Chương 138: Động lực của tôi
Tôi gõ cửa phòng làm việc, âm thanh bên trong vẫn không biến mất, qua khoảng hai ba phút, người ở bên trong vẫn không có động tĩnh, tôi bèn tiếp tục gõ cửa, qua khoảng hai phút nữa, giọng nói mỏi mệt mà tức tối của Đường Hân Nhiên vọng ra. “Làm gì vậy!”
Tôi giật nảy mình với “thuật sư tử gầm” bất ngờ này, nhưng vẫn nhịn cơn phẫn nộ trong lòng hỏi cô ấy. “Hân Nhiên, cô làm gì bên trong vậy?”
Cô ấy im lặng mấy giây, rồi quát với tôi bên ngoài: “Liên quan gì đến cô chứ, anh tôi còn không quản sinh hoạt cá nhân của tôi đâu đấy, cút!”
Tôi thật muốn tát mình hai cái tát vào hai bên mặt, nhiệt tình mà bị hờ hững, đáng!
Đường Kiêu đi đến từ bên ngoài, thấy tôi túi thân đứng ở cửa phòng làm việc, có lẽ cũng đoán được là chuyện gì, anh đi tới, nằm vai tôi an ủi tôi. “Cô không cần phải để ý đến nó, làm chuyện của mình là được rồi.”
Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười như khóc cho hắn, nói: “Ài, tính cách của cô ấy thật kỳ lạ, có lẽ tôi và cô ấy không thể nào chung sống tốt với nhau được...
Đường Kiêu nhìn qua tôi, lại đưa tay vuốt tóc tôi, nét mặt rất dịu dàng khiến tôi cũng có chút không quen. “Sao cô biết không thể nào chung sống tốt được? Từ từ sẽ được thôi, Hân Nhiên chỉ hay thích cáu giận linh tinh, nhưng bản tính nó vẫn thiện lương, vả lại, chẳng lẽ cô không to mò sau khi cô thay đổi được nó, tôi sẽ cho cô bất ngờ gì sao?” “Bất ngờ gì vậy?”
Nghe thấy có bất ngờ, tôi lập tức hào hứng, mắt cũng lóe sáng rạng rỡ. “Cô đoán xem.”
Anh nhảy nháy mắt, như đang diễn kịch mua vui, lại như đang nhử tôi. “Có lẽ nào anh cho tôi trứng bồ câu?”
Tôi cảm thấy suy nghĩ này của tôi rất dung tục hơn nữa còn không phù hợp với thực tế, có điều Đường Kiêu đã cho tôi quần áo và túi xách hàng trăm nghìn tệ, vậy trứng bồ câu cũng không thấm vào đâu đúng không?
Đáng tiếc là lúc trước tôi như con dế nhũi không biết những mặt hàng dòng cao cấp của nước Ý nước Pháp làm riêng, vừa về đến nơi đã xé mác, nếu không những món đồ đó đã không gặp tình trạng bị sụt giảm giá trị bản thân, từ mấy trăm nghìn tệ rơi xuống mấy chục nghìn tệ.
Tôi cảm thấy trong mắt Đường Kiêu, khẳng định anh cho rằng tôi là thần giữ của chính cống, suốt ngày há miệng ngậm miệng toàn là tiền, so với những người tầng lớp cao theo đuổi tinh thần coi tiền tài như cặn bã bọn họ, tuyệt đối là hai thái cực.
Có lẽ bởi vì hôm nay anh đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn, cho nên tâm trạng rất tốt: “Trứng bồ câu cũng được, vậy phải xem cô có bản lĩnh kiếm được không.
Có trứng bồ câu dẫn đường phía trước, dĩ nhiên tôi phấn khởi như được tiêm thuốc kích thích.
Dù sao đồ trang sức cũng khác quần áo túi xách, dù bạn không có mác, nhưng kim cương vẫn là kim cương hàng thật giả thật, giá cả dù có chênh lệch cũng đủ để tôi và mẹ tiêu pha nửa đời còn lại.
