Giọt Tình

Chương 86 Nồi nào úp vung nấy




Chương 86 Nồi nào úp vung nấy

Giọt tình truyện - giot_tinh - Truy cập Zalo : https://zalo.me/g/cmmwuv189 - Hải Yến đọc thêm chương mới nhất nhé

Tôi thấy Châu Vũ Dao và Dương Hân một trước một sau cùng nhau bước vào, đặc biệt là Dương Hân, biểu cảm của cô ta khó ưa như thể Châu Vũ Dao là mẹ cô ta vậy.

Cái tình huống gì vậy?

Châu Vũ Dao từ từ ngồi xuống còn Dương Hân thì ngồi đối diện với cô ấy, hai người họ đang gọi món như mấy quý bà vậy, họ hoàn toàn không hề nhìn về phía chúng tôi.

Tôi liếc nhìn Đường Kiểu một cái thì thấy anh cũng đang nhìn về phía họ. nhưng thần thái anh lại trong điềm tĩnh hơn tôi nhiều.

“Chà, Đường Kiêu, sao họ lại ở cùng nhau vậy? Cái cô Dương Hân là hồ ly tinh giáng thế, cô ta bên cạnh Châu Vũ Dao, lẽ nào họ là đồng tính sao?”

Đường Kiêu nhìn tôi bằng ánh mắt như thấy kẻ điên: “Đồng cái đầu cô, mau ăn cơm cho ông!”

Có lẽ là tiếng anh hơi lớn nên hai người phụ nữ kia nghe thấy tiếng động nên nhìn về phía này, tôi có chút chột dạ nên chỉ nhìn về phía cái đĩa nhưng thoáng thấy hai người họ một xanh một đỏ từ từ tiến về bàn chúng tôi.

“Anh Kiêu, thật trùng hợp, anh cũng ăn cơm ở đây sao.”

Cái cô Châu Vũ Dạo này ghét tôi đến thế sao? Rõ ràng là tôi ngồi bên cạnh nhưng cô ta lại xem như không thấy, nói chuyện với Đường Kiểu chỉ dùng từ “anh” mà không phải là “hai người”.

Lẽ nào tôi còn có trọng lượng nhỏ hơn cả không khí sao?

Tôi thấy không vui nên chỉ ngồi đó mà dùng dao cắt miếng bít tết, tưởng tượng miếng thịt đó là não của cô ta, từng dao hạ xuống mà cắt vào não cô ta.

Nhưng thật tệ là tôi vừa nghĩ đến cảnh tượng máu me thì đã không còn chút ngon miệng rồi.

“Ừ.”

Cô ta cố ý tiến đến nhưng lại không nhận lại phản ứng nhiệt tình của anh, anh vẫn lạnh nhạt, ngầu đến mức tối chỉ muốn đứng dậy mà cho anh một nụ hôn thôi.

Thế nhưng cô Châu Vũ Dạo này cũng hay thật, đêm qua hai người họ còn gây nhau đến mức sống chết mà hôm nay lại đến trò chuyện như không có chuyện gì, mặt cô ta cũng dày thật đấy.

Nhưng điều tôi thấy kì lạ là cái người luôn muốn hạ tôi xuống là Dương Hân thì lại im re?

Tôi nhìn cô ta thì thấy cô ta đang nhìn chòng chọc tôi, cái ánh mắt ấy như muốn nuốt sống tội vậy, ánh mắt tràn đầy sự căm ghét.

“Chà, đây không phải là Dương Hân sao? Đã lâu không gặp rồi, dạo này cậu sao rồi? Người đàn ông mập mạp lần trước sao hôm nay không đi với cậu vậy?”

Dương Hân chưa lên tiếng thì Châu Vũ Dao đã nhảy vào trả lời.

“Người đàn ông mập nào? Cô ấy bây giờ là thư ký của tôi, xin cô hãy chú ý đến cách ăn nói, đừng có mà hù dọa người của tôi.”

