phụ nữ của mày nữa, tụi tao sẽ cướp lấy để anh em cùng chơi, đến khi nào tàn tạ thì thôi, ha ha ha ha..."
Tôi hướng ánh mắt bán tín bán nghi nhìn Đường Kiêu, đến bây giờ anh vẫn chưa tỉnh mà còn lải nhải lèm bèm gì thế không biết.
Tôi thấy anh từ từ lấy điện thoại trong túi ra và gọi cho số nào đó.
“Tôi đang ở trước cửa Gold Bar, có người nói muốn đánh tôi.”
Nói rồi anh thản nhiên cúp điện thoại đi.
Cái tên anh Đông đó chắc không nghĩ anh sẽ gọi người đến nên có chút bàng hoàng những lời nói ra rồi thì như nước đã đổ đi, xung quanh biết bao nhiêu người nghe hắn đưa mệnh lệnh xuống thì làm sao mà hắn có thể nuốt lời chứ?
Vì vậy nên hắn đã đá tên lính lác kế bên và mắng: “Mày còn không mau gọi điện thoại kêu thêm người đến... Mẹ nó, tAo không nhịn được nữa, tao sẽ đánh thằng ranh này trước rồi tính sau, đánh cho tao!”
Tôi nhớ ra, chưa kịp phản ứng gì thì đã | bị kéo chạy ra ngoài.
Gió thổi vù vù nhưng tôi như người mất cảm giác vậy, tôi theo anh mà dốc toàn lực chạy, hoàn toàn không dám ngừng
lại.
Đám côn đồ đó la lối um sùm sau lưng khiến chúng tôi phải chạy nhanh hơn nữa, gió lạnh cắt vào da thịt đau rát.
Không biết đã chạy trong bao lâu nhưng chúng tôi vẫn không thoát khỏi đám người đó, tôi chạy chậm lại, đôi tay chống đầu gối.
“Không được rồi, anh chạy trước đi, tôi chạy không nổi nữa rồi.”
Đường Kiều cũng đã ngừng chạy rồi, lúc này điện thoại anh reo lên, anh nhíu mày bắt máy:
“Alo? Ở đâu? Chúng tôi đang ở đường bên này, đúng.”
Điện thoại anh vừa cúp thì đám côn đồ đã chỉ còn cách chúng tôi tầm mười mấy mét thôi.
“Chạy đi, chạy không nổi rồi sao? Hôm nay tao sẽ thu phục hai tụi bây hết!”
Tên nhãi tiến lên phía trước và thở hổn hẳn tiến về phía chúng tôi, Đường Kiêu đứng trước bảo vệ tối: “Có giỏi thì một đấu một, mày dám động vào người phụ nữ của tạo xem!”
“Một đấu một? mày nghĩ tao ngốc à? Mày cũng gọi người đến rồi mà còn đòi một đầu một với tao sao?”
Nói rồi hắn phẩy tay một cái: “Đánh cho tao!”
Đám người đó ùn ùn lao tới, nắm đấm gậy gộc thứ gì cũng có khiến tôi sợ đến đứng hình không dám động đậy, thế nhưng Đường Kiêu lại xông lên trước đè lên người tôi khiến mọi nắm đấm gậy gộc đều vào người anh hết.
Tôi chỉ có thể cứ thế mà nhìn bọn họ, bất giác rơi cả nước mắt.
Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn bảo vệ tôi, lỡ họ đánh chết anh thì phải làm sao đây?
Đường Kiêu mặc kệ tôi khóc lóc, chỉ sống chết bảo vệ tối. Trên người tôi một vết thương cũng không có nhưng anh thì đau đến mức đổ cả mồ hôi hột luôn
rồi.
“Đừng đánh nữa, tôi cầu xin các người đừng đánh nữa mà...”
Tôi khóc lóc kêu la nhưng dường như họ không nghe thấy nên hoàn toàn không dừng tay.
Chính trong lúc tôi cứ ngỡ chúng tôi chết chắc rồi thì đột nhiên vang lên. tiếng kêu la thảm thiết của một người đàn ông...