Chương 126: Tiệc ăn mừng
"Tôi thích dẫn cô đến tiệc ăn mừng đấy thì sao? Bọn họ dám nói gì sao?"
Thật là, làm gì mà cứ cố chấp như thế, tôi biết ngay anh ta sẽ nói như thế mà. “Tôi muốn nghỉ ngơi có được không? Khó khăn lắm mới có cơ hội để làm biếng mà, anh đi là được rồi. Vả lại người cuối cùng đàm phán thành công hợp đồng đâu phải là tôi, anh đưa tôi đi làm gì chứ?" “Tôi dẫn cô đi thì cô cứ đi đi, nói nhảm gì chứ?"
Anh trừng mắt nhìn tôi với thái độ bất mãn: "Chuyện mà tôi đã quyết định rồi thì cô nói đổi là đổi sao?”
Được thôi, tôi thừa nhận quả thật là không thể thay đổi được.
Thế là tôi chán nản mà “ừ” một câu rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn trong trung tâm thành phố, Đường Kiêu rất vui mừng nên đã chi đậm bao trọn cả hai tầng lầu. Tầng trên để nghỉ ngơi, chơi trò chơi và ca hát đánh bida, tầng dưới thì dùng để làm nơi ăn cơm và tổng kết.
Bởi vì đêm nay còn có một vài đối tác của công ty đến nữa nên công ty rất coi trọng buổi tiệc lần này.
Hôm nay Đường Kiêu mặc một bộ đồ vest, nhìn khá trang trọng đấy, y như là chú rể vậy.
Còn tôi thì thấy hôm nay là tiệc ăn mừng của công ty nên không muốn ăn mặc quá chói lóa, tôi chọn một chiếc vảy ngắn màu xanh nhạt rồi cột tóc đuôi gà lên, trông cũng có thể so bì với mấy cô em gái vừa mới tốt nghiệp trong công ty đấy.
Lúc soi gương tôi vẫn còn đang nghĩ độ tuổi của tôi cũng không phải là quá già, ít nhất thì dưa leo sau khi gọt vỏ cũng vẫn còn xanh mơn mởn mà không phải sao?
Thế nhưng khi tôi tới khách sạn thì tôi biết tôi đã sai rồi, những em gái tối nay, à không phải, đúng hơn là tất cả những động vật giống cái tối nay đều ăn mặc rất sặc sỡ, muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn lả lợi có lả lợi.
Thậm chí đến cả Mary đang mang thai ba tháng cũng mang đôi giày cao gót mười mấy phân đến, tôi thấy mà mí mắt giật rần rật.
Xem ra thì bọn họ đang xem nơi này như sàn trình diễn thời trang vậy, mấy cô yêu nữ với lớp trang điểm đậm có nhạt có lướt qua người tôi, mang theo cả một loạt mùi nước hoa loạn xạ khiến tôi suýt chút nữa là ngất xỉu.
Tôi đó giờ đều không thích gây sự chú ý, cũng không thích đi đến nơi đông người, sau này nghĩ lại thì có lẽ là do thời đại học tôi bị mọi người cô lập nên mới thế. ưng chẳng còn cách nào khác, đó là thói quen rồi, cũng may là tôi cũng rất hưởng thụ điều này nên không hề cảm thấy có gì không tốt.
Vừa đúng lúc tôi đang ăn trái cây bên bàn buffet thì Đường Kiêu bắt đầu lên sân khấu phát biểu. Lúc này nhân viên ánh sáng đã chiếu một chùm sáng xuống sân khấu và chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh khiến tim tôi bỗng chốc đập loạn nhịp đi.
Người như anh lẽ ra mỗi ngày phải sống trong cái miếu để những cô gái si tình mỗi ngày đến thắp hương mới phải, anh ta ăn cơm làm gì chứ, tiên khí như vậy thì chỉ cần mỗi ngày ngửi chút hương khỏi là đủ no rồi.
Nhìn bộ dạng bây giờ của anh ta, nếu gắn thêm đôi cánh vào nữa thì những đồng nghiệp nữ trong công ty chắc chắn sẽ tin rằng anh ta biết bay, thoát ly nhân gian và chỉ còn sót lại họ đứng ngơ ngác tại chỗ thôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy những thứ có bề ngoài đẹp để đều có độc cả, giống như con sứa, con ếch hay nấm độc vậy đó, càng đẹp thì lại càng nguy hiểm, nếu như không tính toán xem tình hình mà cứ xông lên thì sẽ thành ra tôi bây giờ đây….. “Lý Nhã Hàm tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”
Một giọng nói vui tai vang lên từ phía trước khiến tôi lập tức tỉnh táo, lúc này tôi mới chú ý đến việc ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Cái tình huống gì đây?
Tôi ngơ ngác nhìn Đường Kiêu, tôi chỉ thấy anh nở nụ cười rất chi nham hiểm, điều này khiến tôi thật bất lực. “Lý Nhã Hàm tiểu thư, mời cô lên sân khẩu chia sẻ một chút về những kinh nghiệm và tâm đắc về chuyến đi ký kết hợp đồng ở Úc vừa rồi nào.
Tôi có thể có tâm đắc gì chứ? Đi thì cũng là cuộc chiến về miệng, hì hục nửa ngày trời mới biết tôi liên tục phiên dịch cho một đối tượng nói năng còn lưu loát hơn tôi nữa thì tôi còn có thể có tâm trạng vui vẻ được sao?
Anh ấy muốn tôi lên thì tôi lên góp vui một chút vậy, lẽ ra tôi còn muốn làm bộ ưỡn ẹo ngại ngùng không muốn lên nhưng cái tên nhân viên ánh sang khù khờ kia đã rọi thẳng ánh sáng vào người tôi, xém xíu làm mù cả đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của tôi, khiến tôi tức đến mức muốn điên người.
Tôi ôm một bồ lửa giận nhưng không dám xổ ra mà chỉ đi nhanh lên sân khấu, lúc sắp đến thì hình như chân tôi bị cái đó móc phải nên thiếu chút nữa là té đập mặt. Nhưng cũng may là tôi đứng vững lại được nên từ từ đi lên giữa trung tâm sân khấu.
Đường Kiêu đứng trên đó nhìn tôi mỉm cười, tôi nhìn anh một cái rồi nhìn khán giả xung quanh phía dưới khán đài tối om, lúc này tôi bỗng nhớ tới thời học đại học, khi tôi tham gia cuộc thi biện luận tiếng Anh tình cảnh cũng giống như vậy, trong lòng tôi dấy lên một chút khẩn trương. “Khụ khụ..” Tôi họ lên hai tiếng: “Thật ra thì thành công lần này là do công lao của chủ tịch Đường, tôi cũng không có công lao gì cả nên không biết nói gì về kinh nghiệm và tâm đắc gì cả.”
Nói rồi tôi nuốt nước miếng, lại lo lắng nhìn xung quanh một cái, não tôi bỗng chốc trống rỗng cả lên. “Nếu như có điều gì tôi phải nói thì chính là món tráng miệng của khách sạn, chà, mùi vị rất tuyệt đó."
Phía dưới rần rần một tràng cười đầy thiện ý, tôi vội vã đi xuống sân khấu, nhưng cuối cùng khi tôi đi đến nơi tôi suýt ngã vừa nãy, một lần nữa bị vướng chân...