Cái cô Châu Vũ Dạo này quả thật là ghế gớm, lại dám tuyển Dương Hân vào làm thư ký, nếu cô ta mà là đàn ông thì Dương Hân chắc chắn sẽ vồ vập mà với lấy.

“Ái chà, đổi nghề rồi sao? Phiên dịch không làm lại đi làm thư ký? Kiếm được cũng ổn đấy.”

Tôi tiếp tục lấy cô ta ra chọc ghẹo thì quả nhiên ả nhịn không được nên đã mở miệng ra độp lại tôi:

“Nào có giỏi gì, tôi làm thư ký cũng đầu bằng cô làm phiên dịch giỏi chứ? Người ta đưa tiền thì cô nằm xuống, cũng không màng đến việc người ta đã có vị hôn thế!”

Tôi thấy cô ta tìm không ra chủ đề gì để nói, lần trước cô ả đã bị tối dìm cho một lần rồi, bây giờ muốn tiếp tục sao?

Tôi cười lạnh nhạt: “Người chưa kết hôn dù sao cũng tốt hơn đàn ông đã có gia đình, tôi dù gì cũng còn có thể công bằng tranh đấu, còn cô thì sao? Người ta cũng đã kết hôn rồi mà cô còn nhúng

một chân vào thì phải gọi là kẻ thứ ba rồi đó.”

“Lý Nhã Hàm, cô đừng có mà quá đáng!”

Cô ta dọa tôi nhưng chẳng có tác dụng gì, ngược lại tôi còn thấy vui hơn: “Cái gì mà quá đáng chứ? Dám làm mà không cho người khác nói à? À phải rồi, tôi quên mất, cô thích loại mập mạp to lớn nhỉ, đặc biệt là dạng béo phì, gu của cô cũng mặn thật đấy, không sợ bị đè chết hay sao?”

“Cô...”

Dương Hân muốn ra tay đánh tôi nhưng bị Châu Vũ Dao cản lại.

“Thôi nào Dương Hân, ngày tháng còn dài, chống mắt lên xem cô ta hống hách được bao lâu.”

Dương Hân xem ra rất nghe lời cô ta nên đã ngoan ngoãn hạ tay xuống, còn khuôn mặt Đường Kiểu thì tối đen lại.

Anh hỏi Châu Vũ Dao: “Cô ta một tháng lương bao nhiêu?”

Châu Vũ Dao ngạc nhiên, trả lời từ tốn: “Năm ngàn, sao vậy?”

“Em hãy đuổi cô ta đi, nếu không sau này đừng bao giờ bước vào nhà anh nữa.”

Khuôn mặt lạnh tanh của anh dọa cô ta một phen, Châu Vũ Dao có chút bất ngờ nhưng đã cười, nụ cười trông rất đau khổ.

“Chủ tịch Đường, anh đang nhầm gì rồi chăng? Nếu như anh không thể cưới tôi thì tôi còn đến nhà anh để làm gì chứ?”

Đường Kiêu nở nụ cười hệt như Monalisa vậy, nụ cười thần bí khiến người khác nói hết da gà.

“Tôi hy vọng cô hãy giữ lời đó nhưng mà."

Anh nói tiếp, ánh mắt sắc lẹm:

“Cô vì một người như vậy mà đắc tội với tôi sao, hãy nghĩ kỹ hậu quả đó, Châu Vũ Dao, nên nhớ là nhà cô còn phải hợp tác với Đường Thị đấy? Xem ra mấy năm nay cô kiếm được nhiều tiền nên đã quên mất rồi? Cô có tin là tôi sẽ khiến cô phải đuổi cô ta đi không?”

Anh nói ra câu này khiến tôi sởn cả da gà lên.

Đúng là một lời uy hiếp trắng trợn mà.

Quả nhiên, mắt Châu Vũ Dao bắt đầu loang loáng và từ từ ngân ngấn nước.

“Anh Kiêu, em yêu anh như vậy nhưng anh lại nỡ làm tổn thương em như vậy

Sao???

“Đủ rồi!” Đường Kiêu lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Cô muốn tôi đem ra những tấm hình ân ái của cô với Trương Á Minh cô mới chịu thôi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.