Tôi mừng húm tính toán xong, hấp tấp chạy vào phòng bếp nấu cơm, một tiếng sau, Đường Hân Nhiên mới đi ra khỏi phòng làm việc, nét mặt vô cùng mỏi mệt, còn có vẻ hoảng hốt.
Lúc ngồi trên bàn ăn cơm, cô ấy cũng bắt bẻ tay nghề của tôi đủ kiểu, cá chép chua ngọt, cô ấy cảm thấy quá ngọt, sườn kho, cô ấy chế cho nhiều xì dầu, còn ngó sen xào thì cô ấy chê khó ăn.
Cuối cùng Đường Hân Nhiên dứt khoát ném đũa, về phòng làm việc đi ngủ, điều này khiến tôi rất là xấu hổ nha.
Trên bàn vẫn còn lại ba người chúng tôi, tôi liếc nhìn bọn họ, cũng may Đường Kiêu và
Đường Minh Hiền lại ăn đến quên cả trời đất, đây cũng là sự khẳng định với tay nghề nấu ăn của tôi.
Ăn cơm xong, ba chúng tôi vác cái bụng nó căng, xỉa răng, vắt chéo chân quyết định ai đi phòng bếp rửa bát, dĩ nhiên bạn nhỏ Đường Minh Hiền sẽ không tham gia, cho nên trận chiến này liền thành trận giằng co giữa tôi và Đường Kiêu.
Thường thường cách quyết định chuyện quan trọng tốt nhất chính là kéo bao búa, nhưng về sau vì hai chúng tôi giở trò chơi xấu mà cục diện lại từ “ba ván thắng hai” ban đầu dần dần biến thành "năm ván thắng ba” sau đó lại thành “bảy ván thắng năm”.
Chơi hồi lâu, hai chúng tôi mãi không có kết quả, cuối cùng Đường Kiêu chịu hết nổi, giận dữ đứng dậy, đến phòng bếp rửa bát.
Tôi co giật trên ghế sofa như bệnh nhân Parkinson, hồi tưởng lại từ sau khi tôi quyết tâm ngoan ngoãn làm “thú cưng” của Đường Kiêu, chất lượng cuộc sống của tôi tăng lên rất nhiều.
Đây không chỉ là biểu hiện anh hào phóng hơn về phương diện tiền bạc mà còn cho thấy thái độ của anh với tôi quả nhiên đã tốt hơn trước rất nhiều...
Ài, sớm biết cuộc sống làm thú cưng thoải mái như vậy, lúc trước tôi cũng có thể miễn cưỡng đón nhận anh mà.
Đến cuối tuần, Minh Hiền không cần đi học dương cầm, vậy mà hôm nay Đường Kiêu lại hẹn Mộc Tử Thông đi xem đất, trong nhà chỉ có ba người chúng tôi, thái độ của Đường Hân Nhiên đối với tôi càng phách lối hơn.
Buổi sáng tôi nhàn rỗi không chuyện gì đi lau nhà, cô ấy vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim trên giường, nhác thấy tôi tới, lập tức ném hết rác xuống đất, còn đổ luôn cả đồ trong thùng rác, tôi giận đến nỗi ngứa họng.
Nhưng tôi vừa nghĩ tới chiếc nhẫn trứng bồ câu sáng long lanh, lập tức không còn quá giận nữa, không nói hai lời quét sạch mặt đất, thuận tiện cầm đồ lau nhà đến chuẩn bị lau.
Vừa cầm đồ lau nhà tới, tôi thấy trên mặt đất lại có một đống rác, mà Đường Hân Nhiên thì vô cùng đắc ý ngồi trên giường, tiếp tục xem phim không chớp mắt.
Ha, chủ nhịn thì được chứ thím không nhịn được!
Tôi chống nạnh, đang nghĩ nên dạy dỗ cô gái này thế nào, đột nhiên chợt nảy ra một ý, một kế hoạch trả thù cực tốt hiện lên trong đầu tôi...